Chương 1194: Người đòi nợ tới cửa (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Ngày tháng thoi đưa tựa như nước trong U Minh giản vậy, chậm rãi chảy xuôi, ở trong lúc bất tri bất giác, đã qua ba tháng. Sơn cốc thanh tịnh đẹp đẽ, vẫn như hôm qua.
Bên cạnh đầm nước, bên trong tĩnh thất gian động phủ kia có linh khí từ linh mạch dưới đất không ngừng vọt tới hội tụ cho tụ linh trận, dày đặc khiến cho người ta nghẹt thở. Lâm Nhất đang tĩnh tọa bên trong, hai mắt hơi khép, thần thái an tường. 5,6 cái bình thuốc ném ở một bên sớm đã rỗng tuếch.
Lúc này, Kim Đan trong khí hải Lâm Nhất đã lớn hơn một vòng so trước đó, cũng không còn mượt mà mà trở nên gồ ghề lồi lõm. Chợt nhìn tựa như hình người ngồi xếp bằng, mơ hồ phân ra tứ chi, lại có hình dáng ngũ quan khó có thể phân biệt.
Kim Đan trở thành hình dáng như vậy, đối với tu sĩ mà nó tức là tu vi đã tu đến Kim Đan hậu kỳ. Mà trong khí hải Lâm Nhất biến hóa không chỉ có vậy, hình dáng của Long Đan cũng có chút khác biệt.
Tiểu Long tới lui tuần tra trong Long Đan sớm đã không thấy bóng dáng, đan thể càng thêm trắng muốt như một trứng chim. Nhưng nó ẩn chứa linh lực hùng hồn, dần dần hòa hợp cùng khí tức của Lâm Nhất thành một thể. Cái cơ linh động mơ hồ đó còn có thêm mấy phần táo động khó hiểu, dường như có cái gì đó sẽ phá xác đi ra vào bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó kinh mạch trong cơ thể Lâm Nhất càng thêm dẻo dai mà thô lớn, trong lúc đó linh lực vận chuyển không ngừng chảy xiết như dòng suối, vui sướng mà mạnh mẽ. Theo tu vi tăng lên, Thăng Long quyết của hắn tu luyện Đoán Long quyết có chút khởi sắc, khiến cho tứ chi tráng kiện có thể so sánh với kim thạch. Mặc dù như vậy vẫn ngồi không nhúc nhích, thân thể hắn như đồng đúc sắt rèn giống như một tôn pháp bảo tinh luyện, mơ hồ tản ra khí thế cường đại.
Một long ảnh hư huyễn nổi lên từ trong cơ thể Lâm Nhất, chậm rãi du động trong tĩnh thất. Trận pháp hội tụ linh khí nồng nặc, lập tức càn quét sạch sẽ. Chốc lát sau long ảnh hư huyễn dần dần ngưng thật, hiện ra một Thanh Long dài hai trượng. Trên long giáp của Thanh Long có một đường màu vàng càng thêm chói mắt, khiến cho bội hiển dữ tợn mà khí thế bất phàm.
Theo Thăng Long quyết 'Long Linh quyết' tu luyện đến đại thành, long ảnh hư huyễn kết thúc huyễn hóa ra Long Linh trông rất sống động. Trong lúc vô tình nó và 'Chính Dương Kim Long thủ’ hòa hợp thành một thể, liền có hình dáng như trước mắt, trông uy mãnh hơn rất nhiều, càng thêm mấy phần linh hoạt.
Long Linh lắc đầu vẫy đuôi một phen rồi thật thà ngoan ngoãn chiếm cứ trước mặt Lâm Nhất. Nó trừng mắt đôi mắt rồng khí thế hung hăng, hư trương thanh thế, mở cái miệng to lớn ra, làm ra động tác gầm thét không tiếng động.
Đúng lúc này, Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt ra. Hai đạo xích mang dài hơn một trượng cũng theo đó phóng ra, thoáng chốc xuyên thấu thân thể của Long Linh.
Long thân ngưng thực nhẹ nhàng run rẩy, lập tức vặn vẹo lộ ra vẻ ủy khuất. Nó có chút không cam lòng, nhăn mặt hít hà thị uy một phen sau đó chậm rãi tán thân hình đi, đột nhiên ngấm chìm vào trong cơ thể củaLâm Nhất, biến mất trong Long Đan.
