Chương 442: Nguy cơ đến. (1)
Duệ Quang
02/03/2021
Quay về con thuyền, Lâm Nhất nhìn thấy Giang trưởng lão, hai người khách sáo một lúc với nhau, hắn kể lại chuyện hai ngày nay một lần, sau đó đổ trái cây và túi nước ra boong thuyền, tự có đệ tử sắp xếp lại, sau đó Lâm Nhất mới quay về phòng đả tọa.
Tĩnh tu một ngày, đến giữa trưa ngày thứ hai, Lâm Nhất mới sảng khoái đi ra cửa phòng, đi dạo loạn bốn phía.
Đám người Mạnh Sơn và Chân Nguyên Tử chưa trở về, có vài đệ tử đang thả câu ở bên bờ biển. Ở trên biển nhiều ngày, rất nhiều đệ tử đều giỏi khoản này.
Tiêu đường chủ dẫn theo ít đệ tử đi vòng xung quanh hai ngày, không thu hoạch được gì, đang ngồi trên tảng đá nghĩ ngợi, hắn nhìn thấy Lâm Nhất đến gần, nên đứng dậy hỏi thăm.
Lâm Nhất gật đầu với Tiêu đường chủ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, nên hắn ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nghe nói đi về phía Đông Nam là có thể gặp được người dân bản địa, nỗi lo lắng trong lòng Tiêu đường chủ cũng được thả lỏng.
- Như vậy cũng được, có Lâm công tử đưa nước ngọt và trái cây quay về, có thể chống đỡ được mấy ngày, cũng làm người ta bớt lo hơn!
Tâm tình của Tiêu đường chủ nhẹ nhõm hơn trước.
Nhìn thấy Tiêu đường chủ có khuôn mặt phong sương, nhưng dưới đáy lòng vẫn lo lắng đủ điều, Lâm Nhất cười nói.
- Mười năm trước Tiêu đường chủ từng đến Đại Hạ, hiểu biết được chuyện gì, không ngại kể cho ta nghe một chút!
- Ha ha, có ngại gì đâu! Nhưng mà đó là cuộc sống cửu tử nhất sinh thôi.
Tiêu đường chủ cười ha ha, nhìn thoáng qua bốn phía, thấy không có ai đến gần, mới vuốt râu suy nghĩ, nghiền ngẫm nhớ lại gì đó.
- Nếu có thể được Tiêu đường chủ ngài chỉ đường, thêm chút kiến thức, để sau này có nguy hiểm gì, cũng không đến mức luống cuống!
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mong đợi Tiêu đường chủ nói gì đó.
Tiêu đường chủ nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn Lâm Nhất một chút, sau đó nói.
- Phòng ngừa chu đáo, việc gì cũng tính trước làm sau, Lâm công tử tuổi còn trẻ mà không chỉ có thân thủ bất phàm, kiến thức cũng không phải người trẻ tuổi có thể so sánh được. Ngươi và Giang trưởng lão, giống như hai tảng đá lớn chống cả chiếc thuyền này, chuyến đi này có thuận lợi hay không, Tiêu mỗ suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ là đôi lúc trong lòng vẫn không quên được hùng tâm năm xưa mà thôi!
- Dù sao ngài cũng lớn tuổi, cũng là người từng trải, một thằng nhóc như ta không thể sánh bằng được. Nhờ Tiêu đường chủ cầm lái, con thuyền này mới có thể ra biển, đi đến nơi xa lạ.
Lâm Nhất chân thành nói, làm cho Tiêu đường chủ nghe thoải mái.
- Không nhắc đến võ công, chỉ nói đến việc đi thuyền, trong phái Thiên Long không ai bằng ta được.
Nếp nhăn trên mặt Tiêu đường chủ ép ra, cười ha ha nói.
- Sóng gió trên biển khó lường, chỉ cẩn thận thôi còn chưa đủ, cần phải biết được sự thay đổi của dòng nước và sức gió nữa, phải biết nhìn ngôi sao, biết hướng đi, và nhiều điều khác. Nhưng dù vậy, đi thuyền vẫn dựa vào vận may là nhiều! Nếu không nhờ ngươi và Giang trưởng lão ra tay, lần trước chúng ta đã chết chìm trên biển rồi.
