Chương 340: Ngụy đạo (1)
Duệ Quang
02/03/2021
Thiên Long phái áp chế hai thuyền lớn, một đường đi về hướng đông, ven đường bờ ruộng ngang dọc, điền viên như tranh vẽ, xuân sắc hợp lòng người. Thiếu xóc nảy sinh ra an nhàn, người trên thuyền đều mang tâm tình thư sướng, thần sắc ung dung.
Sau khi rời khỏi kinh thành, thuyền lớn thuận nước, bảy ngày qua Diệp Châu, tám ngày qua Thanh Châu, sáu ngày qua ngắm Hải Châu, mặt nước bình lặng trở nên rộng rãi. Trải qua Hải Châu, sau ba ngày, thuyền lớn của Thiên Long phái liền tới Thông Hải Châu.
Cửa sông thông từ Thương Thủy tới Thông Hải Châu, chiều rộng của mặt sông khoảng bốn, năm dặm, khí thế mở mang. Trên mặt sông đếm không xuể đội thuyền cao thấp, thiên phàm đua thuyền, vô cùng đồ sộ.
Mọi người trên thuyền mặt mang kinh hỉ đi ra buồng nhỏ của thuyền, nhìn cho đã mắt thắng cảnh phía trước. Khí trời cũng dần dần nóng, hán tử trên thuyền hào hứng quá độ, khoe luôn thân thể khỏe mạnh.
Một cơn gió mát khẽ thổi vào mặt có chứa vị mặn nhàn nhạt. Đại hải dường như không còn xa nữa.
Lại đi thêm nửa ngày, dòng Thương Thủy bị phân thành hai nhánh, bị nước sông kẹp trong đó, chính là Thông Hải Châu. Nghe người cầm lái trên thuyền nói, châu này vốn dĩ không có, mà là do mấy nghìn năm qua nước sông trùng kích mà thành. Qua châu này chính là đại hải, địa danh cũng khá thích đáng.
Ban đêm, thuyền lớn ngừng trên bến tàu tĩnh lặng ở Thông Hải Châu. Mọi người cũng tập mãi thành thói quen, bởi vì không thể rời thuyền nên đều sớm an giấc. Ngày thứ hai trời sáng lên, trong khoang thuyền, đang ngồi tĩnh tọa, Lâm Nhất bỗng nhiên mở hai mắt ra. Hắn nhìn thoáng qua Kim Khoa đang ngủ say rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Lâm Nhất lên một buồng nhỏ của thuyền, đi ra mấy bước liền tới chỗ mép thuyền. Trên mặt nước là một vùng đen nhánh, bầu trời cũng chưa nhìn rõ, chỉ có tiếng nước sông ào ào.
Ánh mắt của Lâm Nhất xuyên thấu qua sương mù nhàn nhạt trên mặt sông, nhìn về phía xa xa, hai hàng lông mày khóa chặt.
Một lúc lâu sau, sắc trời sáng choang, thuyền lớn của Lâm Nhất chậm rãi cách xa bờ, chạy về hướng đông, còn Lâm Nhất vẫn ở mép thuyền như cũ, lặng im không nói.
Kim Khoa ngáp đi ra, bắt chuyện với Lâm Nhất sau đó liền men theo mặt sông tùy ý nhìn lại. Chỉ trong khoảnh khắc, gã biến sắc kinh hô:
- Thuyền lớn trước mặt đã đi đâu rồi?
Dị trạng của Kim Khoa rơi vào trong mắt mọi người trên thuyền, lại không có ai để ý tới, còn có người khẽ cười khinh thường.
Kim Khoa đầy mặt kinh ngạc không nhịn được nhìn về phía Lâm Nhất. Trên thuyền này, người thân cận với gã nhất chỉ có Lâm Nhất thôi.
- Lâm sư đệ, chuyện này là thế nào vậy?
Sắc mặt Lâm Nhất hơi lạnh đi, ánh mắt liếc về phía đầu thuyền, nói:
- Kim sư huynh, ngươi xem đó là cái gì?
Kim Khoa men theo ánh mắt của Lâm Nhất để nhìn, trên mũi thuyền chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cây tử kỳ cửu long lượn quanh. Gã có phần không hiểu hỏi:
- Đó là Cửu Long kỳ của Thiên Long phái mà! Treo lên từ khi nào vậy?