Lâm Nhất ngắm nhìn bốn phía, 'Huyễn đồng' trực thấu vách đá, nhìn thấy rõ ràng tình hình trong ngoài động phủ. Theo xích quang trong con ngươi phai đi, hắn khẽ than khẽ rồi lộ ra thần sắc vui mừng.
Mượn nhờ thiên thời địa lợi nhân hoà, Kim Đan hậu kỳ coi như một lần là xong. Thế nhưng mấy năm này trải qua đủ loại, một lời khó nói hết a.
Mỗi khi bản thân mình muốn an nhàn sống qua ngày, trong lòng vẫn luôn sinh ra sự cấp bách không hiểu, khiến người không thể không chạy hết tốc lực. Tại thời điểm đại hạ là như thế, sau khi đi tới Cửu Châu còn hơn thế. Mặc dù không phải là Hậu Thổ tiên cảnh vì trăm năm sau, dấn thân vào một nơi mà khắp nơi đều là Nguyên Anh tu sĩ như vậy, cũng khiến người không dám ngừng nghỉ mảy may, càng chưa nói còn có những Hóa Thần kỳ cao nhân kia.
Cho dù có rất nhiều, cứ một đường đi lên phía trước. Nếu may mắn có thể tu tới Hóa thần, có thể dừng lại lấy hơi hay không?
Đặt tại dĩ vãng, mỗi một sửa lại vì cái gì đề thăng, đều vì (là, để) Lâm Nhất mang đến mấy phần mừng rỡ . Thế nhưng trước mắt nhưng lại để cho người ta một chút đều không cao hứng nổi, hắn nghĩ đến Kim Đan đại thành, viên mãn, Nguyên Anh sơ kỳ cho đến hậu kỳ, còn có. Nói tóm lại, hôm nay dài quá đạo viễn, một hồi hồi lâu mà là không thấy được đầu.
Đoán Thần Giám đề thăng theo tu vi tăng lên, thần thức của mình xem ra có thể đạt tới ngoài ngàn dặm rồi sao? Tâm niệm vừa động, Lâm Nhất khởi động thần thức ra khỏi động phủ, men theo Thanh U cốc thỏa thích nhìn ra bên ngoài. Chỉ chốc lát thì hắn nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc, Hắn lưỡng lự một chút rồi đứng dậy đi ra động phủ.
Khi Lâm Nhất thu hồi tứ tượng kỳ trận, cũng là lúc xuất hiện trước cửa động phủ, vài đạo thần thức cường đại quét tới. Việc đã đến nước này, xoay người rời đi còn kịp. Hắn nhẹ nhàng dựng hai hàng lông mày lên, đã bay lên trời, bay thẳng tới Thanh Hà Sơn nơi Bách Thảo lão nhân.
. .
Bách Thảo lão nhân biết được Lâm Nhất bế quan vì thế cảm thấy được an ủi.
Người tuổi trẻ không kiêu căng khinh cuồng, hiểu được thời gian đáng quý như vàng, vui với việc dốc lòng tu luyện, đây là chuyện tốt.
Không có người bồi bạn, Bách Thảo lão nhân không còn mở lò luyện đan mà nghiên cứu đan phương mỗi ngày, suy nghĩ dược tính của linh dược, tự giải trí. Cử động lần này không phải không có ý tứ trông chừng Thanh U cốc, cũng có thể khiến cho Lâm Nhất được an tâm tĩnh tu.
Lâm Giang Tiên xuất môn đến nay vẫn chưa về, hiếu tâm thật đáng khen a! Bách Thảo lão nhân không muốn phụ tấm lòng thành của đệ tử, mỗi ngày ở trong động phủ trầm tư suy nghĩ đan phương 'Giả Thiên đan' để tìm ra linh dược thay thế. Ngoài ra lão vẫn không quên thể ngộ đạo pháp, tìm kiếm con đường Hóa thần.
Thời tiết đông đi xuân tới, bây giờ đã là năm tới Lâm Nhất đi tới Thanh U cốc. Toàn bộ Hạ Châu là nơi bốn mùa không rõ. Bách Thảo lão nhân đứng trước động phủ nhưng không thấy được cảnh tượng se lạnh của mùa xuân, chỉ có cỏ xanh bích thúy, mùi hương hoa khắp bốn phía.
