Chương 1328: Nói có dự liệu (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Thời điểm rời khỏi sơn cốc, đám người Hồ lão đại hùng hổ uy phong lẫm liệt, khi trở về lần nữa chỉ còn một đám tàn binh bại tướng.
Lâm Nhất ngự không đi tới trước, sau khi về tới sơn cốc liền tìm một khối đá lớn ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Không lâu sau đám người Hồ lão đại lần lượt rơi xuống, tạo nên một cục diện vô cùng rối ren.
Sau khi xử lý xong thương vong, mỗi người lại dùng đan dược điều dưỡng trong chốc lát, Hồ lão đại liền dẫn mọi người tới trước khối đá kia cùng thi lễ, miệng nói bái kiến Lâm tiền bối.
Lâm Nhất từ từ mở mắt, xích mang ẩn hiện, uy thế thiên thành. Đám người Hồ lão đại rụt cổ lại, tựa như sự kính nể trong lòng đã thâm căn cố đế khiến người ta không thể không cúi đầu, chỉ muốn thuận theo.
Sau đó Hồ lão đại thấy Lâm Nhất không lên tiếng, đành tiến lên cẩn thận nói:
- Lâm tiền bối, chúng ta đều ở đây, xin ngài phân phó…
Sau tu sĩ Kim Đan phía sau cùng hơn hai mươi Tán tu Trúc Cơ còn sót lại đều mang vẻ cung kính chờ đợi.
Thương thế của Giáp Tử Đạo không còn đáng lại, lúc này đang núp ở phía xa.
Người này vóc dáng nhỏ gầy, rất dễ bị bầy người che khuất, mà lúc mọi người cúi xuống khiến hắn tránh cũng không thể tránh. Bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Lâm Nhất nhìn tới, hắn sợ hãi giật mình, vội vàng cắn răng kiên trì vượt qua đám người, sau đó mềm nhũn quỳ trên đất đập đầu, bày ra dáng vẻ cúi đầu nhịn nhục, vẻ mặt đáng thương nói:
- Đa tạ tiền bối tha mạng! Giáp Tử Đạo ta từ nay về sau là người của lão nhân gia ngài, chết cũng là quỷ của ngài…
Một người khóc lóc van xin như thế ngày thường thấy cũng không nhiều, Lâm Nhất lại hỏi ngược:
- Ngươi là người hay quỷ có liên quan gì tới ta?
Giáp Tử Đạo vội la lên:
- Sao không liên quan? Tại hạ là người hay quỷ còn phải dựa vào một câu nói của lão nhân gia ngài…
Cho chút thuốc nhuộm liền mở phường nhuộm, đưa cây côn gỗ liền có thể bò lên trời! Loại người giảo hoạt bại hoại, không phải tên Tán tu này không còn ai khác! Lâm Nhất liền nhíu mày, lớn tiếng quát:
- Cút!
Thần sắc Giáp Tử Đạo cứng lại, nhanh chóng đứng lên, mừng rỡ chắp tay nói:
- Hì hì! Đa tạ tiền bối! Tại hạ cút, không phiền lão nhân gia ngài nổi giậ…
Rất thức thời chuồn tới bên cạnh, vẻ mặt mọi người không biết nói gì! Xem ra cử chỉ của Lâm Nhất hơi có mấy phần đồng đạo với người này, thật là may mắn!
Thấy tình hình này Lâm Nhất bỗng nhiên nhớ tới thủ đoạn của Thiên Chấn Tử cùng Thiết Thất, âm thầm lắc đầu. Khẽ suy nghĩ, sắc mặt hắn không chút thay đổi nói:
- Ta là trưởng lão Thiên Chấn Môn Ngọc Sơn đảo! Từ nay về sau các ngươi đều là đệ tử của Thiên Chấn Môn…!
Lại lấy ra một cái ngọc giản ném cho Hồ lão đại, giải thích:
- Cầm ngọc giản này tới Ngọc Sơn đảo tìm Thiết Thất, hắn sẽ an trí thỏa đáng!
