Chương 390: Quả trám, viên châu, thạch trụ (1)
Duệ Quang
02/03/2021
- Lâm... Lâm Nhất, là... Là ngươi?
Mộc Thanh Nhi thở ra một hơi, thấy là Lâm Nhất tới cứu mình thì càng kinh hỉ hơn, cảm giác vô cùng kinh ngạc. Vì sao quái vật này lại sợ hắn như thế, chẳng lẽ cũng nghe hiểu hắn nói sao?
- Đa tạ ân cứu mạng của Lâm sư đệ.
Từ Sư Thư mặt mang sự mừng rỡ, nói lời cảm tạ với Lâm Nhất.
Lâm Nhất khoát tay chặn lại, nói:
- Nơi đây không thích hợp ở lâu, sớm quay lại thuyền đi.
Trong thần thức, Hoằng An đang mang theo mười mấy thủ hạ chạy tới đây. Lâm Nhất thu hồi bảo kiếm của mình, lại đi về phía đại xà rời đi, nhặt đoản kiếm của Mộc Thanh Nhi lên. Trước đây cảm thấy thanh đoản kiếm này bất phàm, nhưng giờ lại kém xa Lang Nha kiếm. Hắn thoáng chơi đùa một chút, thuận tay ném về phía sau.
- Có người đang tới tiếp ứng rồi, xin đợi chút!
Lâm Nhất ném ra một câu, thân thể nhạt như khói xanh biến mất, trong chớp mắt liền mất dạng trước mặt hai người Mộc Thanh Nhi và Từ Sư Thư. Mộc Thanh Nhi làm như đã quên mới rồi gặp phải nguy cơ sinh tử, líu lưỡi không ngừng đối với thân thủ của Lâm Nhất.
- Thanh Nhi, Lâm sư đệ đã nhiều lần cứu tính mệnh của ta và ngươi, không thể tiếp tục vô lễ với người ta nữa!
Từ Sư Thư nhặt đoản kiếm lên, giao cho Mộc Thanh Nhi.
- Tuổi của Lâm Nhất còn không lớn hơn ta, tại sao lại luyện được võ công cao cường như thế được? Ngay cả Giang trưởng lão cũng phải đối đãi khác trước. Trước đây là dáng vẻ tiểu tử ngốc, ai ngờ hắn lại ẩn mình sâu như thế? Nghĩ đến đây ta liền tức điên!
Mộc Thanh Nhi tra đoản kiếm vào vỏ, trong miệng oán giận, khóe miệng lại nở nụ cười.
- Chân nhân bất lộ tướng, Lâm sư đệ chắc hẳn cũng có nỗi khổ tâm.
Từ Sư Thư kéo Mộc Thanh Nhi đi về, gặp ngay nhóm Hoằng An.
Hoằng An nghe nói phía trước có đại xà, nóng lòng muốn thử, nhưng nghe Mộc Thanh Nhi nói đã trải qua thời khắc sinh tử vẫn làm y dừng lại suy nghĩ tò mò trong đầu, thêm nữa Hoằng Bảo lại kiệt lực khuyên can, lúc này mới cùng nhau quay lại.
Trên đường trở về, Hoằng An an thỉnh thoảng hỏi thăm thân thủ của Lâm Nhất như thế nào.
...
Lâm Nhất rời khỏi hai người Mộc Thanh Nhi, đuổi theo về hướng rừng sâu.
Trong thần thức, đại xà xoay một vòng ở phía trước, lại chạy về hướng biển. Tò mò, Lâm Nhất thả chậm bước chân, chỉ bám theo từ phía xa.
Thời gian chỉ chốc lát sau, đại xà đi tới một chỗ dưới vách núi gần bãi biển, phía sau vách núi cao trăm trượng là rừng núi rậm rạp, mặt giáp biển là vách đá dốc đứng.
Đại xà đi tới dưới vách đá, thân thể chợt lẩn vào trong bụi cây, đã không thấy bóng dáng nữa.
Lâm Nhất đứng ở một ngọn cây tra xét bốn phía một phen, hình bóng đại xà vẫn hoàn toàn không thấy nữa. Thân thể hắn lao xuống thẳng tới vách đá kia, rơi thẳng xuống phía dưới hơn hai mươi trượng, thân hình đứng vững.
Trước mắt là một hố sâu, ngắm nhìn bốn phía, đáy hố không lớn, khoảng mấy chục trượng lại mọc đầy cây cối cao lớn, tán cây che khuất bầu trời che cửa vào hố đá.
Nếu không phải theo đại xà tới đây, không ai ngờ phía dưới này còn có càn khôn khác. Dưới chân đều là lá cây hư thối đã lâu, tản ra mùi vị mục nát, còn có chút vết máu cùng với vết tha mồi. Chỉ là đại xà lại biến mất ngay trước mắt, nó đã đi đâu?
