Vô Tiên

Chương 1754: Phân thân hữu thuật (1)

Duệ Quang

25/08/2022

Trong sơn động, thiết bổng Thiên Sát lặng lẽ bồng bềnh trước mặt Lâm Nhất. Hổ Đầu quay về thành chân thân đang ngủ vùi bên trong.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lộ ra nụ cười khổ. Trong tay hắn vẫn cầm một bình ngọc.

Bạch hổ nhìn thì đã thành hình người, hơn nữa còn miệng nói tiếng người, mà khi thật sự đàm đạo với hắn, lại toàn nói những lời lung tung. Mất một phen trắc trở, cuối cùng cũng hiểu là nó đang nói gì.

Nguyên do Tiên Vực bị hủy, Hổ Đầu không biết. Người ta khi đó vẫn là một hổ bảo bảo, theo các trưởng bối cùng gặp một kiếp nạn đột nhiên ập xuống, sau đó thì trở thành một cô hồn. Về phần tu vi từ từ đề thăng đều đến từ thiên phú thần thông. Mà theo bản sự càng cường đại, truyền thừa tiềm tàng trong cơ thể của nó sẽ từ từ hiện ra uy lực. Mà căn cứ vào từng chút ký ức được ghi lại, cuộc đời này của nó chỉ độ thiên kiếp một lần, nguyên nhân không ngoài gì khác, ai bảo có thân phận hiển hách chứ! Là một trong tứ đại thần thú từ thời hỗn độn mới sinh mà.

Hổ Đầu còn nói, muốn tiên tinh, muốn tiên đan, muốn thành bạch hổ cường đại nhất, không phải là một trong!

Khoảnh khắc đó khiến Lâm Nhất thở dài thở ngắn. Vừa an trí cho lão long và Thiên Trần xong lại thêm một Hổ Đầu càng không an phận hơn. Lão tử tuy cũng là người có tiền, nhưng không chịu nổi ta cần ta cứ lấy như vậy được! Hiện giờ bế quan gián đoạn, mọi việc còn chưa bắt tay vào làm thì phiền phức đã nối nhau kéo tới, khiến người ta thật sự chỉ muốn phân thân.

Vốn nghĩ là sẽ biết được một số bí mật viễn cổ, cuối cùng lại vẫn chỉ là những tiếng ồn ào không ngừng không nghỉ. Lâm Nhất lấy ra một lọ Thú Nguyên đan cuối cùng. Đan này đến từ Hậu Thổ tiên cảnh Phạm Thiên cốc, do Tử Tang thượng nhân luyện chế, có thể có nói là tiên đan danh phù kỳ thực. Mà Hổ Đầu sau khi không chút khách khí nuốt đan dược lại tinh thần dồi dào, còn ra khỏi động đi dạo một phen, cũng rất có kiến thức kêu la, tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh mới ngon làm sao.

Nếu Hổ Đầu đã thành hình người, hiểu nhân tính, Lâm Nhất không muốn coi nó là một con súc sinh nữa. Bị nó cứ quấn lấy không cho yên, hắn bất đắc dĩ lại lấy ra Phạm Thiên đan. Theo lời lão long thì đan này được mô phỏng luyện chế mà thành, có ba phần dược lực của long tộc Thăng Long đan, không phải là tu vi Hóa Thần Luyện Hư thì không thể ăn, nếu không sẽ dữ nhiều lành ít.

Từ sự trịnh trọng trong lời nói của lão long lúc ấy không cần nghĩ cũng biết, Phạm Thiên đan là tiên đan hiếm có trong Yêu tộc. Mà đã là đan dược long tộc phảng luyện, trong sân có thể thích hợp cho một con bạch hổ sao?

Lâm Nhất không hào phóng, chỉ lấy một viên Phạm Thiên đan. Hổ Đầu chẳng nghĩ nhiều đoạt lấy nuốt luôn, đi vào con đường tìm vinh quang viễn cổ.



Khi thiết bổng Thiên Sát hóa thành một đạo hắc quang biến mất. Lâm Nhất đăm chiêu cúi đầu nhìn bình ngọc trong tay. Vẫn còn hai viên đan dược, không thể quên lão long được! Lại giữ cho mình một viên, ai bảo tình hình trong cơ thể rất không được như ý người.

Nghĩ vậy, thần thức của Lâm Nhất theo đó chìm vào khí hải trong cơ thể. Nhìn ba Nguyên Thần tu vi khác nhau đó, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai năm làm 'Đạo tặc', họa hại mấy chục tiên môn lớn nhỏ. Tự cảm thấy không phải là người tham lam vô độ, Lâm Nhất liền thấy đủ thì dừng. Đoạt được bao nhiêu tiên tinh? Nếu muốn trừng phạt Hành Thiên Tiên Vực bất nhân bất nghĩa đối với đồng đạo Cửu Châu, sao có thể dùng tiên tinh nhiều ít để nhận định! Tóm lại, Lâm quan chủ hắn đã thành kẻ có tiền, ngày tháng túng quẫn khốn cùng đó đã ra đi không quay về rồi!

Có điều, ở dưới Hành Nhật môn Xích Nhật phong tu luyện hơn hai mươi năm, tu vi của Lâm Nhất đã trở nên cổ quái. Có lẽ là nhờ một tia tinh huyết của Côn Tà trong cho bí cảnh kia, Ma Anh đã tới cảnh giới Luyện Hư trung kỳ tiểu thành, còn có dấu hiệu từ từ đề thăng. Nguyên Thần của Đạo Anh thì trung quy trung củ, trước mắt vẫn chỉ là Luyện Hư sơ kỳ tiểu thành, còn xa mới bằng được Ma Anh. Mà Nguyên Thần của Long Anh từng cường đại nhất lại chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ viên mãn.

Tu vi của ba Nguyên Thần chênh lệch lớn như vậy, khiến Lâm Nhất không biết phải làm sao. Có vết xe đổ ngày xưa, một long một ma tuyệt không thể một nhà độc đại. Bằng không xui xẻo cuối cùng sẽ là bản thân hắn. Xem ra vẫn phải nghĩ cách để đề thăng tu vi của Đạo Anh hoặc là là Long Anh mới được.

Hơn nữa, theo tu vi không ngừng đề thăng, nguyên khí cần hấp thu cũng nhiều hơn. Vốn là tu tới Hóa Thần trung kỳ, có lẽ ba mươi khối tiên tinh là có thể ứng phó đủ rồi, mà tới Hóa Thần hậu kỳ, ba trăm khối tiên tinh cũng không đủ. Nguyên khí trong tiên mạch dưới Hành Nhật môn Xích Nhật phong đã gần như không còn, Ma Anh Nguyên Thần chính là tên đầu sỏ.

Nhưng nhất thể đồng tu, cảnh giới khác biệt thì nên như thế nào.

Trước đây cảm thán không thể phân thân. Mà nếu Nguyên Thần đã thành, vì sao không thể tách ra tu luyện? Nếu thật sự là vậy, một người phân ra làm ba, ba người hợp lực làm một người, chẳng lẽ không phải làm ít công to à? Bất kể cuối cùng như thế nào, ít nhất cũng có thể rảnh tay mà làm việc khác.

Suy tư một lát, Lâm Nhất tâm niệm khẽ động. Hai đạo quang mang một đem một vàng từ trên đỉnh đầu bay ra, động phủ động phủ lập tức có thêm hai 'Lâm Nhất' giống hệt nhau, nhưng độ to nhỏ và khí thế thì lại khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook