Chương 1772: Ngươi nhất định phải chết (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Lâm Nhất ngồi trên thạch tháp, trong tay thủ sẵn ngọc giản, yên lặng nhìn về phía trước mà thần sắc ngạc nhiên.
Lối vào pháp trận phía trước tinh chu rộng khoảng chừng năm sáu thước, chiều dài khoảng hai, ba trượng, trạng thái như màn che, hình dáng như khung lung, bốn phía còn lóe lên ánh sáng yếu ớt. Bên ngoài phơi bày tinh không hư huyễn mờ mịt, bên trên mơ hồ hiện ra dáng vẻ dư đồ khác nhau của mỗi tự phù, từ trong đó có thể thấy rõ ràng ký hiệu của mười tám tiên vực.
Tình cảnh mà tinh đồ hiện ra càng giống như một phương thiên địa chân thực, trong đó có các ngôi sao gần xa khác nhau làm cho người ta có cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Ngoài trừ mặt trời mọc lặn hàng ngày trong mắt mình ra, ngoài phần cuối của dư đồ Hạo Diệt tiên vực và Ngọc Thủ tiên vực hơi có vẻ quỷ dị ra, danh xưng của mười lăm tiên vực khác cũng giống với thác ấn trong đồ giản trên tay Lâm Nhất. Chỉ có điều...
Lâm Nhất lại truyền thần thức vào trong đồ giản trên tay, vật này có được từ trên người Tổ Uyên của Phục Long môn, cũng là dư đồ hoàn chỉnh duy nhất mà hắn có được. Chỉ có điều trong đó ngoài giới hạn mười lăm tiên vực, mặc dù tên gọi giống nhau nhưng lại có chênh lệch với phương vị được đánh dấu trên dư đồ của mười tám tiên vực đã biết...
Chẳng lẽ dư đồ còn có hàng giả sao, mà cái nào mới là thật?
Lâm Nhất chuyển mắt nhìn về phía tinh đồ pháp trận, nhẹ nhàng nhíu mày. Chỗ tới Thiên La tiên vực, ở trong dư đồ của Tổ Uyên chỉ là một ký hiệu một nơi chưa từng biết. Nếu chuyến này có sai lầm chẳng phải mình sẽ bị lạc hay sao...
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất có chút khó xử. Trừ phi dừng Tinh chu đang lao vùn vụt lại, luyện chế tinh bàn lại lần nữa, mà trước khi chưa rõ thật giả làm sao có thể hành động thiếu suy nghĩ được?
Lâm Nhất rời khỏi thạch tháp, đi dạo trước pháp trận, lúc tản bộ vẫn lưỡng lự chưa quyết.
Ngay lúc đó, vài tiếng rắc nhỏ vỡ vụn truyền tới, trong lúc đang hoàn toàn yên lặng thế này thì nghe vào vô cùng chói tai.
Lâm Nhất nghe tiếng thì quay đầu lại, ánh sáng hòa hợp trên thạch đài hơi có vẻ hỗn loạn, mấy viên Tiên Tinh đã thành mảnh vụn. Hắn cảm thấy dưới chân khẽ run lên, tốc độ độn của tinh chu dường như theo đó mà chậm lại. Ở một phía của pháp trận, tinh không phía trước căn bản khó có thể phát hiện ra lộ trình này rốt cục sẽ bay bao xa.
Trong sự bất đắc dĩ, Lâm Nhất vẫn thay Tiên Tinh hoàn hảo trên thạch đài trận pháp. Sau đó hắn sử dụng pháp quyết, nhìn thấy tinh chu tiếp tục tiến lên, lúc này mới trở lại ngồi trên thạch tháp. Hắn suy nghĩ trong khoảnh khắc, lần nữa lấy dư đồ mười tám tiên vực ra, đối chiếu với đồ giản mà Tổ Uyên để lại.
Bất chi bất giác lại thêm năm ngày nữa trôi qua, Lâm Nhất mở hai mắt ra từ trong tĩnh tọa, trên mặt hơi tỏ ra uể oải. Trong ngọc giản nho nhỏ được thác ấn là tinh không mênh mông vô tận, còn có hàng vạn hàng nghìn ngôi sao khác, sau khi nhớ kỹ rồi so sánh, xác thực là tiêu hao sức mạnh tâm thần.