Men theo vết máu, đi tới trước vách đá. Núi đá trơn bóng thẳng đứng như thông thiên, đường này không thông mà? Lâm Nhất nhíu mày.
Nhìn trái nhìn phải không ra đầu mối. Lâm Nhất đang muốn rời khỏi nơi này thì lại quay đầu, lần nữa quan sát tỉ mỉ vách đá trước mắt. Chần chừ trong khoảnh khắc, hắn xòe bàn tay ra, chạm tới.
Chỉ trong giây lát, Lâm Nhất ồ lên một tiếng thu hồi bàn tay lại, lại lần nữa dán về phía vách đá.
Vách đá trước mắt dường như chợt sinh ra rung động, vậy mà lại uốn éo, còn bàn tay của Lâm Nhất làm người ta kinh ngạc, lún vào bên trong.
Lúc đang kinh ngạc, bàn tay của Lâm Nhất tiếp tục với vào bên trong, đảo mát một nửa cánh tay đã đưa vào trong vách đá. Lại tựa như ngộ ra gì đó, thân thể của hắn tìm kiếm về phía trước, thấy hoa mắt, xuất hiện ở trước mặt là một cái động khẩu rộng khoảng hơn một trượng.
Kinh ngạc quay đầu lại, Lâm Nhất nhìn thấy thạch bích lại trở về hình dáng ban đầu, tựa như đã mất đi đường lui, lúc này hắn đã đưa thân vào trong một thạch động.
Lâm Nhất vội vàng lui về phía sau mấy bước, vách đá vặn vẹo một hồi, hắn lại xuất hiện ở bên ngoài động.
Thì ra là thế, đây chẳng lẽ là một trận pháp sao?
Nơi đây hoang vu, xà trùng khắp nơi trên đất, ai lại bày trí trận pháp ở đây chứ? Chỉ có điều trận pháp này là một huyễn trận, xem ra là muốn che giấu cửa động này.
Trong lòng Lâm Nhất ngầm nghi ngờ, một lần nữa đi vào trong sơn động.
Đứng trong sơn động đen như mực. Lâm Nhất không dám khinh thường chút nào, thần thức toàn lực triển khai. Một lúc sau, hắn men theo sơn động chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi Lâm Nhất đi được bốn mươi, năm mươi trượng, sơn động càng lúc càng vòng vèo, hướng kéo dài xuống. Hắn quẹo đi, xuống phía dưới lại đi thêm ba mươi bốn mươi trượng, sơn động bỗng nhiên rộng rãi.
Cảnh tượng kỳ dị trước mắt làm cho Lâm Nhất thu chân lại.
Phía trước là một sơn động to lớn, cao chừng trăm trượng. Trong sơn động là một cái hồ rộng khoảng hơn mười trượng, phía trên thạch nhũ có giọt nước leng keng rơi xuống. Sau một trận tiếng lách cách truyền tới, nhìn qua thì chính là con đại xà kia đang co rúc bên hồ nước, có chút xao động bất an nhìn Lâm Nhất.
Còn ánh mắt của Lâm Nhất lại lướt qua đại xà, nhìn chăm chú vào trong hồ nước, có một loại dị thảo trang thái như lục bình sinh trưởng trong đó.
Bụi dị thảo kia tầng tầng lớp lớp cao khoảng hai cái bàn vuông, ở trên mặt nước cao chừng ba thước, kết thành một quả trám lớn từng quả đấm trẻ con. Trên quả trám lưu động linh khí, tản ra mùi thơm nồng đậm, ngửi từ xa liền làm lòng người phấn chấn.
Con đại xà kia nhìn thấy Lâm Nhất nhìn về phía quả trám, vội vàng cuốn thân thể lớn lên nhẹ nhàng rơi vào trong nước hồ, bảo vệ quả trám ở trong đó. Nó ngẩng cái đầu to lớn lên, cảnh giác nhìn chăm chú vào người xâm lăng. Đồng thời nó tựa như say sưa hương khí tỏa ra từ quả, mang theo dáng vẻ hưởng thụ.
Đại xà tựa như vừa ngửi mùi hương trên quả trám, vết thương do kiếm gây ra trên người cũng đồng thời đang từ từ khỏi hẳn. Lâm Nhất không khỏi mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ chuyện đó là do quả trám này?
Lâm Nhất biết rõ công dụng của thiên tài địa bảo, hắn đứng khựng ở bên ngoài quan sát. Còn trong hồ nước cũng có thể cảm nhận được linh khí nhàn nhạt ẩn chứa trong đó, còn thấy đại xà làm ra vẻ ta đây như thế, mắt hắn sáng rực lên.
