Chương 1061: Nhất định phải thật cẩn thận (2)
Duệ Quang
08/06/2022
- Thân là đệ tử tông môn, xem như đi ra rèn luyện!
Vốn muốn nói là đám người Đông Phương Sóc cùng Mộc Thiên Viễn không nên tới, lại bị một câu nói chận lại. Lâm Nhất rơi vào đường cùng, khẽ nhíu mày.
Có lẽ là trong lòng đã có tính toán, vẻ mặt Yến Khởi dịu xuống rất nhiều. Y ném ra một miếng ngọc giản ra, nói:
- Truyền tay nhau đọc một lần, sau đó khởi hành!
- Khốn Long cốc! Sao lại có một địa danh như thế?
Đảo mắt ghi nhớ bản đồ trong ngọc giản, Lâm Nhất đưa nó cho một lão già cách đó không xa. Đối phương đi tới vươn hai tay ra, nói:
- Cảm ơn Lâm sư huynh!
Lãnh Thúy dẫn đến bốn vị tu sĩ Kim Đan, ngoài Lăng Bá, Lâm Nhất chỉ nhận ra được Nhan Thủ Khuyết. Thấy đối phương không có ác ý, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lại nhìn về phía hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ khác. Đó là hai người trung niên, nhìn hắn cười hiền hòa.
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, lại xoay người sang chỗ khác, một bóng hồng đến trước mặt, lời nói dịu dàng vang lên...
- Lâm tiền bối! Còn nhận ra Hồng Nhi sao?
Lâm Nhất nhìn qua, khóe môi hơi nhếch lên nói:
- Liên Tâm cùng Hồng Nhi là một đôi tỷ muội tốt! Ta sao có thể quên được!
Lúc này, Đông Phương Sóc tiến đến gần, cười nói:
- Sư phụ, ha ha! Không biết Liên Tâm là ai vậy? Có đẹp như Hồng Nhi sư tỷ đây sao?
Hồng Nhi có vẻ bối rối, vội vàng lui về sau một bước, chắp tay nói:
- Các vị sắp khởi hành, vãn bối không dám quấy rầy nữa, xin cáo từ trước!
Nàng xoay người ngự kiếm rời đi, có vẻ hơi vội vàng! Lâm Nhất nhìn theo bóng nàng ta rời đi, sau đó xoay người nói với Đông Phương Sóc:
- Nữ tử kia chính là Hồng Nhi sư tỷ! Người băng thanh ngọc khiết vậy mà... đáng tiếc a...
Hắn khẽ thở dài một tiếng, cất bước đi về phía Mộc Thiên Viễn.
- Đáng tiếc à?
Đông Phương Sóc thì thầm một câu, chợt nói:
- Chẳng lẽ là không ở nhân thế... Sư phụ, có phải là như vậy không?
Hắn ta có tò mò, vội vàng truy vấn. Kiếm hồng phía sau hắn ta đã đi xa đột nhiên dừng lại, sau đó hoảng sợ bay về phía Vân Nghê Phong.
...
Nhóm Chính Dương tông canh giữ ở cửa Hồng Vân cung một tháng đã khởi hành!
Yến Khởi ném lại một câu 'đuổi theo!', ở trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Tu sĩ Nguyên Anh ngự không rời đi, tốc độ thần kỳ khác thường, ngự kiếm sao có thể so sánh được. Những người còn lại tránh không được kinh sợ ao ước một hồi, từng người đạp lên kiếm hồng lao lên giữa không trung. Lãnh Thúy đi ở phía trước, Lâm Nhất dẫn theo mấy người Đông Phương Sóc đi cùng.
Hơn mười kiếm cầu vồng thật cao bay qua không trung, chỉ để lại bóng cầu vồng mờ nhạt.
Tuy chỉ đi năm nghìn dặm, ngự kiếm bay cũng không tốn bao nhiều thời gian. Nhưng hơn nửa đoạn đường sau, Lâm Nhất thỉnh thoảng sẽ lao về phía mặt đất. Vào lúc mọi người không hiểu, hắn lại một lần nữa mang theo một vò rượu chạy tới.
- Sư phụ! Khi ở phía dưới mua rượu, sư phụ có phát hiện gì không?
Hiếm khi mới có một lần xuống núi đi xa, người đông thế mạnh, còn có sư phụ đi cùng, Đông Phương Sóc rất hưng phấn. Hắn ta thấy hành tung của Lâm Nhất kỳ lạ lại không tiện hỏi thẳng, tự cho là mình đoán đúng. Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y cũng để ý điều này, tất cả đều xoay người nhìn lại.
