Chương 2231: Người ở nơi nào (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Lâm Nhất gặp tình hình này, chậm rãi giơ tay lên, nói:
- Xin lắng tai nghe.
Hoàng bà bà giương mắt nhìn Lâm Nhất, thoáng chần chừ một lúc, lẩm bẩm:
- Từ nay về sau, dù không ngày gặp lại, nể tình của Trần Tử, càm ràm mấy câu ngược lại cũng không sao...
Nàng ta phất tay áo một cái, ung dung đưa tay lên vén tóc trắng bên thái dương, rồi như lâm vào trong hồi ức xưa cũ, giây lát sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Năm đó, ta đi theo tộc nhân xa xứ...
Thần sắc Lâm Nhất cứng lại, lưu ý lắng nghe.
- ... Tiên vực mới thành lập không lâu, ta vô tình gặp Trần Tử ăn xin trên trấn nhỏ tại thế gian. Thân thế nàng ta thật đáng thương, căn cốt lại rất tốt mà ngộ tính khá cao, vì thế được ta cứu giúp cũng thu làm đệ tử. Vạn năm sau, trời giáng hạo kiếp. Trong khi ta và tộc nhân chiến đấu hăng hái, Trần Tử sống chết không rõ... Rồi sau đó tộc nhân chết thảm trọng, phải hoảng hốt cao chạy xa bay, trốn trong biển rộng. Nhân Tiên vực sụp đổ bảy nơi, trong một nơi nổi danh: Thất Tinh Đảo...
Thất Tinh Đảo? Thì ra đây cũng là nguyên nhân Thất Tinh Đảo từ đâu mà tới? Vừa nói tới đây, Lâm Nhất lập tức nhớ lại năm đó vượt biển gặp mấy tòa thủy hạ thành, không ngờ là nơi đám người Hoàng bà bà lưu lại.
- ... Vốn tưởng rằng cách xa thượng giới là tránh thoát được một kiếp, ai ngờ lại bị cường địch tìm thấy, rơi vào đường cùng đành phải ứng chiến, cuối cùng toàn quân bị diệt. Trong lúc nguy cấp, trong tộc có vị nữ tử che mặt đứng ra, cứu tánh mạng của mấy người cuối cùng... Đối phương lại lệnh cho chúng ta lập lời thề độc, không tìm được tung tích của truyền thừa Tiên đế và « Tam Hoàng kinh thì dâng cả cuộc đời làm nô, cũng không được trở về quê cũ...
Những lời thề bừa bãi ấy vẫn có thể nghe được tình hình đại khái trước sau. Hoàng bà bà là một trong những người hiếm hoi còn sống sót trong tràng hạo kiếp kia, chỉ vì bị ép lập trọng thệ bấy giờ mới mượn danh tiếng Cửu Mục giám thị thiên hạ, mượn cơ hội tìm tung tích “Tam Hoàng kinh”.
Lâm Nhất nghe tới đây thì không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Nữ tử che mặt ấy chính là Thánh Nữ?
Hoàng bà bà vẫn còn buồn bã, khẽ gật đầu.
Lâm Nhất lại hỏi:
- Hãy còn không biết cường địch mà ngươi nói là ai? Những người còn sống sót có mấy vị?
Trên gương mặt chất đầy nếp nhăn của Hoàng bà bà lộ ra vẻ vô cùng cay đắng, đáp:
- Sau đó biết được vị cao nhân kia có đại thần thông, đã từng trảm sát qua một con Thần Long, tìm tới Thất Tinh Đảo đơn thuần trùng hợp. Mà nàng ta rốt cuộc là người nào, có thể chỉ có Thánh Nữ mới biết được...
Nàng ta lên tiếng than thở, lại tiếp lời:
- Về phần năm đó người sống sót lác đác không có mấy, trừ ta ra cũng không biết đi nơi nào...