Còn có, trên đường đi phải trải qua mấy trăm hòn đảo, mỗi lần vào bờ đều là mỗi lần mạo hiểm, ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đó cũng chưa tính là gì, đi đến gần hải vực Đại Hạ, không chỉ trong biển sẽ có nhiều hải quái chưa từng thấy, mà phong tục con người trên đó cũng rất cổ quái, người quái đản tầng tầng lớp lớp, nếu không cẩn thận thì sẽ rước họa vào thân ngay. Có một số người trong Tiên đạo còn thích ỷ mạnh hiếp yếu, nếu đắc tội bọn chúng, thì cả người lẫn thuyền đều xong.
Lâm Nhất tò mò hỏi.
- Tiêu đường chủ nói người trong Tiên đạo, vì sao không lo tu luyện, sớm ngày chứng đạo, sao cứ phải đi làm khó người khác chứ?
Tiêu đường chủ cảm thấy mình nói lỡ, cười ha ha, thấy Lâm Nhất cũng không có ý khác, mới nói tiếp.
- Tiên đạo cũng giống như Võ đạo thôi, người có phân chia tu vi cao thấp. Người có tu vi cao tất nhiên sẽ khinh thường chấp nhặt với người thường, chỉ có mấy người tu vi không cao, cảm thấy con đường Tiên đạo không có kết quả, nên trở thành loại người bất lương, thích ăn hiếp người phàm tục. Mặc dù những người này có tu vi thấp, nhưng cũng là loại cao cao tại thượng trong lòng người phàm.
Lâm Nhất ngạc nhiên.
- Còn có chuyện như thế sao?
Trong lời nói của Lâm Nhất có sự kiêng dè, Tiêu đường chủ cười ha ha, sau đó nắm chặt tay, im lặng.
Người trong Tiên đạo thì vẫn là người, cho dù là tiên cũng chưa chắc là tiên tốt! Vàng thau lẫn lộn! Trong lòng Lâm Nhất suy nghĩ, bỗng nhiên thấy Mộc Thanh Nhi và Hoằng An đi đến.
- Lâm huynh đệ, nghe nói từ lúc ngươi quay về vẫn nghỉ ngơi, chúng ta không tiện quấy rầy. Sao vậy? Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?
Hoằng An khoan thai đi ở phía trước, cười tươi nói.
Lâm Nhất vô ý lảng tránh, gật đầu nói.
- Tất cả vẫn ổn!
- Lâm Nhất, vì sao đám người Mạnh trưởng lão vẫn chưa thấy đâu? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, ngươi tự mình rời đi!
Tĩnh tu một ngày, đến giữa trưa ngày thứ hai, Lâm Nhất mới sảng khoái đi ra cửa phòng, đi dạo loạn bốn phía.
Đám người Mạnh Sơn và Chân Nguyên Tử chưa trở về, có vài đệ tử đang thả câu ở bên bờ biển. Ở trên biển nhiều ngày, rất nhiều đệ tử đều giỏi khoản này.
Tiêu đường chủ dẫn theo ít đệ tử đi vòng xung quanh hai ngày, không thu hoạch được gì, đang ngồi trên tảng đá nghĩ ngợi, hắn nhìn thấy Lâm Nhất đến gần, nên đứng dậy hỏi thăm.
Lâm Nhất gật đầu với Tiêu đường chủ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, nên hắn ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nghe nói đi về phía Đông Nam là có thể gặp được người dân bản địa, nỗi lo lắng trong lòng Tiêu đường chủ cũng được thả lỏng.
- Như vậy cũng được, có Lâm công tử đưa nước ngọt và trái cây quay về, có thể chống đỡ được mấy ngày, cũng làm người ta bớt lo hơn!
Tâm tình của Tiêu đường chủ nhẹ nhõm hơn trước.
Nhìn thấy Tiêu đường chủ có khuôn mặt phong sương, nhưng dưới đáy lòng vẫn lo lắng đủ điều, Lâm Nhất cười nói.
- Mười năm trước Tiêu đường chủ từng đến Đại Hạ, hiểu biết được chuyện gì, không ngại kể cho ta nghe một chút!
- Ha ha, có ngại gì đâu! Nhưng mà đó là cuộc sống cửu tử nhất sinh thôi.
Tiêu đường chủ cười ha ha, nhìn thoáng qua bốn phía, thấy không có ai đến gần, mới vuốt râu suy nghĩ, nghiền ngẫm nhớ lại gì đó.