Mặt trời mới mọc chiếu khắp nơi, Bách Thảo lão nhân đi ra khỏi động phủ. Một tay lão vuốt chòm râu dài, một tay cầm theo một viên ngọc giản, cúi người tra xét dược thảo bốn phía chung quanh. Sau công phu một nén nhang thì lão xoay người muốn quay lại, nhưng rồi đứng ở xa xa, khe khẽ lắc đầu.
Thanh U cốc mặc dù không có hộ sơn đại trận gì, nhưng cũng không mặc cho người tùy ý xông loạn vào. Nhưng trong thần thức bên ngoài ngàn dặm, không ngờ lại toát ra bốn Nguyên Anh tu sĩ tới đây. Dĩ nhiên mấy người này nhìn thấy được sự tồn tại của ông lão Bách Thảo nhưng mà nhắm mắt làm ngơ, luôn miệng gọi nhưng không đánh, tiến quân thần tốc có vẻ khá vô lễ.
Bách Thảo lão nhân sớm thanh tĩnh thành thói quen, không thích có người ngoài tới quấy rầy, chớ nói chi là mấy người xa lạ đường đi không rõ rồi. Nơi Cửu Châu này, ngoại trừ mấy vị Hóa thần tiền bối ra, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng làm người ta kính ngưỡng, sao có thể khinh thường như thế chứ?!
Trong lòng không được vui, Bách Thảo lão nhân vẫn chịu nhịn, đứng trước động phủ im lặng chờ đợi. Lại công phu nửa nén hương qua đi, thời khắc người đến hiện thân nhưng lại tản lẫn nhau, tạo thành thế vây khốn đối với lão tại Thanh Hà Sơn này.
Thấy thế, Bách Thảo lão nhân bất động thanh sắc.
Chốc lát, hai người bay tới trước động phủ đạp không mà đứng. Trước mặt là một người mang nạ, chính là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Người còn lại tránh ra ngoài trăm trượng, gương mặt bất đắc dĩ.
- Vị đạo hữu này không nói tự ý tiến vào, lại vây Thanh Hà Sơn ta, muốn như thế nào?
Bên cạnh đầm nước, bên trong tĩnh thất gian động phủ kia có linh khí từ linh mạch dưới đất không ngừng vọt tới hội tụ cho tụ linh trận, dày đặc khiến cho người ta nghẹt thở. Lâm Nhất đang tĩnh tọa bên trong, hai mắt hơi khép, thần thái an tường. 5,6 cái bình thuốc ném ở một bên sớm đã rỗng tuếch.
Lúc này, Kim Đan trong khí hải Lâm Nhất đã lớn hơn một vòng so trước đó, cũng không còn mượt mà mà trở nên gồ ghề lồi lõm. Chợt nhìn tựa như hình người ngồi xếp bằng, mơ hồ phân ra tứ chi, lại có hình dáng ngũ quan khó có thể phân biệt.
Kim Đan trở thành hình dáng như vậy, đối với tu sĩ mà nó tức là tu vi đã tu đến Kim Đan hậu kỳ. Mà trong khí hải Lâm Nhất biến hóa không chỉ có vậy, hình dáng của Long Đan cũng có chút khác biệt.
Tiểu Long tới lui tuần tra trong Long Đan sớm đã không thấy bóng dáng, đan thể càng thêm trắng muốt như một trứng chim. Nhưng nó ẩn chứa linh lực hùng hồn, dần dần hòa hợp cùng khí tức của Lâm Nhất thành một thể. Cái cơ linh động mơ hồ đó còn có thêm mấy phần táo động khó hiểu, dường như có cái gì đó sẽ phá xác đi ra vào bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó kinh mạch trong cơ thể Lâm Nhất càng thêm dẻo dai mà thô lớn, trong lúc đó linh lực vận chuyển không ngừng chảy xiết như dòng suối, vui sướng mà mạnh mẽ. Theo tu vi tăng lên, Thăng Long quyết của hắn tu luyện Đoán Long quyết có chút khởi sắc, khiến cho tứ chi tráng kiện có thể so sánh với kim thạch. Mặc dù như vậy vẫn ngồi không nhúc nhích, thân thể hắn như đồng đúc sắt rèn giống như một tôn pháp bảo tinh luyện, mơ hồ tản ra khí thế cường đại.