Lâm Nhất không chịu thôi, tiếp tục hỏi:
- Vị cao nhân kia có thể là một vị trong Thiên Hoang tam thánh?
Hoàng bà bà bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, trừng hai mắt một cái, quay sang Lâm Nhất nói:
- Ta không biết...
Nàng ta ngược lại mang giọng điệu dạy dỗ, lại nói:
- Dù nhân vật có tu vi thông thiên, như thế nào đến nay lại ngừng lại...
Lão phụ nhân này nhận biết tứ đại Tiên Tôn, sao lại không nhận biết được Thiên Hoang tam thánh? Thời khắc Lâm Nhất cấp chuyển tâm niệm đột nhiên đối phương đứng dậy, có chút không nhịn được lại nói:
- Nếu ngươi không muốn nghe câu nói mà Vũ Tử lưu lại, cáo từ...
- Có gì cứ nói, Lâm mỗ chăm chú lắng nghe.
Lâm Nhất giơ tay lên tỏ ý, vung tay áo đi theo. Nhưng chỉ chốc lát, tâm đầu hắn bỗng nhiên lo sợ bất an.
- Kỳ nhi kiếp sau tương báo...
Hoàng bà bà bỏ lại một câu nói không đầu không đuôi, sau đó hai chân cách mặt đất bay lên, vẫn nhắc tới:
- Hừ! Nha đầu kia cử chỉ thật điên rồ rồi, lời nói cổ quái...
Lâm Nhất biến đổi sắc mặt, đột nhiên quát:
- Lặp lại lần nữa...
Hoàng bà bà dừng thân hình lại, không chịu yếu thế nói ra:
- Ngươi điếc hay sao? Nha đầu kia lưu lại cho ngươi bốn câu chân ngôn: Kỳ nhi kiếp sau tương báo.
Nói xong, nàng ta bay thẳng về phía tinh không.
Lâm Nhất bị chấn động một hồi, vừa mừng vừa sợ rồi lại cảm thấy ngọt chua cay mặn đắng.
Vũ Tử tự nhận là Kỳ nhi, cuối cùng nàng ta đã nhớ ra hết thảy kiếp trước? Lần trước hẹn gặp tại La gia đã phát hiện có điều khác biệt. Chỉ vì lúc đó sát khí đang mạnh hơn nữa khúc mắc chưa tan, lại thêm hành trình sắp tới cho nên không có thời gian quan tâm nhiều. Giờ này xem ra nàng ta đã sớm có ám hiệu.
- Có thể nể tình Vũ Tử mà bỏ qua cho La gia lần này hay không. Chỉ một lần này...
Nói bóng nói gió, từ nay về sau không còn dây dưa cùng La gia nữa?
- Lần này quay lại, mười ba năm tiểu trúc nghe mưa rơi, xem như giải quyết xong một tâm nguyện! Năm tháng ngắn ngủi đã từng, độc hữu một nữ tử tên là Vũ Tử...
Tế điện thanh thông ngày tháng, tỉnh lại kiếp trước luân hồi.
- La gia có công ơn nuôi dưỡng, sư phụ có tình tái tạo. Nếu không có hai điều này, Vũ Tử sớm đã vùi lấp trong hoang sơn dã lĩnh. Người không thể quên được, chính như Lâm Nhất ngươi từ tiền thế giữ đến kiếp này...
Giải quyết xong nhân quả, nối lại tiền duyên?
- Lâm Nhất! Đa tạ ngươi che chở cho Vũ Tử, thời khắc ly biệt xin đưa tặng vật này...
Vũ Tử đi xa, Kỳ nhi trở về!
- Kỳ nhi kiếp sau tương báo...
Đang lúc tâm như sóng thủy triều, sắc mặt Lâm Nhất đột nhiên đại biến. Kiếp sau tương báo? Kiếp này còn đây, cái gì gọi là kiếp sau...
Lúc này, Hoàng bà bà đã đi xa.
Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, đạp lăng không bay đi, giận dữ hét:
- Vũ Tử ở nơi nào...
- Xin lắng tai nghe.
Hoàng bà bà giương mắt nhìn Lâm Nhất, thoáng chần chừ một lúc, lẩm bẩm:
- Từ nay về sau, dù không ngày gặp lại, nể tình của Trần Tử, càm ràm mấy câu ngược lại cũng không sao...
Nàng ta phất tay áo một cái, ung dung đưa tay lên vén tóc trắng bên thái dương, rồi như lâm vào trong hồi ức xưa cũ, giây lát sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Năm đó, ta đi theo tộc nhân xa xứ...
Thần sắc Lâm Nhất cứng lại, lưu ý lắng nghe.
- ... Tiên vực mới thành lập không lâu, ta vô tình gặp Trần Tử ăn xin trên trấn nhỏ tại thế gian. Thân thế nàng ta thật đáng thương, căn cốt lại rất tốt mà ngộ tính khá cao, vì thế được ta cứu giúp cũng thu làm đệ tử. Vạn năm sau, trời giáng hạo kiếp. Trong khi ta và tộc nhân chiến đấu hăng hái, Trần Tử sống chết không rõ... Rồi sau đó tộc nhân chết thảm trọng, phải hoảng hốt cao chạy xa bay, trốn trong biển rộng. Nhân Tiên vực sụp đổ bảy nơi, trong một nơi nổi danh: Thất Tinh Đảo...
Thất Tinh Đảo? Thì ra đây cũng là nguyên nhân Thất Tinh Đảo từ đâu mà tới? Vừa nói tới đây, Lâm Nhất lập tức nhớ lại năm đó vượt biển gặp mấy tòa thủy hạ thành, không ngờ là nơi đám người Hoàng bà bà lưu lại.
- ... Vốn tưởng rằng cách xa thượng giới là tránh thoát được một kiếp, ai ngờ lại bị cường địch tìm thấy, rơi vào đường cùng đành phải ứng chiến, cuối cùng toàn quân bị diệt. Trong lúc nguy cấp, trong tộc có vị nữ tử che mặt đứng ra, cứu tánh mạng của mấy người cuối cùng... Đối phương lại lệnh cho chúng ta lập lời thề độc, không tìm được tung tích của truyền thừa Tiên đế và « Tam Hoàng kinh thì dâng cả cuộc đời làm nô, cũng không được trở về quê cũ...
Những lời thề bừa bãi ấy vẫn có thể nghe được tình hình đại khái trước sau. Hoàng bà bà là một trong những người hiếm hoi còn sống sót trong tràng hạo kiếp kia, chỉ vì bị ép lập trọng thệ bấy giờ mới mượn danh tiếng Cửu Mục giám thị thiên hạ, mượn cơ hội tìm tung tích “Tam Hoàng kinh”.
Lâm Nhất nghe tới đây thì không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Nữ tử che mặt ấy chính là Thánh Nữ?
Hoàng bà bà vẫn còn buồn bã, khẽ gật đầu.
Lâm Nhất lại hỏi:
- Hãy còn không biết cường địch mà ngươi nói là ai? Những người còn sống sót có mấy vị?
Trên gương mặt chất đầy nếp nhăn của Hoàng bà bà lộ ra vẻ vô cùng cay đắng, đáp:
- Sau đó biết được vị cao nhân kia có đại thần thông, đã từng trảm sát qua một con Thần Long, tìm tới Thất Tinh Đảo đơn thuần trùng hợp. Mà nàng ta rốt cuộc là người nào, có thể chỉ có Thánh Nữ mới biết được...
Nàng ta lên tiếng than thở, lại tiếp lời:
- Về phần năm đó người sống sót lác đác không có mấy, trừ ta ra cũng không biết đi nơi nào...
Lâm Nhất không chịu thôi, tiếp tục hỏi:
- Vị cao nhân kia có thể là một vị trong Thiên Hoang tam thánh?
