Chương 916: Nguyệt đảo (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Ở đầu tây Vọng Hồ thôn, tới cửa thôn, Vũ Nhi đã khóc thành người lệ. Những hàng xóm quen thuộc đều đã biến thành từng xác chết lạnh như băng. Hơn mười hộ gia đình, chỉ còn lại một mình Vũ Nhi, hoặc là nói, chỉ còn lại nàng ta và Lâm đại ca.
Lâm Nhất tìm cái cuốc, ở trên sườn núi sau thôn đào mười hố đất, an táng những thôn dân vô tội này. Một đêm trôi qua, lúc bình minh, hắn dưới sự giúp đỡ của Vũ Nhi dựng một tấm ván gỗ làm mộ bài cho mỗi hộ gia đình, lại tìm hương nến coi như là tế điện chia buồn.
Vũ Nhi vẫn khó thút thít trước mộ nhà nhị tẩu, Lâm Nhất ngồi trên tảng đá ở bên cạnh uống rượu, sắc mặt âm trầm.
Một thôn nhỏ không tranh với đời, nó trêu ai chọc ai chứ? KHông ngờ mượn tay người khác đánh xuống tai họa này, khiến cho những thôn dân vô tội chết thảm thậm chí là diệt môn. Nhìn những gò đất cong cong, cùng với thôn xóm tĩnh mịch phía dưới triền núi, Lâm Nhất trong lòng rất khó chịu.
Đến buổi trưa, mặt trời ló dạng sau tầng mây, sắc trời sáng dần. Hai người tới đầu tây thôn nhỏ, nơi này có thi thể của hai người áo đen.
Để Vũ Nhi trốn ở một bên, Lâm Nhất đi lên kéo hai người áo đen tới sau một căn đồi, tìm hố đá ném vào. Lại lột túi Càn Khôn, cờ nhỏ cùng với phi kiếm trên người rồi chôn xuống hố gần đó. Hắn lúc này mới trở lại thôn, nói muốn một mình tới Nguyệt đảo.
Tới Vọng Hồ thôn lâu như vậy, Lâm Nhất sớm đã biết nguyên do phụ thân Vũ Nhi mất, lại thêm những lời của hai người áo đen đó trước khi chết, hắn đã sinh ra nghi ngờ đối với Nguyệt đảo ở giữa hồ kia, cho nên mới muốn tới tra xét một phen.
Lâm Nhất đã mất tu vi, vốn không nên hỏi tới tục sự, cũng không nên đi quản chuyện không đâu. Mà người của Vọng Hồ thôn đều chết thảm, khiến cho hắn có chút khó chịu. Một hai tu sĩ Luyện Khí tán tận lương tâm, không ngờ dám hoành hành phàm tục như vậy, khiến cho những thôn dân hôm qua còn sống yên ổn, nháy mắt đã biến thành một đống đất vàng. Mà dù thiên lý mông muội, nhưng Lâm Nhất hắn vẫn còn nhân tính.
- Lâm đại ca, nếu ngươi có gì bất ngờ, Vũ Nhi sao có thể sống một mình?
Đối mặt với thôn không còn một bóng người, Vũ Nhi liền muốn khóc. Nàng ta hoang mang lo sợ, sao chịu để Lâm đại ca một mình dùng thân mạo hiểm.
Do dự một chút, Lâm Nhất móc ra thanh phi kiếm đã chôn xuống, sau đó dẫn Vũ Nhi lái thuyền tới Nguyệt đảo.
Sau nửa ngày, đảo quen thuộc giữa hồ xuất hiện trước mắt. Thuyền nhỏ chậm rãi lái tới gần, bên cạnh Lâm Nhất, Vũ Nhi ôm gối trên ngồi boong thuyền, không nói tiếng nào. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta vẫn còn vương nước mắt, trong mắt là vẻ lo sợ và bất lực.
- Ngươi ở lại trên thuyền.
Lâm Nhất nhẹ giọng phân phó. Vũ Nhi lại bĩu môi, ủy khuất cúi đầu nói:
- Ta không...
Đội đấu lạp lên đầu Vũ Nhi, Lâm Nhất liền cảm thấy vạt áo căng ra, đã bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Hắn lắc đầu, xuống mạn thuyền, hai người cùng nhau lên bờ.
