Chương 1733: Nữ vương của ta (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Nữ vương điện hạ, ngàn vạn lần không thể đâu.
Nữ tử tên là Cổ Lệ kia vừa dứt lời, từ phía dưới xe ngựa một người chui ra, không quan tâm tới cát bụi dính đầy người, liên tục xua tay nói:
- Nghe lão thần nói một câu, Tinh Hải cổ thành ta đã có một vị quốc sư rồi, chính là tiên nhân lên trời xuống đất không gì không làm được! hành động này khó tránh khỏi sẽ đắc tội...
Hắn là lão giả gần trăm tuổi râu tóc bạc trắng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra thần sắc lo lắng, căn bản không để Lâm Nhất đang ở gần trong gang tấc vào mắt, chỉ vội vàng khuyên nữ vương thu hồi mệnh lệnh vừa ban ra.
Lúc này, dưới xe ngựa lại có mấy thị nữ đi ra, đều lo sợ không yên không biết làm sao.
Cổ Lệ ưỡn ngực, mọi người xung quanh đều cúi đầu. Nàng ta mang theo khí thế lăng nhiên, tay cầm ngọc trượng nhẹ nhàng vung vẩy, quát lên:
- Ừ! Đắc tội với quốc sư thì làm sao? Hắn không phải nói bản vương trường mệnh sống trăm tuổi ư? Hôm nay ra ngoài du lịch thiếu chút nữa thì táng mạng trong bão cát, hắn khó tránh khỏi tội! Bổn vương phải trục xuất hắn khỏi hoàng cung.
Nói đến đây, nàng ta bỗng hiên kiễng chân cười, mang theo vẻ phong tình vạn chủngi và dụ hoặc vô cùng nói với Lâm Nhất đang đi xa:
- Chỉ có ân nhân cứu mạng của bổn vương mới xứng đáng làm quốc sư của Tinh Hải cổ quốc! Tiên trưởng, xin đừng chối từ.
Thấy vậy, Lâm Nhất không khỏi đứng ngây đơ trong không trung. Bất kể là Cổ Lệ hay là lão thần đó cùng với thị vệ xung quanh, đều là phàm nhân. Một quốc sư lên trời xuống đất, ít nhất cũng phải là tu sĩ Kim Đan kỳ, không ngờ có thể tùy ý bãi miễn, còn đuổi ra khỏi hoàng cung? Không phải là nghe nhầm chứ.
Khi Lâm Nhất đang tò mò, có người cười hì hì nói:
- Ấy! Nữ vương! Không ngờ còn là mỹ nhân khó gặp! Lâm tiên trưởng bộ dạng trẻ tuổi, không khỏi khiến người ta có mới nới cũ. Ngươi cứ đồng ý đi.
Trong khí hải, Thiên Trần xinh xắn lanh lợi đó lấy tay ôm má, bộ dạng hớn hở, rõ ràng là rất có hứng thú với lần gặp gỡ tình cờ này!
Được rồi! Cùng ngươi đi khắp thiên nhai, nghe thì tình cảm mà khiến người ta thổn thức cảm thán, kì thực còn có một cách nói khác, đó chính là âm hồn không tiêu tán!
Lâm Nhất thầm hừ một tiếngmà không để ý tới Thiên Trần đang đắc ý dào dạt đó, thuận miệng hỏi:
- Vị quốc sư kia của ngươi có tu vi gì?
Cổ Lệ nữ vương cho rằng hắn động tâm, mỉm cười nói:
- Hắn tự xưng là Luyện Hư Luyện Hư, nhưng bổn vương thấy chẳng qua cũng vậy thôi, còn không cao minh bằng thủ đoạn vừa rồi của tiên trưởng.
- Tu vi Luyện Hư.
Lâm Nhất hơi ngẩn ra, lập tức tỏa thần thức ra xem xét tất cả trong mười vạn dặm. Bóng dáng của tu sĩ Nguyên Anh Kim đan còn không thấy, tu vi trên Hóa Thần thì càng không. Trong Hành Thiên Tiên Vực, tu sĩ Luyện Hư của nhà nào lại cam chịu để phàm nhân tùy ý sai khiến? Nhất định là vị quốc sư kia cố ý lừa gạt, cho nên mới ăn nói bừa bãi như vậy. Suy tư một thoáng, hắn lại hỏi:
- Vương thành của ngươi ở đâu?
Cổ Lệ nhấc cái cằm tinh xảo lên, nghi thái phong phú. Nàng ta giơ ngọc trượng ra chỉ nhẹ về phía trước, ngạo nghễ nói:
- Ngoài Ba trăm tặm chính là Tinh Hải cổ thành!
Lão giả trước xe ngựa quýnh lên, chắp tay nói:
- Xin hãy nghe lão thần nói một lời.
Cổ Lệ mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
- Lực Đa, ngươi còn dám lên tiếng cho quốc sư trước thì bổn vương sẽ phế luôn chức quan của ngươi.
Nói xong, nàng ta phân phó:
- Thần Khứ vệ! Khởi hành.
Đám tráng hán ở xung quanh ầm ầm dạ rang, ánh mắt nàng ta lại hướng lên, cười xinh đẹp, nói với Lâm Nhất đang thần sắc do dự:
- Tinh Hải cổ quốc ta không chỉ có rượu ngon và mỹ nữ nổi tiếng đại mạc, còn có tiên mạch và bảo thạch mà tổ tiên truyền lại, nhất định sẽ khiến tiên trưởng vui không muốn về.
Tiên mạch? Cổ quốc sa mạc này chắc là có chút uyên nguyên với tiên môn! Lâm Nhất lắc đầu không cho là đúng, lười chẳng muốn nghĩ đến danh hiệu quốc sư được gán ghép. Hắn vừa muốn nghênh ngang bỏ đi, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, quay lại hạ xuống cạnh xe ngựa, không ngờ ẩn đi tu vi trên người. Đúng vào lúc này, trong không trung truyền đến một tiếng tiếng cười mị thái mười phần.
- Hắc hắc! Nữ vương của ta, ngài là tinh hải rơi trong đại mạc, ngài là tiên tử thánh khiết cao quý! Ta từ vạn dặm xa xôi mà đến, chỉ là để thủ hộ nữ vương duy nhất kiếp này của ta! Vương của ta...!
Nữ tử tên là Cổ Lệ kia vừa dứt lời, từ phía dưới xe ngựa một người chui ra, không quan tâm tới cát bụi dính đầy người, liên tục xua tay nói:
- Nghe lão thần nói một câu, Tinh Hải cổ thành ta đã có một vị quốc sư rồi, chính là tiên nhân lên trời xuống đất không gì không làm được! hành động này khó tránh khỏi sẽ đắc tội...
Hắn là lão giả gần trăm tuổi râu tóc bạc trắng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra thần sắc lo lắng, căn bản không để Lâm Nhất đang ở gần trong gang tấc vào mắt, chỉ vội vàng khuyên nữ vương thu hồi mệnh lệnh vừa ban ra.
Lúc này, dưới xe ngựa lại có mấy thị nữ đi ra, đều lo sợ không yên không biết làm sao.
Cổ Lệ ưỡn ngực, mọi người xung quanh đều cúi đầu. Nàng ta mang theo khí thế lăng nhiên, tay cầm ngọc trượng nhẹ nhàng vung vẩy, quát lên:
- Ừ! Đắc tội với quốc sư thì làm sao? Hắn không phải nói bản vương trường mệnh sống trăm tuổi ư? Hôm nay ra ngoài du lịch thiếu chút nữa thì táng mạng trong bão cát, hắn khó tránh khỏi tội! Bổn vương phải trục xuất hắn khỏi hoàng cung.
Nói đến đây, nàng ta bỗng hiên kiễng chân cười, mang theo vẻ phong tình vạn chủngi và dụ hoặc vô cùng nói với Lâm Nhất đang đi xa:
- Chỉ có ân nhân cứu mạng của bổn vương mới xứng đáng làm quốc sư của Tinh Hải cổ quốc! Tiên trưởng, xin đừng chối từ.