Hồ lão đại tiếp nhận ngọc giản, thở dài thật sâu ! Thì ra là thế ! chỉ là gia nhập một tiên môn mà thôi, cần gì phải trắc trở như thế ! Dựa vào thủ đoạn của các huynh đệ, tới tiên môn kia cũng sẽ không chịu thiệt ! Đến lúc đó tất cả không phải do mình định đoạt sao !
Khôi phục thần thái những ngày quá, Hồ lão đại đung đưa tay, cúi đầu khom người nói:
- Đại đệ tử Hồ Tử cùng chúng huynh đệ bái kiến Lâm trưởng lão…
Đại đệ tử? Hồ lão đại trở thành đại đệ tử từ khi nào…. Lâm Nhất còn chưa kịp hiểu, đối phương lại có chút hưng phấn tiến tới mấy bước, trong thần sắc dữ tợn mang theo chút quỷ dị, cánh tay vung lên, tàn bạo nói:
- Không biết môn chủ là ai, sau khi giết chết, Thiên Chấn Môn sẽ là của một mình Lâm trưởng lão! Khà khà! Thật là sảng khoái!
Hắn vừa dứt lời, bốn phía liền nổi lên tiếng phụ họa!
- Hồ lão đại nói phải, ta chỉ chờ nghe hiệu lệnh của Lâm trưởng lão…
- Giết môn chủ, Lâm trưởng lão chính là môn chủ mới…
- Hồ lão đại làm đại đệ tử, bọn ta là nhị đệ tử, tam đệ tử…
- Ha ha! Thiên Chấn Môn không đáng chắc tới, phải nhất thống Ngọc Sơn đảo, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết…
…
Mọi người đều bị Hồ lão đại nâng lên hứng thú, hai mắt đều tỏa sáng, hô to…
Đối mặt với đám Tán tu chỉ e thiên hạ không loạn này, sắc mặt Lâm Nhất dần dần trầm xuống, bỗng nhiên quát to:
- Câm miệng!
Nhất thời yên tĩnh lại, hắn lạnh lùng nói:
- Ta có ba ước định cho các ngươi! Một… không… không thể tương tàn đồng môn; hai không thể gian dâm cướp bóc, lạm sát kẻ vô tội; ba không thể sinh sự việc không đâu gây tai họa cho sơn môn! Kẻ nào ngỗ nghịch, giết!
Đám người Hồ lão đại sợ tới run người, đều im lặng không nói.
Lâm Nhất lại nói:
- Cấm chế trong đầu các ngươi thời hạn trăm năm! Mời được một Tán tu Kim Đan nhập môn, một người có thể giảm mười năm! Thu Tán tu Trúc Cơ nhập môn, giảm một năm! Các ngươi phải nhớ kỹ, không được bức bách tu sĩ trong các gia tộc và tiểu tiên môn, dám can đảm làm càn đừng trách ta không hạ thủ lưu tình!
Hồ lão đại và đám đồng bạn hai mặt nhìn nhau, tròng mắt khẽ động, hỏi:
- Nếu ta có thể mời mười tán tu Kim Đan nhập môn thì sao…?
- Ta lập tức giải trừ cấp chế trong não hải của ngươi!
Lâm Nhất không cần suy nghĩ nói.
Hồ lão đại hỏi lại:
- Lời ấy là thật?
- Hừ! Thật ồn ào!
Lâm Nhất âm lãnh quát một tiếng.
Thần sắc Hồ lão đại chuyển vui, cười như quỷ nói:
- Như vậy thì tốt!
Hắn và mấy người khác lặng lẽ trao đổi ánh mắt, đều nở nụ cười gian.
Mâu quang lóe lên, Lâm Nhất coi như không thấy thần sắc mấy tên trước mắt, trầm giọng nói:
- Ta có việc đi trước! Đám Tán tu các ngươi trong vòng ba tháng phải tới Thiên Chấn Môn…
Lời còn chưa dứt, đám người Hồ lão đại đều cúi đầu lĩnh mệnh :
- Tuân lệnh !
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ như có như khổ, lập tức lăng không đi thẳng.