Đảo giữa hồ có chu vi bốn năm dặm, đập vào mắt đều là cỏ ngải úa vàng. Hai người ven theo bờ đi nửa vòng, ở một chỗ trũng phát hiện một chiếc thuyền nhỏ.
Nhìn xung quanh một hồi, không có thu hoạch gì, hai người liền xuyên qua bụi cỏ rậm rạp đi sâu vào trong.
Một nén nhang trôi qua, cỏ ngải đã thưa thớt đi nhiều, mấy gò đá cao lớn xuất hiện trước mắt. Rõ ràng là mặt trời đã nhô cao, nhưng lại có một trận âm phong thổi tới, Vũ Nhi không nhịn được rùng mình một cái. Lâm Nhất rút phi kiếm cắm bên hông cầm trong tay, cẩn thận nhìn xung quanh.
Sau đó, đột nhiên có tiếng cười khặc truyền đến, Vũ Nhi sợ tới mức hét lên sợ hãi. Lâm Nhất vội vàng quay đầu lại ra hiệu cho nàng ta đứng yên tại chỗ, mình thì tiến về phía trước vài bước, chỉ thấy giữa hai đồi núi có một người áo đen đang mang theo kinh hỉ nhìn hai phàm nhân đang xông tới.
Tiếng cười chưa dừng, người áo đen chú ý thấy phi kiếm trong tay người đánh cá trẻ tuổi, không khỏi biến sắc. Mà Lâm Nhất thì chân không dừng, thấy có điều khác thường đã tung người nhảy lên, thuận thế ném phi kiếm trong tay ra.
Người áo đen ngẩn ra, phi kiếm còn có thể sử dụng như vậy à? Đây rõ ràng là phàm nhân chân chính, không đáng lo! Lúc hắn chuẩn bị lên tiếng mỉa mai thì thấy phi kiếm mao theo tiếng gió rít đến trước người, đúng là khí thế bất phàm.
Hơi cảm thấy kinh ngạc, người áo đen thơ ơ động thân, liền né qua phi kiếm được ném tới, nhưng lại biến sắc. Chỉ thấy người đánh cá trẻ tuổi đã nhảy lên cao, trong tay cầm một chiếc trâm gài tóc hung hăng đâm tới. Mà trâm gài tóc đó lấp lánh hào quang, rõ ràng là tồn tại pháp khí siêu việt. Dưới cơn kinh hãi, hắn vội vàng gọi ra phi kiếm đón đỡ.
Lâm Nhất tìm cái cuốc, ở trên sườn núi sau thôn đào mười hố đất, an táng những thôn dân vô tội này. Một đêm trôi qua, lúc bình minh, hắn dưới sự giúp đỡ của Vũ Nhi dựng một tấm ván gỗ làm mộ bài cho mỗi hộ gia đình, lại tìm hương nến coi như là tế điện chia buồn.
Vũ Nhi vẫn khó thút thít trước mộ nhà nhị tẩu, Lâm Nhất ngồi trên tảng đá ở bên cạnh uống rượu, sắc mặt âm trầm.
Một thôn nhỏ không tranh với đời, nó trêu ai chọc ai chứ? KHông ngờ mượn tay người khác đánh xuống tai họa này, khiến cho những thôn dân vô tội chết thảm thậm chí là diệt môn. Nhìn những gò đất cong cong, cùng với thôn xóm tĩnh mịch phía dưới triền núi, Lâm Nhất trong lòng rất khó chịu.
Đến buổi trưa, mặt trời ló dạng sau tầng mây, sắc trời sáng dần. Hai người tới đầu tây thôn nhỏ, nơi này có thi thể của hai người áo đen.
Để Vũ Nhi trốn ở một bên, Lâm Nhất đi lên kéo hai người áo đen tới sau một căn đồi, tìm hố đá ném vào. Lại lột túi Càn Khôn, cờ nhỏ cùng với phi kiếm trên người rồi chôn xuống hố gần đó. Hắn lúc này mới trở lại thôn, nói muốn một mình tới Nguyệt đảo.
Tới Vọng Hồ thôn lâu như vậy, Lâm Nhất sớm đã biết nguyên do phụ thân Vũ Nhi mất, lại thêm những lời của hai người áo đen đó trước khi chết, hắn đã sinh ra nghi ngờ đối với Nguyệt đảo ở giữa hồ kia, cho nên mới muốn tới tra xét một phen.
Lâm Nhất đã mất tu vi, vốn không nên hỏi tới tục sự, cũng không nên đi quản chuyện không đâu. Mà người của Vọng Hồ thôn đều chết thảm, khiến cho hắn có chút khó chịu. Một hai tu sĩ Luyện Khí tán tận lương tâm, không ngờ dám hoành hành phàm tục như vậy, khiến cho những thôn dân hôm qua còn sống yên ổn, nháy mắt đã biến thành một đống đất vàng. Mà dù thiên lý mông muội, nhưng Lâm Nhất hắn vẫn còn nhân tính.
- Lâm đại ca, nếu ngươi có gì bất ngờ, Vũ Nhi sao có thể sống một mình?
Đối mặt với thôn không còn một bóng người, Vũ Nhi liền muốn khóc. Nàng ta hoang mang lo sợ, sao chịu để Lâm đại ca một mình dùng thân mạo hiểm.
Do dự một chút, Lâm Nhất móc ra thanh phi kiếm đã chôn xuống, sau đó dẫn Vũ Nhi lái thuyền tới Nguyệt đảo.
Sau nửa ngày, đảo quen thuộc giữa hồ xuất hiện trước mắt. Thuyền nhỏ chậm rãi lái tới gần, bên cạnh Lâm Nhất, Vũ Nhi ôm gối trên ngồi boong thuyền, không nói tiếng nào. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta vẫn còn vương nước mắt, trong mắt là vẻ lo sợ và bất lực.
- Ngươi ở lại trên thuyền.
Lâm Nhất nhẹ giọng phân phó. Vũ Nhi lại bĩu môi, ủy khuất cúi đầu nói:
- Ta không...
Đội đấu lạp lên đầu Vũ Nhi, Lâm Nhất liền cảm thấy vạt áo căng ra, đã bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Hắn lắc đầu, xuống mạn thuyền, hai người cùng nhau lên bờ.
Đảo giữa hồ có chu vi bốn năm dặm, đập vào mắt đều là cỏ ngải úa vàng. Hai người ven theo bờ đi nửa vòng, ở một chỗ trũng phát hiện một chiếc thuyền nhỏ.
Nhìn xung quanh một hồi, không có thu hoạch gì, hai người liền xuyên qua bụi cỏ rậm rạp đi sâu vào trong.
Một nén nhang trôi qua, cỏ ngải đã thưa thớt đi nhiều, mấy gò đá cao lớn xuất hiện trước mắt. Rõ ràng là mặt trời đã nhô cao, nhưng lại có một trận âm phong thổi tới, Vũ Nhi không nhịn được rùng mình một cái. Lâm Nhất rút phi kiếm cắm bên hông cầm trong tay, cẩn thận nhìn xung quanh.
Sau đó, đột nhiên có tiếng cười khặc truyền đến, Vũ Nhi sợ tới mức hét lên sợ hãi. Lâm Nhất vội vàng quay đầu lại ra hiệu cho nàng ta đứng yên tại chỗ, mình thì tiến về phía trước vài bước, chỉ thấy giữa hai đồi núi có một người áo đen đang mang theo kinh hỉ nhìn hai phàm nhân đang xông tới.
Tiếng cười chưa dừng, người áo đen chú ý thấy phi kiếm trong tay người đánh cá trẻ tuổi, không khỏi biến sắc. Mà Lâm Nhất thì chân không dừng, thấy có điều khác thường đã tung người nhảy lên, thuận thế ném phi kiếm trong tay ra.
Người áo đen ngẩn ra, phi kiếm còn có thể sử dụng như vậy à? Đây rõ ràng là phàm nhân chân chính, không đáng lo! Lúc hắn chuẩn bị lên tiếng mỉa mai thì thấy phi kiếm mao theo tiếng gió rít đến trước người, đúng là khí thế bất phàm.
Hơi cảm thấy kinh ngạc, người áo đen thơ ơ động thân, liền né qua phi kiếm được ném tới, nhưng lại biến sắc. Chỉ thấy người đánh cá trẻ tuổi đã nhảy lên cao, trong tay cầm một chiếc trâm gài tóc hung hăng đâm tới. Mà trâm gài tóc đó lấp lánh hào quang, rõ ràng là tồn tại pháp khí siêu việt. Dưới cơn kinh hãi, hắn vội vàng gọi ra phi kiếm đón đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.