Thấy vậy, Lâm Nhất không khỏi đứng ngây đơ trong không trung. Bất kể là Cổ Lệ hay là lão thần đó cùng với thị vệ xung quanh, đều là phàm nhân. Một quốc sư lên trời xuống đất, ít nhất cũng phải là tu sĩ Kim Đan kỳ, không ngờ có thể tùy ý bãi miễn, còn đuổi ra khỏi hoàng cung? Không phải là nghe nhầm chứ.
Khi Lâm Nhất đang tò mò, có người cười hì hì nói:
- Ấy! Nữ vương! Không ngờ còn là mỹ nhân khó gặp! Lâm tiên trưởng bộ dạng trẻ tuổi, không khỏi khiến người ta có mới nới cũ. Ngươi cứ đồng ý đi.
Trong khí hải, Thiên Trần xinh xắn lanh lợi đó lấy tay ôm má, bộ dạng hớn hở, rõ ràng là rất có hứng thú với lần gặp gỡ tình cờ này!
Được rồi! Cùng ngươi đi khắp thiên nhai, nghe thì tình cảm mà khiến người ta thổn thức cảm thán, kì thực còn có một cách nói khác, đó chính là âm hồn không tiêu tán!
Lâm Nhất thầm hừ một tiếngmà không để ý tới Thiên Trần đang đắc ý dào dạt đó, thuận miệng hỏi:
- Vị quốc sư kia của ngươi có tu vi gì?
Cổ Lệ nữ vương cho rằng hắn động tâm, mỉm cười nói:
- Hắn tự xưng là Luyện Hư Luyện Hư, nhưng bổn vương thấy chẳng qua cũng vậy thôi, còn không cao minh bằng thủ đoạn vừa rồi của tiên trưởng.
- Tu vi Luyện Hư.
Lâm Nhất hơi ngẩn ra, lập tức tỏa thần thức ra xem xét tất cả trong mười vạn dặm. Bóng dáng của tu sĩ Nguyên Anh Kim đan còn không thấy, tu vi trên Hóa Thần thì càng không. Trong Hành Thiên Tiên Vực, tu sĩ Luyện Hư của nhà nào lại cam chịu để phàm nhân tùy ý sai khiến? Nhất định là vị quốc sư kia cố ý lừa gạt, cho nên mới ăn nói bừa bãi như vậy. Suy tư một thoáng, hắn lại hỏi:
- Vương thành của ngươi ở đâu?
Cổ Lệ nhấc cái cằm tinh xảo lên, nghi thái phong phú. Nàng ta giơ ngọc trượng ra chỉ nhẹ về phía trước, ngạo nghễ nói:
- Ngoài Ba trăm tặm chính là Tinh Hải cổ thành!
Lão giả trước xe ngựa quýnh lên, chắp tay nói:
- Xin hãy nghe lão thần nói một lời.
Cổ Lệ mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
- Lực Đa, ngươi còn dám lên tiếng cho quốc sư trước thì bổn vương sẽ phế luôn chức quan của ngươi.
Nói xong, nàng ta phân phó:
- Thần Khứ vệ! Khởi hành.
Đám tráng hán ở xung quanh ầm ầm dạ rang, ánh mắt nàng ta lại hướng lên, cười xinh đẹp, nói với Lâm Nhất đang thần sắc do dự:
- Tinh Hải cổ quốc ta không chỉ có rượu ngon và mỹ nữ nổi tiếng đại mạc, còn có tiên mạch và bảo thạch mà tổ tiên truyền lại, nhất định sẽ khiến tiên trưởng vui không muốn về.
Tiên mạch? Cổ quốc sa mạc này chắc là có chút uyên nguyên với tiên môn! Lâm Nhất lắc đầu không cho là đúng, lười chẳng muốn nghĩ đến danh hiệu quốc sư được gán ghép. Hắn vừa muốn nghênh ngang bỏ đi, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, quay lại hạ xuống cạnh xe ngựa, không ngờ ẩn đi tu vi trên người. Đúng vào lúc này, trong không trung truyền đến một tiếng tiếng cười mị thái mười phần.
- Hắc hắc! Nữ vương của ta, ngài là tinh hải rơi trong đại mạc, ngài là tiên tử thánh khiết cao quý! Ta từ vạn dặm xa xôi mà đến, chỉ là để thủ hộ nữ vương duy nhất kiếp này của ta! Vương của ta...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.