Một lát sau Hồ lão đại chậm rãi đứng dài, nhịn không được hét giận:
- Hừ…
Lâm Nhất ngự không đi tới trước, sau khi về tới sơn cốc liền tìm một khối đá lớn ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Không lâu sau đám người Hồ lão đại lần lượt rơi xuống, tạo nên một cục diện vô cùng rối ren.
Sau khi xử lý xong thương vong, mỗi người lại dùng đan dược điều dưỡng trong chốc lát, Hồ lão đại liền dẫn mọi người tới trước khối đá kia cùng thi lễ, miệng nói bái kiến Lâm tiền bối.
Lâm Nhất từ từ mở mắt, xích mang ẩn hiện, uy thế thiên thành. Đám người Hồ lão đại rụt cổ lại, tựa như sự kính nể trong lòng đã thâm căn cố đế khiến người ta không thể không cúi đầu, chỉ muốn thuận theo.
Sau đó Hồ lão đại thấy Lâm Nhất không lên tiếng, đành tiến lên cẩn thận nói:
- Lâm tiền bối, chúng ta đều ở đây, xin ngài phân phó…
Sau tu sĩ Kim Đan phía sau cùng hơn hai mươi Tán tu Trúc Cơ còn sót lại đều mang vẻ cung kính chờ đợi.
Thương thế của Giáp Tử Đạo không còn đáng lại, lúc này đang núp ở phía xa.
Người này vóc dáng nhỏ gầy, rất dễ bị bầy người che khuất, mà lúc mọi người cúi xuống khiến hắn tránh cũng không thể tránh. Bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Lâm Nhất nhìn tới, hắn sợ hãi giật mình, vội vàng cắn răng kiên trì vượt qua đám người, sau đó mềm nhũn quỳ trên đất đập đầu, bày ra dáng vẻ cúi đầu nhịn nhục, vẻ mặt đáng thương nói:
- Đa tạ tiền bối tha mạng! Giáp Tử Đạo ta từ nay về sau là người của lão nhân gia ngài, chết cũng là quỷ của ngài…
Một người khóc lóc van xin như thế ngày thường thấy cũng không nhiều, Lâm Nhất lại hỏi ngược:
- Ngươi là người hay quỷ có liên quan gì tới ta?
Giáp Tử Đạo vội la lên:
- Sao không liên quan? Tại hạ là người hay quỷ còn phải dựa vào một câu nói của lão nhân gia ngài…
Cho chút thuốc nhuộm liền mở phường nhuộm, đưa cây côn gỗ liền có thể bò lên trời! Loại người giảo hoạt bại hoại, không phải tên Tán tu này không còn ai khác! Lâm Nhất liền nhíu mày, lớn tiếng quát:
- Cút!
Thần sắc Giáp Tử Đạo cứng lại, nhanh chóng đứng lên, mừng rỡ chắp tay nói:
- Hì hì! Đa tạ tiền bối! Tại hạ cút, không phiền lão nhân gia ngài nổi giậ…
Rất thức thời chuồn tới bên cạnh, vẻ mặt mọi người không biết nói gì! Xem ra cử chỉ của Lâm Nhất hơi có mấy phần đồng đạo với người này, thật là may mắn!
Thấy tình hình này Lâm Nhất bỗng nhiên nhớ tới thủ đoạn của Thiên Chấn Tử cùng Thiết Thất, âm thầm lắc đầu. Khẽ suy nghĩ, sắc mặt hắn không chút thay đổi nói:
- Ta là trưởng lão Thiên Chấn Môn Ngọc Sơn đảo! Từ nay về sau các ngươi đều là đệ tử của Thiên Chấn Môn…!
Lại lấy ra một cái ngọc giản ném cho Hồ lão đại, giải thích:
- Cầm ngọc giản này tới Ngọc Sơn đảo tìm Thiết Thất, hắn sẽ an trí thỏa đáng!