Lâm Nhất mấy ngày liên tiếp này ngoại trừ thay đổi Tiên Tinh của trận pháp ra đã đặt toàn bộ tâm tư vào trong hai miếng ngọc giản trên tay. Tuy là không thể tiến hành phân biệt toàn bộ nhưng cũng không uổng phí thời gian.
Trong hai dư đồ nhìn như xấp xỉ nhau, vị trí hiện thời của mười lăm tiên vực thoáng đi động. Nếu bày tinh thần dày đặc ra nhìn, hai thứ chẳng qua chỉ cách xa nhau vài điểm tinh quang, lại làm cho hắn bởi vì vậy mà buồn bực không thôi. Sai một ly, đâu chỉ đi một ngàn dặm, mà là vạn dặm, trăm triệu dặm...
Dư đồ đến từ tổ tiên La gia vốn là muốn chỉ đường cho hậu nhân, không nên có sự sai lầm. Mà dư đồ đến từ Tổ Uyên chính là vật tùy thân thường dùng của hắn, sao có thể là giả được? Còn nếu hai thứ đều không sai, thì nên theo cái nào? Dù thế nào cũng không phải là tự mình mò mẫm được! Tuy nói lần này rời khỏi Hành Thiên tiên vực thời cơ có chút miễn cưỡng, nhưng đây không phải là bị buộc bất đắc dĩ sao!
Nếu cứ vậy lặp lại nhiều lần, vẫn không đúng cách. Là lấy tinh bàn xuống y theo tinh đồ Tổ Uyên luyện chế lại lần nữa, hay là xem thời cơ để ứng biến đây...
Lâm Nhất gãi đầu một cái vẫn không có kế sách nào, đơn giản hai chân hạ xuống đất đi dạo ở xung quanh, còn thuận tay gỡ Tử Kim hồ lô bên hông xuống thỉnh thoảng hớp một hớp nhỏ. Khoang thuyền tinh chu hiện đầy pháp trận, nơi còn lại tối đa chỉ có thể chứa được sáu, bảy người. Sau khoang thuyền bị Ma Anh và Long Anh chiếm giữ, hắn liền đi qua đi lại quanh một khe hở giữa thạch đài, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Ngay vào lúc này, Ma Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhe răng cười, trên nét mặt yêu tà của nó còn mang theo chút đắc ý, vung vẩy ngọc giản trong tay lên. Nhất thể tam Anh đều tương thông thần hồn, Lâm Nhất đương nhiên biết dụng ý của nó. Hắn không thèm nhìn đối phương, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm:
- Ta biết rõ sự kỳ quặc giấu trong “Giáng Yêu quyết”, Phục Long môn diễn biến ra “Phục Long trang” đã có thể thấy được ít nhiều. Chỉ mong thần thông này có chút tác dụng...
Ma Anh không nói lời nào, chỉ tà tà cười, tiếp tục tính toán ngọc giản trong tay. Long Anh tự mình không ngừng cố tu luyện không nghỉ, tâm lĩnh thần hội gật đầu.
“Giáng Yêu quyết” là pháp thuật đạo gia, hai người hắn đều có thể tu luyện, bản tôn lại vì cấm kỵ mà khó có thể thi triển được thần thông của riêng mình.
Vì vậy, sau khi ba Anh tách ra, tu vi và cảnh giới của Lâm Nhất vẫn rất có ích lợi với hai Anh Long – Ma, mà đối phương có cường đại hay không lại khó có thể ban ơn được cho bản tôn, chỉ có khi tam anh nhất thể mới là thời điểm hắn cường đại nhất.
Lâm Nhất không để ý tới hai Anh Long – Ma, xoay người nhìn về phía pháp trận trước mắt. Trong khi không yên lòng, hắn nhẹ nhàng nâng tay chạm đến. Một tầng quang hoa vặn vẹo hiện lên liền như quấy vào một cái ao nước tĩnh nên làm nó nổi lên tầng tầng rung động, tinh không mơ hồ chân thật, chỉ còn lại từng điểm tinh quang mờ ảo mê ly...
Pháp trận hư huyễn khó lường, Lâm Nhất lóe ánh mắt lên. Hắn đặt một tay phía sau, một tay giơ Tử Kim hồ lô lên. Còn miệng hồ lô còn chưa đổ rượu ra, thần sắc của hắn bỗng nhiên cứng lại. Làn sóng còn đó, phía tinh không vô tận kia lại dần dần hiện ra, tựa như tất cả đều không có gì dị thường, mới vừa rồi không phải là ảo giác chứ...
Lối vào pháp trận phía trước tinh chu rộng khoảng chừng năm sáu thước, chiều dài khoảng hai, ba trượng, trạng thái như màn che, hình dáng như khung lung, bốn phía còn lóe lên ánh sáng yếu ớt. Bên ngoài phơi bày tinh không hư huyễn mờ mịt, bên trên mơ hồ hiện ra dáng vẻ dư đồ khác nhau của mỗi tự phù, từ trong đó có thể thấy rõ ràng ký hiệu của mười tám tiên vực.
Tình cảnh mà tinh đồ hiện ra càng giống như một phương thiên địa chân thực, trong đó có các ngôi sao gần xa khác nhau làm cho người ta có cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Ngoài trừ mặt trời mọc lặn hàng ngày trong mắt mình ra, ngoài phần cuối của dư đồ Hạo Diệt tiên vực và Ngọc Thủ tiên vực hơi có vẻ quỷ dị ra, danh xưng của mười lăm tiên vực khác cũng giống với thác ấn trong đồ giản trên tay Lâm Nhất. Chỉ có điều...
Lâm Nhất lại truyền thần thức vào trong đồ giản trên tay, vật này có được từ trên người Tổ Uyên của Phục Long môn, cũng là dư đồ hoàn chỉnh duy nhất mà hắn có được. Chỉ có điều trong đó ngoài giới hạn mười lăm tiên vực, mặc dù tên gọi giống nhau nhưng lại có chênh lệch với phương vị được đánh dấu trên dư đồ của mười tám tiên vực đã biết...
Chẳng lẽ dư đồ còn có hàng giả sao, mà cái nào mới là thật?
Lâm Nhất chuyển mắt nhìn về phía tinh đồ pháp trận, nhẹ nhàng nhíu mày. Chỗ tới Thiên La tiên vực, ở trong dư đồ của Tổ Uyên chỉ là một ký hiệu một nơi chưa từng biết. Nếu chuyến này có sai lầm chẳng phải mình sẽ bị lạc hay sao...
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất có chút khó xử. Trừ phi dừng Tinh chu đang lao vùn vụt lại, luyện chế tinh bàn lại lần nữa, mà trước khi chưa rõ thật giả làm sao có thể hành động thiếu suy nghĩ được?
Lâm Nhất rời khỏi thạch tháp, đi dạo trước pháp trận, lúc tản bộ vẫn lưỡng lự chưa quyết.
Ngay lúc đó, vài tiếng rắc nhỏ vỡ vụn truyền tới, trong lúc đang hoàn toàn yên lặng thế này thì nghe vào vô cùng chói tai.
Lâm Nhất nghe tiếng thì quay đầu lại, ánh sáng hòa hợp trên thạch đài hơi có vẻ hỗn loạn, mấy viên Tiên Tinh đã thành mảnh vụn. Hắn cảm thấy dưới chân khẽ run lên, tốc độ độn của tinh chu dường như theo đó mà chậm lại. Ở một phía của pháp trận, tinh không phía trước căn bản khó có thể phát hiện ra lộ trình này rốt cục sẽ bay bao xa.
Trong sự bất đắc dĩ, Lâm Nhất vẫn thay Tiên Tinh hoàn hảo trên thạch đài trận pháp. Sau đó hắn sử dụng pháp quyết, nhìn thấy tinh chu tiếp tục tiến lên, lúc này mới trở lại ngồi trên thạch tháp. Hắn suy nghĩ trong khoảnh khắc, lần nữa lấy dư đồ mười tám tiên vực ra, đối chiếu với đồ giản mà Tổ Uyên để lại.
Bất chi bất giác lại thêm năm ngày nữa trôi qua, Lâm Nhất mở hai mắt ra từ trong tĩnh tọa, trên mặt hơi tỏ ra uể oải. Trong ngọc giản nho nhỏ được thác ấn là tinh không mênh mông vô tận, còn có hàng vạn hàng nghìn ngôi sao khác, sau khi nhớ kỹ rồi so sánh, xác thực là tiêu hao sức mạnh tâm thần.
Lâm Nhất mấy ngày liên tiếp này ngoại trừ thay đổi Tiên Tinh của trận pháp ra đã đặt toàn bộ tâm tư vào trong hai miếng ngọc giản trên tay. Tuy là không thể tiến hành phân biệt toàn bộ nhưng cũng không uổng phí thời gian.