Khi tu sĩ đi đường cùng nhau, có thể dùng thần thức truyền âm nên giao tiếp không đáng ngại.
- Không cần hỏi nhiều! Hai người cũng không cần suy nghĩ nhiều!
Lâm Nhất không muốn nhiều lời, Đông Phương Sóc lại không chịu ngồi yên, truyền âm nói:
- Sư phụ, môn quy của Hồng Vân cung cực nghiêm, mọi người đều biết. Mà Hồng Nhi cô nương đã không phải là tấm thân xử nữ, có chút kỳ lạ! Ngoài ra, nữ tử này nói chuyện, ánh mắt luôn lấp lánh ánh xuân, lại chớp hiện không ngừng, nhất định trong ngoài bất nhất!
Một nữ tu cơ thể không còn nguyên vẹn, mất đi âm nguyên, vốn không thể gạt được thần thức của tu sĩ. Tuy nhiên làm vậy có vẻ vô lễ, người bình thường xem thường để ý. Có thể nhìn ra chỗ khác biệt chứng tỏ Đông Phương Sóc không tầm thường.
Trong đoàn người, sợ rằng không mấy người nhìn thấu bộ mặt của nữ tử kia. Nhưng điều này có thể đã lừa gạt được Yến Khởi cùng Lãnh Thúy sao?
Lâm Nhất thuận miệng đáp:
- Khiếm nhã đừng nhìn! Sao ngươi nhìn trộm một nữ tử như vậy chứ?
Nói không sai, Đông Phương Sóc đắc ý nói:
- Ha ha! Điều này không có quan hệ gì với thần thức! Sư phụ chớ quên, đệ tử là người có con cháu đầy đàn! Mặc cho nữ tử kia ra vẻ ta đây, sao có thể tránh được hai pháp nhãn trải qua hồng trần của ta!
Hắn ta vốn muốn nói mình am hiểu sâu chuyện nam nữ, lại không dám nói ra miệng.
Thấy hai thầy trò vừa nói vừa cười, hai người Mộc Thiên Viễn không hiểu được ý định của hắn ta. Lâm Nhất đột nhiên truyền âm cùng ba người, nói:
- Lần này đi nguy hiểm đáng sợ khác thường, nhất định phải thật cẩn thận...
Vốn muốn nói là đám người Đông Phương Sóc cùng Mộc Thiên Viễn không nên tới, lại bị một câu nói chận lại. Lâm Nhất rơi vào đường cùng, khẽ nhíu mày.
Có lẽ là trong lòng đã có tính toán, vẻ mặt Yến Khởi dịu xuống rất nhiều. Y ném ra một miếng ngọc giản ra, nói:
- Truyền tay nhau đọc một lần, sau đó khởi hành!
- Khốn Long cốc! Sao lại có một địa danh như thế?
Đảo mắt ghi nhớ bản đồ trong ngọc giản, Lâm Nhất đưa nó cho một lão già cách đó không xa. Đối phương đi tới vươn hai tay ra, nói:
- Cảm ơn Lâm sư huynh!
Lãnh Thúy dẫn đến bốn vị tu sĩ Kim Đan, ngoài Lăng Bá, Lâm Nhất chỉ nhận ra được Nhan Thủ Khuyết. Thấy đối phương không có ác ý, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lại nhìn về phía hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ khác. Đó là hai người trung niên, nhìn hắn cười hiền hòa.
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, lại xoay người sang chỗ khác, một bóng hồng đến trước mặt, lời nói dịu dàng vang lên...
- Lâm tiền bối! Còn nhận ra Hồng Nhi sao?
Lâm Nhất nhìn qua, khóe môi hơi nhếch lên nói:
- Liên Tâm cùng Hồng Nhi là một đôi tỷ muội tốt! Ta sao có thể quên được!
Lúc này, Đông Phương Sóc tiến đến gần, cười nói:
- Sư phụ, ha ha! Không biết Liên Tâm là ai vậy? Có đẹp như Hồng Nhi sư tỷ đây sao?
Hồng Nhi có vẻ bối rối, vội vàng lui về sau một bước, chắp tay nói:
- Các vị sắp khởi hành, vãn bối không dám quấy rầy nữa, xin cáo từ trước!
Nàng xoay người ngự kiếm rời đi, có vẻ hơi vội vàng! Lâm Nhất nhìn theo bóng nàng ta rời đi, sau đó xoay người nói với Đông Phương Sóc:
- Nữ tử kia chính là Hồng Nhi sư tỷ! Người băng thanh ngọc khiết vậy mà... đáng tiếc a...