Một long ảnh hư huyễn nổi lên từ trong cơ thể Lâm Nhất, chậm rãi du động trong tĩnh thất. Trận pháp hội tụ linh khí nồng nặc, lập tức càn quét sạch sẽ. Chốc lát sau long ảnh hư huyễn dần dần ngưng thật, hiện ra một Thanh Long dài hai trượng. Trên long giáp của Thanh Long có một đường màu vàng càng thêm chói mắt, khiến cho bội hiển dữ tợn mà khí thế bất phàm.
Theo Thăng Long quyết 'Long Linh quyết' tu luyện đến đại thành, long ảnh hư huyễn kết thúc huyễn hóa ra Long Linh trông rất sống động. Trong lúc vô tình nó và 'Chính Dương Kim Long thủ’ hòa hợp thành một thể, liền có hình dáng như trước mắt, trông uy mãnh hơn rất nhiều, càng thêm mấy phần linh hoạt.
Long Linh lắc đầu vẫy đuôi một phen rồi thật thà ngoan ngoãn chiếm cứ trước mặt Lâm Nhất. Nó trừng mắt đôi mắt rồng khí thế hung hăng, hư trương thanh thế, mở cái miệng to lớn ra, làm ra động tác gầm thét không tiếng động.
Đúng lúc này, Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt ra. Hai đạo xích mang dài hơn một trượng cũng theo đó phóng ra, thoáng chốc xuyên thấu thân thể của Long Linh.
Long thân ngưng thực nhẹ nhàng run rẩy, lập tức vặn vẹo lộ ra vẻ ủy khuất. Nó có chút không cam lòng, nhăn mặt hít hà thị uy một phen sau đó chậm rãi tán thân hình đi, đột nhiên ngấm chìm vào trong cơ thể củaLâm Nhất, biến mất trong Long Đan.
Lâm Nhất ngắm nhìn bốn phía, 'Huyễn đồng' trực thấu vách đá, nhìn thấy rõ ràng tình hình trong ngoài động phủ. Theo xích quang trong con ngươi phai đi, hắn khẽ than khẽ rồi lộ ra thần sắc vui mừng.
Mượn nhờ thiên thời địa lợi nhân hoà, Kim Đan hậu kỳ coi như một lần là xong. Thế nhưng mấy năm này trải qua đủ loại, một lời khó nói hết a.
Mỗi khi bản thân mình muốn an nhàn sống qua ngày, trong lòng vẫn luôn sinh ra sự cấp bách không hiểu, khiến người không thể không chạy hết tốc lực. Tại thời điểm đại hạ là như thế, sau khi đi tới Cửu Châu còn hơn thế. Mặc dù không phải là Hậu Thổ tiên cảnh vì trăm năm sau, dấn thân vào một nơi mà khắp nơi đều là Nguyên Anh tu sĩ như vậy, cũng khiến người không dám ngừng nghỉ mảy may, càng chưa nói còn có những Hóa Thần kỳ cao nhân kia.
Cho dù có rất nhiều, cứ một đường đi lên phía trước. Nếu may mắn có thể tu tới Hóa thần, có thể dừng lại lấy hơi hay không?
Đặt tại dĩ vãng, mỗi một sửa lại vì cái gì đề thăng, đều vì (là, để) Lâm Nhất mang đến mấy phần mừng rỡ . Thế nhưng trước mắt nhưng lại để cho người ta một chút đều không cao hứng nổi, hắn nghĩ đến Kim Đan đại thành, viên mãn, Nguyên Anh sơ kỳ cho đến hậu kỳ, còn có. Nói tóm lại, hôm nay dài quá đạo viễn, một hồi hồi lâu mà là không thấy được đầu.
Đoán Thần Giám đề thăng theo tu vi tăng lên, thần thức của mình xem ra có thể đạt tới ngoài ngàn dặm rồi sao? Tâm niệm vừa động, Lâm Nhất khởi động thần thức ra khỏi động phủ, men theo Thanh U cốc thỏa thích nhìn ra bên ngoài. Chỉ chốc lát thì hắn nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc, Hắn lưỡng lự một chút rồi đứng dậy đi ra động phủ.