Trong hai dư đồ nhìn như xấp xỉ nhau, vị trí hiện thời của mười lăm tiên vực thoáng đi động. Nếu bày tinh thần dày đặc ra nhìn, hai thứ chẳng qua chỉ cách xa nhau vài điểm tinh quang, lại làm cho hắn bởi vì vậy mà buồn bực không thôi. Sai một ly, đâu chỉ đi một ngàn dặm, mà là vạn dặm, trăm triệu dặm...
Dư đồ đến từ tổ tiên La gia vốn là muốn chỉ đường cho hậu nhân, không nên có sự sai lầm. Mà dư đồ đến từ Tổ Uyên chính là vật tùy thân thường dùng của hắn, sao có thể là giả được? Còn nếu hai thứ đều không sai, thì nên theo cái nào? Dù thế nào cũng không phải là tự mình mò mẫm được! Tuy nói lần này rời khỏi Hành Thiên tiên vực thời cơ có chút miễn cưỡng, nhưng đây không phải là bị buộc bất đắc dĩ sao!
Nếu cứ vậy lặp lại nhiều lần, vẫn không đúng cách. Là lấy tinh bàn xuống y theo tinh đồ Tổ Uyên luyện chế lại lần nữa, hay là xem thời cơ để ứng biến đây...
Lâm Nhất gãi đầu một cái vẫn không có kế sách nào, đơn giản hai chân hạ xuống đất đi dạo ở xung quanh, còn thuận tay gỡ Tử Kim hồ lô bên hông xuống thỉnh thoảng hớp một hớp nhỏ. Khoang thuyền tinh chu hiện đầy pháp trận, nơi còn lại tối đa chỉ có thể chứa được sáu, bảy người. Sau khoang thuyền bị Ma Anh và Long Anh chiếm giữ, hắn liền đi qua đi lại quanh một khe hở giữa thạch đài, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Ngay vào lúc này, Ma Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhe răng cười, trên nét mặt yêu tà của nó còn mang theo chút đắc ý, vung vẩy ngọc giản trong tay lên. Nhất thể tam Anh đều tương thông thần hồn, Lâm Nhất đương nhiên biết dụng ý của nó. Hắn không thèm nhìn đối phương, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm:
- Ta biết rõ sự kỳ quặc giấu trong “Giáng Yêu quyết”, Phục Long môn diễn biến ra “Phục Long trang” đã có thể thấy được ít nhiều. Chỉ mong thần thông này có chút tác dụng...
Ma Anh không nói lời nào, chỉ tà tà cười, tiếp tục tính toán ngọc giản trong tay. Long Anh tự mình không ngừng cố tu luyện không nghỉ, tâm lĩnh thần hội gật đầu.
“Giáng Yêu quyết” là pháp thuật đạo gia, hai người hắn đều có thể tu luyện, bản tôn lại vì cấm kỵ mà khó có thể thi triển được thần thông của riêng mình.
Vì vậy, sau khi ba Anh tách ra, tu vi và cảnh giới của Lâm Nhất vẫn rất có ích lợi với hai Anh Long – Ma, mà đối phương có cường đại hay không lại khó có thể ban ơn được cho bản tôn, chỉ có khi tam anh nhất thể mới là thời điểm hắn cường đại nhất.
Lâm Nhất không để ý tới hai Anh Long – Ma, xoay người nhìn về phía pháp trận trước mắt. Trong khi không yên lòng, hắn nhẹ nhàng nâng tay chạm đến. Một tầng quang hoa vặn vẹo hiện lên liền như quấy vào một cái ao nước tĩnh nên làm nó nổi lên tầng tầng rung động, tinh không mơ hồ chân thật, chỉ còn lại từng điểm tinh quang mờ ảo mê ly...
Pháp trận hư huyễn khó lường, Lâm Nhất lóe ánh mắt lên. Hắn đặt một tay phía sau, một tay giơ Tử Kim hồ lô lên. Còn miệng hồ lô còn chưa đổ rượu ra, thần sắc của hắn bỗng nhiên cứng lại. Làn sóng còn đó, phía tinh không vô tận kia lại dần dần hiện ra, tựa như tất cả đều không có gì dị thường, mới vừa rồi không phải là ảo giác chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.