Hồ lão đại tiếp nhận ngọc giản, thở dài thật sâu ! Thì ra là thế ! chỉ là gia nhập một tiên môn mà thôi, cần gì phải trắc trở như thế ! Dựa vào thủ đoạn của các huynh đệ, tới tiên môn kia cũng sẽ không chịu thiệt ! Đến lúc đó tất cả không phải do mình định đoạt sao !
Khôi phục thần thái những ngày quá, Hồ lão đại đung đưa tay, cúi đầu khom người nói:
- Đại đệ tử Hồ Tử cùng chúng huynh đệ bái kiến Lâm trưởng lão…
Đại đệ tử? Hồ lão đại trở thành đại đệ tử từ khi nào…. Lâm Nhất còn chưa kịp hiểu, đối phương lại có chút hưng phấn tiến tới mấy bước, trong thần sắc dữ tợn mang theo chút quỷ dị, cánh tay vung lên, tàn bạo nói:
- Không biết môn chủ là ai, sau khi giết chết, Thiên Chấn Môn sẽ là của một mình Lâm trưởng lão! Khà khà! Thật là sảng khoái!
Hắn vừa dứt lời, bốn phía liền nổi lên tiếng phụ họa!
- Hồ lão đại nói phải, ta chỉ chờ nghe hiệu lệnh của Lâm trưởng lão…
- Giết môn chủ, Lâm trưởng lão chính là môn chủ mới…
- Hồ lão đại làm đại đệ tử, bọn ta là nhị đệ tử, tam đệ tử…
- Ha ha! Thiên Chấn Môn không đáng chắc tới, phải nhất thống Ngọc Sơn đảo, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết…
…
Mọi người đều bị Hồ lão đại nâng lên hứng thú, hai mắt đều tỏa sáng, hô to…
Đối mặt với đám Tán tu chỉ e thiên hạ không loạn này, sắc mặt Lâm Nhất dần dần trầm xuống, bỗng nhiên quát to:
- Câm miệng!
Nhất thời yên tĩnh lại, hắn lạnh lùng nói:
- Ta có ba ước định cho các ngươi! Một… không… không thể tương tàn đồng môn; hai không thể gian dâm cướp bóc, lạm sát kẻ vô tội; ba không thể sinh sự việc không đâu gây tai họa cho sơn môn! Kẻ nào ngỗ nghịch, giết!
Đám người Hồ lão đại sợ tới run người, đều im lặng không nói.
Lâm Nhất lại nói:
- Cấm chế trong đầu các ngươi thời hạn trăm năm! Mời được một Tán tu Kim Đan nhập môn, một người có thể giảm mười năm! Thu Tán tu Trúc Cơ nhập môn, giảm một năm! Các ngươi phải nhớ kỹ, không được bức bách tu sĩ trong các gia tộc và tiểu tiên môn, dám can đảm làm càn đừng trách ta không hạ thủ lưu tình!
Hồ lão đại và đám đồng bạn hai mặt nhìn nhau, tròng mắt khẽ động, hỏi:
- Nếu ta có thể mời mười tán tu Kim Đan nhập môn thì sao…?
- Ta lập tức giải trừ cấp chế trong não hải của ngươi!
Lâm Nhất không cần suy nghĩ nói.
Hồ lão đại hỏi lại:
- Lời ấy là thật?
- Hừ! Thật ồn ào!
Lâm Nhất âm lãnh quát một tiếng.
Thần sắc Hồ lão đại chuyển vui, cười như quỷ nói:
- Như vậy thì tốt!
Hắn và mấy người khác lặng lẽ trao đổi ánh mắt, đều nở nụ cười gian.
Mâu quang lóe lên, Lâm Nhất coi như không thấy thần sắc mấy tên trước mắt, trầm giọng nói:
- Ta có việc đi trước! Đám Tán tu các ngươi trong vòng ba tháng phải tới Thiên Chấn Môn…
Lời còn chưa dứt, đám người Hồ lão đại đều cúi đầu lĩnh mệnh :
- Tuân lệnh !
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ như có như khổ, lập tức lăng không đi thẳng.
Một lát sau Hồ lão đại chậm rãi đứng dài, nhịn không được hét giận:
- Hừ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.