Lâm Nhất bĩu môi, nói:
- Thuyền lớn phía trước từ một canh giờ trước đã đi về phía nam rồi.
Kim Khoa không hiểu, trừng tròng mắt kêu lên:
- Để làm gì chứ? Nếu hất bọn ta ra liền để cho bọn ta chở về núi từ lúc ở kinh thành là được rồi. Không được, để ta đi hỏi thử.
Gã nói rồi mặt mang sắc giận dữ, vừa lúc gặp Liễu đường chủ ở cách đó không xa.
- Liễu đường chủ, vì sao thuyền lớn phía trước lại bỏ bọn ta, một mình rời đi vậy?
Kim Khoa đối mặt với Liễu đường chủ tuyệt đối không khách khí. Nhị mỗ gia nhà gã cũng chính là Mộc quản sự ở trong môn có địa vị cao hơn những đường chủ này.
Vẻ mặt của Liễu đường chủ lãnh đạm, không nhịn được nói:
-Ta chỉ tuân mệnh hành sự, những chuyện khác hoàn toàn không biết!
- Vậy ngươi cập bờ đi! Để bọn ta trở về, rời nhà hơn nửa năm rồi, vừa lúc nhân cơ hội trở về thôi!
Kim Khoa nói như điều đương nhiên.
- Đến cạnh biển rồi cho dù ngươi có đi phương nào cũng tùy ngươi! Lúc này không được.
Liễu đường chủ lạnh lùng từ chối một câu rồi liền quay mặt đi, không để ý tới Kim Khoa nữa.
Lâm Nhất nhìn Long kỳ ở đầu thuyền, không khỏi nhớ tới câu nói trước khi đi của Chân Nguyên Tử. Lão đạo nói bóng gió, chẳng lẽ sớm biết như vậy nên cố ý mở miệng ám chỉ? Tình cảnh này, không phải mỗi người đi một ngả thì là cái gì!
- Hừ! Nói như thế nào, dọc theo con đường này, ta cũng đã bỏ khá nhiều công sức, cứ như vậy bị bỏ rơi một cách không rõ ràng, ta trở về sẽ nói với ông ngoại ta, Thiên Long phái này không ở nổi nữa.
Mặt Kim Khoa là sự không cam lòng, đi tới trước mặt Lâm Nhất không ngừng oán giận.
Hai hàng lông mày của Lâm Nhất khóa chặt, nhẹ giọng nói:
- Bình tĩnh chớ nóng, lúc nào tới cạnh biển là có thể trở về được rồi.
- Vậy cũng chỉ có thể như thế thôi. Nghe Lâm sư đệ vậy!
Kim Khoa bất đắc dĩ nói.
Mặt Lâm Nhất trầm như nước, một mình trở về phòng. Không ngờ tới Thiên Long phái lại cố tình sắp xếp như thế. Lừa mình sao? Không phải! Căn bản là không coi mình ra gì. Xuất hành đi làm việc, người ta không thèm nói rõ với một đệ tử chăn ngựa. Chân Nguyên Tử có thể nhắc nhở mình đã là một phần nhân tình rồi, chẳng qua là lúc đó không để ý tới. Chỉ có điều, để ý thì có thể làm được gì?
Thông Hải Châu này có hai thủy đạo thông nam bắc, lộ trình tới biển khơi xác nhận là không khác lắm. Mà chiếc thuyền này lại đột nhiên treo cờ của Thiên Long phái, không phải là muốn kéo sự quan tâm của nhiều người hơn sao?
Lúc này vẫn chưa tới biển, nếu không, hơn một canh giờ trước, hắn đã lên đường đuổi theo thuyền lớn phía trước rồi. Tất cả khi chưa tới tình trạng sau cùng, hắn vẫn chưa muốn như nước với lửa với đối phương. Trong lòng Lâm Nhất lo nghĩ, thẳng thắn đóng cửa phòng nhắm mắt tĩnh tọa, âm thầm tìm đối sách.
Lâm Nhất lại theo thuyền đi về phía trước hai ngày, không biết là do Long kỳ bắt mắt trên thuyền lớn hay là do nguyên nhân gì khác, trên mặt sông rộng rãi có nhiều đội thuyền hơn chút, xa gần đi theo phía trước và sau. Còn trên thuyền, Liễu đường chủ làm như đã sớm có dự liệu với chuyện này, vẫn không nhanh không chậm đưa thuyền lớn đi về phía trước.
Sau khi rời khỏi kinh thành, thuyền lớn thuận nước, bảy ngày qua Diệp Châu, tám ngày qua Thanh Châu, sáu ngày qua ngắm Hải Châu, mặt nước bình lặng trở nên rộng rãi. Trải qua Hải Châu, sau ba ngày, thuyền lớn của Thiên Long phái liền tới Thông Hải Châu.
Cửa sông thông từ Thương Thủy tới Thông Hải Châu, chiều rộng của mặt sông khoảng bốn, năm dặm, khí thế mở mang. Trên mặt sông đếm không xuể đội thuyền cao thấp, thiên phàm đua thuyền, vô cùng đồ sộ.
Mọi người trên thuyền mặt mang kinh hỉ đi ra buồng nhỏ của thuyền, nhìn cho đã mắt thắng cảnh phía trước. Khí trời cũng dần dần nóng, hán tử trên thuyền hào hứng quá độ, khoe luôn thân thể khỏe mạnh.
Một cơn gió mát khẽ thổi vào mặt có chứa vị mặn nhàn nhạt. Đại hải dường như không còn xa nữa.
Lại đi thêm nửa ngày, dòng Thương Thủy bị phân thành hai nhánh, bị nước sông kẹp trong đó, chính là Thông Hải Châu. Nghe người cầm lái trên thuyền nói, châu này vốn dĩ không có, mà là do mấy nghìn năm qua nước sông trùng kích mà thành. Qua châu này chính là đại hải, địa danh cũng khá thích đáng.
Ban đêm, thuyền lớn ngừng trên bến tàu tĩnh lặng ở Thông Hải Châu. Mọi người cũng tập mãi thành thói quen, bởi vì không thể rời thuyền nên đều sớm an giấc. Ngày thứ hai trời sáng lên, trong khoang thuyền, đang ngồi tĩnh tọa, Lâm Nhất bỗng nhiên mở hai mắt ra. Hắn nhìn thoáng qua Kim Khoa đang ngủ say rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Lâm Nhất lên một buồng nhỏ của thuyền, đi ra mấy bước liền tới chỗ mép thuyền. Trên mặt nước là một vùng đen nhánh, bầu trời cũng chưa nhìn rõ, chỉ có tiếng nước sông ào ào.
Ánh mắt của Lâm Nhất xuyên thấu qua sương mù nhàn nhạt trên mặt sông, nhìn về phía xa xa, hai hàng lông mày khóa chặt.
Một lúc lâu sau, sắc trời sáng choang, thuyền lớn của Lâm Nhất chậm rãi cách xa bờ, chạy về hướng đông, còn Lâm Nhất vẫn ở mép thuyền như cũ, lặng im không nói.
Kim Khoa ngáp đi ra, bắt chuyện với Lâm Nhất sau đó liền men theo mặt sông tùy ý nhìn lại. Chỉ trong khoảnh khắc, gã biến sắc kinh hô:
- Thuyền lớn trước mặt đã đi đâu rồi?
Dị trạng của Kim Khoa rơi vào trong mắt mọi người trên thuyền, lại không có ai để ý tới, còn có người khẽ cười khinh thường.
Kim Khoa đầy mặt kinh ngạc không nhịn được nhìn về phía Lâm Nhất. Trên thuyền này, người thân cận với gã nhất chỉ có Lâm Nhất thôi.
- Lâm sư đệ, chuyện này là thế nào vậy?
Sắc mặt Lâm Nhất hơi lạnh đi, ánh mắt liếc về phía đầu thuyền, nói:
- Kim sư huynh, ngươi xem đó là cái gì?
Kim Khoa men theo ánh mắt của Lâm Nhất để nhìn, trên mũi thuyền chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cây tử kỳ cửu long lượn quanh. Gã có phần không hiểu hỏi:
- Đó là Cửu Long kỳ của Thiên Long phái mà! Treo lên từ khi nào vậy?
Lâm Nhất bĩu môi, nói:
- Thuyền lớn phía trước từ một canh giờ trước đã đi về phía nam rồi.