Hoàng bà bà bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, trừng hai mắt một cái, quay sang Lâm Nhất nói:
- Ta không biết...
Nàng ta ngược lại mang giọng điệu dạy dỗ, lại nói:
- Dù nhân vật có tu vi thông thiên, như thế nào đến nay lại ngừng lại...
Lão phụ nhân này nhận biết tứ đại Tiên Tôn, sao lại không nhận biết được Thiên Hoang tam thánh? Thời khắc Lâm Nhất cấp chuyển tâm niệm đột nhiên đối phương đứng dậy, có chút không nhịn được lại nói:
- Nếu ngươi không muốn nghe câu nói mà Vũ Tử lưu lại, cáo từ...
- Có gì cứ nói, Lâm mỗ chăm chú lắng nghe.
Lâm Nhất giơ tay lên tỏ ý, vung tay áo đi theo. Nhưng chỉ chốc lát, tâm đầu hắn bỗng nhiên lo sợ bất an.
- Kỳ nhi kiếp sau tương báo...
Hoàng bà bà bỏ lại một câu nói không đầu không đuôi, sau đó hai chân cách mặt đất bay lên, vẫn nhắc tới:
- Hừ! Nha đầu kia cử chỉ thật điên rồ rồi, lời nói cổ quái...
Lâm Nhất biến đổi sắc mặt, đột nhiên quát:
- Lặp lại lần nữa...
Hoàng bà bà dừng thân hình lại, không chịu yếu thế nói ra:
- Ngươi điếc hay sao? Nha đầu kia lưu lại cho ngươi bốn câu chân ngôn: Kỳ nhi kiếp sau tương báo.
Nói xong, nàng ta bay thẳng về phía tinh không.
Lâm Nhất bị chấn động một hồi, vừa mừng vừa sợ rồi lại cảm thấy ngọt chua cay mặn đắng.
Vũ Tử tự nhận là Kỳ nhi, cuối cùng nàng ta đã nhớ ra hết thảy kiếp trước? Lần trước hẹn gặp tại La gia đã phát hiện có điều khác biệt. Chỉ vì lúc đó sát khí đang mạnh hơn nữa khúc mắc chưa tan, lại thêm hành trình sắp tới cho nên không có thời gian quan tâm nhiều. Giờ này xem ra nàng ta đã sớm có ám hiệu.
- Có thể nể tình Vũ Tử mà bỏ qua cho La gia lần này hay không. Chỉ một lần này...
Nói bóng nói gió, từ nay về sau không còn dây dưa cùng La gia nữa?
- Lần này quay lại, mười ba năm tiểu trúc nghe mưa rơi, xem như giải quyết xong một tâm nguyện! Năm tháng ngắn ngủi đã từng, độc hữu một nữ tử tên là Vũ Tử...
Tế điện thanh thông ngày tháng, tỉnh lại kiếp trước luân hồi.
- La gia có công ơn nuôi dưỡng, sư phụ có tình tái tạo. Nếu không có hai điều này, Vũ Tử sớm đã vùi lấp trong hoang sơn dã lĩnh. Người không thể quên được, chính như Lâm Nhất ngươi từ tiền thế giữ đến kiếp này...
Giải quyết xong nhân quả, nối lại tiền duyên?
- Lâm Nhất! Đa tạ ngươi che chở cho Vũ Tử, thời khắc ly biệt xin đưa tặng vật này...
Vũ Tử đi xa, Kỳ nhi trở về!
- Kỳ nhi kiếp sau tương báo...
Đang lúc tâm như sóng thủy triều, sắc mặt Lâm Nhất đột nhiên đại biến. Kiếp sau tương báo? Kiếp này còn đây, cái gì gọi là kiếp sau...
Lúc này, Hoàng bà bà đã đi xa.
Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, đạp lăng không bay đi, giận dữ hét:
- Vũ Tử ở nơi nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.