- Nếu có thể được Tiêu đường chủ ngài chỉ đường, thêm chút kiến thức, để sau này có nguy hiểm gì, cũng không đến mức luống cuống!
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mong đợi Tiêu đường chủ nói gì đó.
Tiêu đường chủ nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn Lâm Nhất một chút, sau đó nói.
- Phòng ngừa chu đáo, việc gì cũng tính trước làm sau, Lâm công tử tuổi còn trẻ mà không chỉ có thân thủ bất phàm, kiến thức cũng không phải người trẻ tuổi có thể so sánh được. Ngươi và Giang trưởng lão, giống như hai tảng đá lớn chống cả chiếc thuyền này, chuyến đi này có thuận lợi hay không, Tiêu mỗ suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ là đôi lúc trong lòng vẫn không quên được hùng tâm năm xưa mà thôi!
- Dù sao ngài cũng lớn tuổi, cũng là người từng trải, một thằng nhóc như ta không thể sánh bằng được. Nhờ Tiêu đường chủ cầm lái, con thuyền này mới có thể ra biển, đi đến nơi xa lạ.
Lâm Nhất chân thành nói, làm cho Tiêu đường chủ nghe thoải mái.
- Không nhắc đến võ công, chỉ nói đến việc đi thuyền, trong phái Thiên Long không ai bằng ta được.
Nếp nhăn trên mặt Tiêu đường chủ ép ra, cười ha ha nói.
- Sóng gió trên biển khó lường, chỉ cẩn thận thôi còn chưa đủ, cần phải biết được sự thay đổi của dòng nước và sức gió nữa, phải biết nhìn ngôi sao, biết hướng đi, và nhiều điều khác. Nhưng dù vậy, đi thuyền vẫn dựa vào vận may là nhiều! Nếu không nhờ ngươi và Giang trưởng lão ra tay, lần trước chúng ta đã chết chìm trên biển rồi.
Còn có, trên đường đi phải trải qua mấy trăm hòn đảo, mỗi lần vào bờ đều là mỗi lần mạo hiểm, ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đó cũng chưa tính là gì, đi đến gần hải vực Đại Hạ, không chỉ trong biển sẽ có nhiều hải quái chưa từng thấy, mà phong tục con người trên đó cũng rất cổ quái, người quái đản tầng tầng lớp lớp, nếu không cẩn thận thì sẽ rước họa vào thân ngay. Có một số người trong Tiên đạo còn thích ỷ mạnh hiếp yếu, nếu đắc tội bọn chúng, thì cả người lẫn thuyền đều xong.
Lâm Nhất tò mò hỏi.
- Tiêu đường chủ nói người trong Tiên đạo, vì sao không lo tu luyện, sớm ngày chứng đạo, sao cứ phải đi làm khó người khác chứ?
Tiêu đường chủ cảm thấy mình nói lỡ, cười ha ha, thấy Lâm Nhất cũng không có ý khác, mới nói tiếp.
- Tiên đạo cũng giống như Võ đạo thôi, người có phân chia tu vi cao thấp. Người có tu vi cao tất nhiên sẽ khinh thường chấp nhặt với người thường, chỉ có mấy người tu vi không cao, cảm thấy con đường Tiên đạo không có kết quả, nên trở thành loại người bất lương, thích ăn hiếp người phàm tục. Mặc dù những người này có tu vi thấp, nhưng cũng là loại cao cao tại thượng trong lòng người phàm.
Lâm Nhất ngạc nhiên.
- Còn có chuyện như thế sao?
Trong lời nói của Lâm Nhất có sự kiêng dè, Tiêu đường chủ cười ha ha, sau đó nắm chặt tay, im lặng.
Người trong Tiên đạo thì vẫn là người, cho dù là tiên cũng chưa chắc là tiên tốt! Vàng thau lẫn lộn! Trong lòng Lâm Nhất suy nghĩ, bỗng nhiên thấy Mộc Thanh Nhi và Hoằng An đi đến.
- Lâm huynh đệ, nghe nói từ lúc ngươi quay về vẫn nghỉ ngơi, chúng ta không tiện quấy rầy. Sao vậy? Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?
Hoằng An khoan thai đi ở phía trước, cười tươi nói.
Lâm Nhất vô ý lảng tránh, gật đầu nói.
- Tất cả vẫn ổn!
- Lâm Nhất, vì sao đám người Mạnh trưởng lão vẫn chưa thấy đâu? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, ngươi tự mình rời đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.