Hắn khẽ thở dài một tiếng, cất bước đi về phía Mộc Thiên Viễn.
- Đáng tiếc à?
Đông Phương Sóc thì thầm một câu, chợt nói:
- Chẳng lẽ là không ở nhân thế... Sư phụ, có phải là như vậy không?
Hắn ta có tò mò, vội vàng truy vấn. Kiếm hồng phía sau hắn ta đã đi xa đột nhiên dừng lại, sau đó hoảng sợ bay về phía Vân Nghê Phong.
...
Nhóm Chính Dương tông canh giữ ở cửa Hồng Vân cung một tháng đã khởi hành!
Yến Khởi ném lại một câu 'đuổi theo!', ở trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Tu sĩ Nguyên Anh ngự không rời đi, tốc độ thần kỳ khác thường, ngự kiếm sao có thể so sánh được. Những người còn lại tránh không được kinh sợ ao ước một hồi, từng người đạp lên kiếm hồng lao lên giữa không trung. Lãnh Thúy đi ở phía trước, Lâm Nhất dẫn theo mấy người Đông Phương Sóc đi cùng.
Hơn mười kiếm cầu vồng thật cao bay qua không trung, chỉ để lại bóng cầu vồng mờ nhạt.
Tuy chỉ đi năm nghìn dặm, ngự kiếm bay cũng không tốn bao nhiều thời gian. Nhưng hơn nửa đoạn đường sau, Lâm Nhất thỉnh thoảng sẽ lao về phía mặt đất. Vào lúc mọi người không hiểu, hắn lại một lần nữa mang theo một vò rượu chạy tới.
- Sư phụ! Khi ở phía dưới mua rượu, sư phụ có phát hiện gì không?
Hiếm khi mới có một lần xuống núi đi xa, người đông thế mạnh, còn có sư phụ đi cùng, Đông Phương Sóc rất hưng phấn. Hắn ta thấy hành tung của Lâm Nhất kỳ lạ lại không tiện hỏi thẳng, tự cho là mình đoán đúng. Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y cũng để ý điều này, tất cả đều xoay người nhìn lại.
Khi tu sĩ đi đường cùng nhau, có thể dùng thần thức truyền âm nên giao tiếp không đáng ngại.
- Không cần hỏi nhiều! Hai người cũng không cần suy nghĩ nhiều!
Lâm Nhất không muốn nhiều lời, Đông Phương Sóc lại không chịu ngồi yên, truyền âm nói:
- Sư phụ, môn quy của Hồng Vân cung cực nghiêm, mọi người đều biết. Mà Hồng Nhi cô nương đã không phải là tấm thân xử nữ, có chút kỳ lạ! Ngoài ra, nữ tử này nói chuyện, ánh mắt luôn lấp lánh ánh xuân, lại chớp hiện không ngừng, nhất định trong ngoài bất nhất!
Một nữ tu cơ thể không còn nguyên vẹn, mất đi âm nguyên, vốn không thể gạt được thần thức của tu sĩ. Tuy nhiên làm vậy có vẻ vô lễ, người bình thường xem thường để ý. Có thể nhìn ra chỗ khác biệt chứng tỏ Đông Phương Sóc không tầm thường.
Trong đoàn người, sợ rằng không mấy người nhìn thấu bộ mặt của nữ tử kia. Nhưng điều này có thể đã lừa gạt được Yến Khởi cùng Lãnh Thúy sao?
Lâm Nhất thuận miệng đáp:
- Khiếm nhã đừng nhìn! Sao ngươi nhìn trộm một nữ tử như vậy chứ?
Nói không sai, Đông Phương Sóc đắc ý nói:
- Ha ha! Điều này không có quan hệ gì với thần thức! Sư phụ chớ quên, đệ tử là người có con cháu đầy đàn! Mặc cho nữ tử kia ra vẻ ta đây, sao có thể tránh được hai pháp nhãn trải qua hồng trần của ta!
Hắn ta vốn muốn nói mình am hiểu sâu chuyện nam nữ, lại không dám nói ra miệng.
Thấy hai thầy trò vừa nói vừa cười, hai người Mộc Thiên Viễn không hiểu được ý định của hắn ta. Lâm Nhất đột nhiên truyền âm cùng ba người, nói:
- Lần này đi nguy hiểm đáng sợ khác thường, nhất định phải thật cẩn thận...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.