Mộc Thanh Nhi thở ra một hơi, thấy là Lâm Nhất tới cứu mình thì càng kinh hỉ hơn, cảm giác vô cùng kinh ngạc. Vì sao quái vật này lại sợ hắn như thế, chẳng lẽ cũng nghe hiểu hắn nói sao?
- Đa tạ ân cứu mạng của Lâm sư đệ.
Từ Sư Thư mặt mang sự mừng rỡ, nói lời cảm tạ với Lâm Nhất.
Lâm Nhất khoát tay chặn lại, nói:
- Nơi đây không thích hợp ở lâu, sớm quay lại thuyền đi.
Trong thần thức, Hoằng An đang mang theo mười mấy thủ hạ chạy tới đây. Lâm Nhất thu hồi bảo kiếm của mình, lại đi về phía đại xà rời đi, nhặt đoản kiếm của Mộc Thanh Nhi lên. Trước đây cảm thấy thanh đoản kiếm này bất phàm, nhưng giờ lại kém xa Lang Nha kiếm. Hắn thoáng chơi đùa một chút, thuận tay ném về phía sau.
- Có người đang tới tiếp ứng rồi, xin đợi chút!
Lâm Nhất ném ra một câu, thân thể nhạt như khói xanh biến mất, trong chớp mắt liền mất dạng trước mặt hai người Mộc Thanh Nhi và Từ Sư Thư. Mộc Thanh Nhi làm như đã quên mới rồi gặp phải nguy cơ sinh tử, líu lưỡi không ngừng đối với thân thủ của Lâm Nhất.
- Thanh Nhi, Lâm sư đệ đã nhiều lần cứu tính mệnh của ta và ngươi, không thể tiếp tục vô lễ với người ta nữa!
Từ Sư Thư nhặt đoản kiếm lên, giao cho Mộc Thanh Nhi.
- Tuổi của Lâm Nhất còn không lớn hơn ta, tại sao lại luyện được võ công cao cường như thế được? Ngay cả Giang trưởng lão cũng phải đối đãi khác trước. Trước đây là dáng vẻ tiểu tử ngốc, ai ngờ hắn lại ẩn mình sâu như thế? Nghĩ đến đây ta liền tức điên!
Mộc Thanh Nhi tra đoản kiếm vào vỏ, trong miệng oán giận, khóe miệng lại nở nụ cười.
- Chân nhân bất lộ tướng, Lâm sư đệ chắc hẳn cũng có nỗi khổ tâm.
Từ Sư Thư kéo Mộc Thanh Nhi đi về, gặp ngay nhóm Hoằng An.
Hoằng An nghe nói phía trước có đại xà, nóng lòng muốn thử, nhưng nghe Mộc Thanh Nhi nói đã trải qua thời khắc sinh tử vẫn làm y dừng lại suy nghĩ tò mò trong đầu, thêm nữa Hoằng Bảo lại kiệt lực khuyên can, lúc này mới cùng nhau quay lại.
Trên đường trở về, Hoằng An an thỉnh thoảng hỏi thăm thân thủ của Lâm Nhất như thế nào.
...
Lâm Nhất rời khỏi hai người Mộc Thanh Nhi, đuổi theo về hướng rừng sâu.
Trong thần thức, đại xà xoay một vòng ở phía trước, lại chạy về hướng biển. Tò mò, Lâm Nhất thả chậm bước chân, chỉ bám theo từ phía xa.
Thời gian chỉ chốc lát sau, đại xà đi tới một chỗ dưới vách núi gần bãi biển, phía sau vách núi cao trăm trượng là rừng núi rậm rạp, mặt giáp biển là vách đá dốc đứng.
Đại xà đi tới dưới vách đá, thân thể chợt lẩn vào trong bụi cây, đã không thấy bóng dáng nữa.
Lâm Nhất đứng ở một ngọn cây tra xét bốn phía một phen, hình bóng đại xà vẫn hoàn toàn không thấy nữa. Thân thể hắn lao xuống thẳng tới vách đá kia, rơi thẳng xuống phía dưới hơn hai mươi trượng, thân hình đứng vững.
Trước mắt là một hố sâu, ngắm nhìn bốn phía, đáy hố không lớn, khoảng mấy chục trượng lại mọc đầy cây cối cao lớn, tán cây che khuất bầu trời che cửa vào hố đá.
Nếu không phải theo đại xà tới đây, không ai ngờ phía dưới này còn có càn khôn khác. Dưới chân đều là lá cây hư thối đã lâu, tản ra mùi vị mục nát, còn có chút vết máu cùng với vết tha mồi. Chỉ là đại xà lại biến mất ngay trước mắt, nó đã đi đâu?
Men theo vết máu, đi tới trước vách đá. Núi đá trơn bóng thẳng đứng như thông thiên, đường này không thông mà? Lâm Nhất nhíu mày.
Nhìn trái nhìn phải không ra đầu mối. Lâm Nhất đang muốn rời khỏi nơi này thì lại quay đầu, lần nữa quan sát tỉ mỉ vách đá trước mắt. Chần chừ trong khoảnh khắc, hắn xòe bàn tay ra, chạm tới.
Chỉ trong giây lát, Lâm Nhất ồ lên một tiếng thu hồi bàn tay lại, lại lần nữa dán về phía vách đá.
Vách đá trước mắt dường như chợt sinh ra rung động, vậy mà lại uốn éo, còn bàn tay của Lâm Nhất làm người ta kinh ngạc, lún vào bên trong.
Lúc đang kinh ngạc, bàn tay của Lâm Nhất tiếp tục với vào bên trong, đảo mát một nửa cánh tay đã đưa vào trong vách đá. Lại tựa như ngộ ra gì đó, thân thể của hắn tìm kiếm về phía trước, thấy hoa mắt, xuất hiện ở trước mặt là một cái động khẩu rộng khoảng hơn một trượng.
Kinh ngạc quay đầu lại, Lâm Nhất nhìn thấy thạch bích lại trở về hình dáng ban đầu, tựa như đã mất đi đường lui, lúc này hắn đã đưa thân vào trong một thạch động.
Lâm Nhất vội vàng lui về phía sau mấy bước, vách đá vặn vẹo một hồi, hắn lại xuất hiện ở bên ngoài động.
Thì ra là thế, đây chẳng lẽ là một trận pháp sao?
Nơi đây hoang vu, xà trùng khắp nơi trên đất, ai lại bày trí trận pháp ở đây chứ? Chỉ có điều trận pháp này là một huyễn trận, xem ra là muốn che giấu cửa động này.
Trong lòng Lâm Nhất ngầm nghi ngờ, một lần nữa đi vào trong sơn động.
Đứng trong sơn động đen như mực. Lâm Nhất không dám khinh thường chút nào, thần thức toàn lực triển khai. Một lúc sau, hắn men theo sơn động chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi Lâm Nhất đi được bốn mươi, năm mươi trượng, sơn động càng lúc càng vòng vèo, hướng kéo dài xuống. Hắn quẹo đi, xuống phía dưới lại đi thêm ba mươi bốn mươi trượng, sơn động bỗng nhiên rộng rãi.
Cảnh tượng kỳ dị trước mắt làm cho Lâm Nhất thu chân lại.
Phía trước là một sơn động to lớn, cao chừng trăm trượng. Trong sơn động là một cái hồ rộng khoảng hơn mười trượng, phía trên thạch nhũ có giọt nước leng keng rơi xuống. Sau một trận tiếng lách cách truyền tới, nhìn qua thì chính là con đại xà kia đang co rúc bên hồ nước, có chút xao động bất an nhìn Lâm Nhất.
Còn ánh mắt của Lâm Nhất lại lướt qua đại xà, nhìn chăm chú vào trong hồ nước, có một loại dị thảo trang thái như lục bình sinh trưởng trong đó.
Bụi dị thảo kia tầng tầng lớp lớp cao khoảng hai cái bàn vuông, ở trên mặt nước cao chừng ba thước, kết thành một quả trám lớn từng quả đấm trẻ con. Trên quả trám lưu động linh khí, tản ra mùi thơm nồng đậm, ngửi từ xa liền làm lòng người phấn chấn.
Con đại xà kia nhìn thấy Lâm Nhất nhìn về phía quả trám, vội vàng cuốn thân thể lớn lên nhẹ nhàng rơi vào trong nước hồ, bảo vệ quả trám ở trong đó. Nó ngẩng cái đầu to lớn lên, cảnh giác nhìn chăm chú vào người xâm lăng. Đồng thời nó tựa như say sưa hương khí tỏa ra từ quả, mang theo dáng vẻ hưởng thụ.
Đại xà tựa như vừa ngửi mùi hương trên quả trám, vết thương do kiếm gây ra trên người cũng đồng thời đang từ từ khỏi hẳn. Lâm Nhất không khỏi mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ chuyện đó là do quả trám này?
Lâm Nhất biết rõ công dụng của thiên tài địa bảo, hắn đứng khựng ở bên ngoài quan sát. Còn trong hồ nước cũng có thể cảm nhận được linh khí nhàn nhạt ẩn chứa trong đó, còn thấy đại xà làm ra vẻ ta đây như thế, mắt hắn sáng rực lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.