Khi Lâm Nhất thu hồi tứ tượng kỳ trận, cũng là lúc xuất hiện trước cửa động phủ, vài đạo thần thức cường đại quét tới. Việc đã đến nước này, xoay người rời đi còn kịp. Hắn nhẹ nhàng dựng hai hàng lông mày lên, đã bay lên trời, bay thẳng tới Thanh Hà Sơn nơi Bách Thảo lão nhân.
. .
Bách Thảo lão nhân biết được Lâm Nhất bế quan vì thế cảm thấy được an ủi.
Người tuổi trẻ không kiêu căng khinh cuồng, hiểu được thời gian đáng quý như vàng, vui với việc dốc lòng tu luyện, đây là chuyện tốt.
Không có người bồi bạn, Bách Thảo lão nhân không còn mở lò luyện đan mà nghiên cứu đan phương mỗi ngày, suy nghĩ dược tính của linh dược, tự giải trí. Cử động lần này không phải không có ý tứ trông chừng Thanh U cốc, cũng có thể khiến cho Lâm Nhất được an tâm tĩnh tu.
Lâm Giang Tiên xuất môn đến nay vẫn chưa về, hiếu tâm thật đáng khen a! Bách Thảo lão nhân không muốn phụ tấm lòng thành của đệ tử, mỗi ngày ở trong động phủ trầm tư suy nghĩ đan phương 'Giả Thiên đan' để tìm ra linh dược thay thế. Ngoài ra lão vẫn không quên thể ngộ đạo pháp, tìm kiếm con đường Hóa thần.
Thời tiết đông đi xuân tới, bây giờ đã là năm tới Lâm Nhất đi tới Thanh U cốc. Toàn bộ Hạ Châu là nơi bốn mùa không rõ. Bách Thảo lão nhân đứng trước động phủ nhưng không thấy được cảnh tượng se lạnh của mùa xuân, chỉ có cỏ xanh bích thúy, mùi hương hoa khắp bốn phía.
Mặt trời mới mọc chiếu khắp nơi, Bách Thảo lão nhân đi ra khỏi động phủ. Một tay lão vuốt chòm râu dài, một tay cầm theo một viên ngọc giản, cúi người tra xét dược thảo bốn phía chung quanh. Sau công phu một nén nhang thì lão xoay người muốn quay lại, nhưng rồi đứng ở xa xa, khe khẽ lắc đầu.
Thanh U cốc mặc dù không có hộ sơn đại trận gì, nhưng cũng không mặc cho người tùy ý xông loạn vào. Nhưng trong thần thức bên ngoài ngàn dặm, không ngờ lại toát ra bốn Nguyên Anh tu sĩ tới đây. Dĩ nhiên mấy người này nhìn thấy được sự tồn tại của ông lão Bách Thảo nhưng mà nhắm mắt làm ngơ, luôn miệng gọi nhưng không đánh, tiến quân thần tốc có vẻ khá vô lễ.
Bách Thảo lão nhân sớm thanh tĩnh thành thói quen, không thích có người ngoài tới quấy rầy, chớ nói chi là mấy người xa lạ đường đi không rõ rồi. Nơi Cửu Châu này, ngoại trừ mấy vị Hóa thần tiền bối ra, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng làm người ta kính ngưỡng, sao có thể khinh thường như thế chứ?!
Trong lòng không được vui, Bách Thảo lão nhân vẫn chịu nhịn, đứng trước động phủ im lặng chờ đợi. Lại công phu nửa nén hương qua đi, thời khắc người đến hiện thân nhưng lại tản lẫn nhau, tạo thành thế vây khốn đối với lão tại Thanh Hà Sơn này.
Thấy thế, Bách Thảo lão nhân bất động thanh sắc.
Chốc lát, hai người bay tới trước động phủ đạp không mà đứng. Trước mặt là một người mang nạ, chính là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Người còn lại tránh ra ngoài trăm trượng, gương mặt bất đắc dĩ.
- Vị đạo hữu này không nói tự ý tiến vào, lại vây Thanh Hà Sơn ta, muốn như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.