Kim Khoa không hiểu, trừng tròng mắt kêu lên:
- Để làm gì chứ? Nếu hất bọn ta ra liền để cho bọn ta chở về núi từ lúc ở kinh thành là được rồi. Không được, để ta đi hỏi thử.
Gã nói rồi mặt mang sắc giận dữ, vừa lúc gặp Liễu đường chủ ở cách đó không xa.
- Liễu đường chủ, vì sao thuyền lớn phía trước lại bỏ bọn ta, một mình rời đi vậy?
Kim Khoa đối mặt với Liễu đường chủ tuyệt đối không khách khí. Nhị mỗ gia nhà gã cũng chính là Mộc quản sự ở trong môn có địa vị cao hơn những đường chủ này.
Vẻ mặt của Liễu đường chủ lãnh đạm, không nhịn được nói:
-Ta chỉ tuân mệnh hành sự, những chuyện khác hoàn toàn không biết!
- Vậy ngươi cập bờ đi! Để bọn ta trở về, rời nhà hơn nửa năm rồi, vừa lúc nhân cơ hội trở về thôi!
Kim Khoa nói như điều đương nhiên.
- Đến cạnh biển rồi cho dù ngươi có đi phương nào cũng tùy ngươi! Lúc này không được.
Liễu đường chủ lạnh lùng từ chối một câu rồi liền quay mặt đi, không để ý tới Kim Khoa nữa.
Lâm Nhất nhìn Long kỳ ở đầu thuyền, không khỏi nhớ tới câu nói trước khi đi của Chân Nguyên Tử. Lão đạo nói bóng gió, chẳng lẽ sớm biết như vậy nên cố ý mở miệng ám chỉ? Tình cảnh này, không phải mỗi người đi một ngả thì là cái gì!
- Hừ! Nói như thế nào, dọc theo con đường này, ta cũng đã bỏ khá nhiều công sức, cứ như vậy bị bỏ rơi một cách không rõ ràng, ta trở về sẽ nói với ông ngoại ta, Thiên Long phái này không ở nổi nữa.
Mặt Kim Khoa là sự không cam lòng, đi tới trước mặt Lâm Nhất không ngừng oán giận.
Hai hàng lông mày của Lâm Nhất khóa chặt, nhẹ giọng nói:
- Bình tĩnh chớ nóng, lúc nào tới cạnh biển là có thể trở về được rồi.
- Vậy cũng chỉ có thể như thế thôi. Nghe Lâm sư đệ vậy!
Kim Khoa bất đắc dĩ nói.
Mặt Lâm Nhất trầm như nước, một mình trở về phòng. Không ngờ tới Thiên Long phái lại cố tình sắp xếp như thế. Lừa mình sao? Không phải! Căn bản là không coi mình ra gì. Xuất hành đi làm việc, người ta không thèm nói rõ với một đệ tử chăn ngựa. Chân Nguyên Tử có thể nhắc nhở mình đã là một phần nhân tình rồi, chẳng qua là lúc đó không để ý tới. Chỉ có điều, để ý thì có thể làm được gì?
Thông Hải Châu này có hai thủy đạo thông nam bắc, lộ trình tới biển khơi xác nhận là không khác lắm. Mà chiếc thuyền này lại đột nhiên treo cờ của Thiên Long phái, không phải là muốn kéo sự quan tâm của nhiều người hơn sao?
Lúc này vẫn chưa tới biển, nếu không, hơn một canh giờ trước, hắn đã lên đường đuổi theo thuyền lớn phía trước rồi. Tất cả khi chưa tới tình trạng sau cùng, hắn vẫn chưa muốn như nước với lửa với đối phương. Trong lòng Lâm Nhất lo nghĩ, thẳng thắn đóng cửa phòng nhắm mắt tĩnh tọa, âm thầm tìm đối sách.
Lâm Nhất lại theo thuyền đi về phía trước hai ngày, không biết là do Long kỳ bắt mắt trên thuyền lớn hay là do nguyên nhân gì khác, trên mặt sông rộng rãi có nhiều đội thuyền hơn chút, xa gần đi theo phía trước và sau. Còn trên thuyền, Liễu đường chủ làm như đã sớm có dự liệu với chuyện này, vẫn không nhanh không chậm đưa thuyền lớn đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.