Chương 1645: Quân doanh biên ải (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Hồ Hiên đến biên quan trước nửa tháng, liền đúng lúc được lãnh hội sự máu lạnh và tàn khốc của chiến trường. Hai người cùng là tân binh trong đội của hắn không tới mấy ngày đã chết trận, cho nên mới có Tư Vũ và Ngưu Thắng về sau. Chiến trường giết chóc, sinh tử luân hồi, không biết bao nhiêu người hóa thành du hồn không có chốn về!
Có điều, đây lại là năm thứ mười Lý Đại Đầu tòng quân. Trừ một thân đầy vết thương đao kiếm ra thì vẫn sống sót. Tuy nói chỉ là ngũ trưởng nho nhỏ, nhưng hắn cũng không ngại. Chỉ vì thượng quan và cung phụng đã hứa, chỉ cần là người tích công mười lần, hoặc là tòng quân mười năm thì có thể vinh quy bái tổ, thật sự khiến người ta có thêm mấy phần hi vọng trong sự dày vò này.
Lúc ba huynh đệ nói chuyện phiếm, Lý Đại Đầu mông trần chạy vào lều, tay còn cầm một cái bình ngói. Hắn lắc lư thân thể cường tráng, thịt ở bắp chân dưới lớp da đầy lông rung rung, theo đó bắn ra từng chùm bọt nước. Hắn thích ý hô to:
- Tắm rửa một phen, thật sự là con mẹ nó thống khoái quá đi mất!
Thấy ba tên lười biếng đó không lên tiếng trả lời, Lý Đại Đầu ngồi xuống, nói:
- Một tháng trôi qua rồi, vị huynh đệ này vẫn chưa chết, nói không chừng thật sự có thể sống lại cũng chưa biết chừng.
Hắn hơi dừng lại, đột nhiên quay sang, lên tiếng mắng:
- Con mẹ nó nhìn chằm chằm ta như thế làm gì? Chưa thấy nam nhân trần truồng bao giờ à.
Ánh mắt Hồ Hiên di dời khỏi hạ thân của Lý Đại Đầu, trao đổi ánh mắt với Ngưu Thắng và Tư Vũ, cười khằng khặc:
- Ha ha! Đại đầu ca của ta đúng là danh phù kỳ thực.
Lý Đại Đầu a một tiếng, giật nảy mình rồi lập tức cười ha ha. Hắn giơ tay lên lau nước mưa rồi hất lên người Hồ Hiên, nói:
- Ngươi con mẹ nó đúng là hỗn đản! Giúp ta đỡ "Kẻ Điếc" dậy đi.
Theo một tiếng phân phó, ba người Hồ Hiên lúc này mới nhớ tới trong lều trại còn có một vị huynh đệ! Tạm thời gọi hắn là 'Kẻ Điếc', đế giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, thật sự chẳng khác gì kẻ điếc!
Mấy người tập trung lại đỡ 'Kẻ Điếc' ngồi dậy, đút cho chút nước, nhưng vô ích. Hồ Hiên oán giận nói:
- Tên này miệng cứ như là đúc bằng sắt vậy, không ngờ dùng dao cũng khó mà nậy ra được, làm sao mà cho ăn uống được đây.
- Hơn tháng rồi, người này không uống một giọt nước mà vẫn sống, đúng là kỳ lạ.
Tư Vũ phụ hoạ theo đuôi nói. Ngưu Thắng cũng nói theo:
- Chẳng lẽ vị huynh đệ này mắc chứng ly hồn, hay là mời cung phụng trong doanh tới chẩn trị một phen.
Lý Đại Đầu xoa tay nói:
- Thôi! Cởi băng gạc ra cho hắn, dùng nước lau rửa vết thương, bôi dược thảo ta xin được về.
Hắn xoay người lườm Ngưu Thắng một cái, giáo huấn:
- Ngươi và ta không thể trêu vào những tiên nhân này, đừng có hồ ngôn loạn ngữ!
Hắn sai ba huynh đệ làm việc, bản thân thì đi tìm quần áo mặc vào, lẩm bẩm:
- Huynh đệ, tự cầu nhiều phúc đi.
Khi 'Triệu Điếc' được đặt nằm lại trên đệm, lúc không ai để ý, đuôi lông mày hắn khẽ nhúc nhích.
Đã trôi qua hơn một tháng, người trẻ tuổi được nhặt về này vẫn không tỉnh dậy. Cách vài ba ngày mấy huynh đệ Lý Đại Đầu lại lau người cho hắn, một là sợ vết thương thối rữa không thể chữa trị, còn một nguyên nhân khác là xem vị huynh đệ này đã chết chưa.
- Ố? Linh đan diệu dược Đại Đầu ca xin về cũng có chút hiệu quả đấy! Trên người Kẻ Điếc không thấy có chỗ lở loét bưng mủ, còn có dấu hiệu khép lại nữa.
Hồ Hiên kêu lên.
Người trẻ tuổi nằm trên đệm bị lột trần như nhộn, những vết thương huyết nhục mơ hồ hơn nữa còn ghê rợn vô cùng dần dần khép lại, có chỗ còn theo vết máu biến mất, không ngờ ngay cả một vết sẹo cũng không thấy.
Lý Đại Đầu cười ha ha, lại không cho là đúng nhổ một ngụm nước bọt. Linh đan diệu dược chó má gì! Không xin được thuốc trị thương từ chỗ lang trung kia, hắn liền thuận tay trộm lấy mấy vị, lại ở sau núi tìm mấy cọng thảo dược nông gia thường dùng, lại không ngờ có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Những ngày tháng mưa rơi triền miên nhìn thì như là dày vò, song lại trôi qua rất nhanh. Đối với rất nhiều binh sĩ biên quan mà nói, lại chỉ mong sao được ngâm trong nước mưa thế này mà từ từ mốc meo hư thối! Nhưng theo mùa mưa qua đi, trống trận trong quân doanh lại gõ vang, cửa lớn sinh tử luân hồi lại một lần nữa từ từ mở ra.
Đêm trước trận chiến, mấy người đang tuần tra khắp các lều trại trên núi. Đi đến đâu, có binh lính nhao nhao chạy ra đứng ở bên cạnh khom người bái kiến.
Quân chế Ô Kiền là năm người làm một đội, lập một ngũ trưởng; mỗi hai mươi đội thì lập một bách phu trưởng; Mỗi năm trăm người thì lập một chính tướng, một thiên tướng; Mỗi năm ngàn người thì lập một tướng quân, một thiên tướng quân. Lên trên nữa thì có soái, thống soái cùng với các loại quân chức khác.
Một nhóm ba người hùng dũng đi lại giữa quân trướng, thần thái kiêu căng. Người cầm đầu là nam tử mặc trường bào, để râu dê, gầy yếu hơn nữa lại tướng mạo đáng khinh. Khí sắc đen tối của hắn không hợp lắm với sự bưu hãn của quân doanh. Mà hai tráng hán mặc giáp da và giáp trụ ngược lại phải cúi đầu đi sau.
Ba người này tới trước lều trại của Lý Đại Đầu, bốn huynh đệ sớm đã dứng trước cửa khom người chờ. Nam tử mặc trường bào chắp tay sau lưng đi thong thả, không coi ai ra gì. Mà hắn lại đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía lều trại ở bên cạnh, thần sắc hoài nghi không thôi. Sau đó hán tử mặc giáp da như có phát hiện, bước lên phía trước thét hỏi:
- Một đội không được đầy đủ, sao lại thiếu một người?
Người lên tiếng hỏi khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng tương tự như Lý Đại Đầu, cả người đầy sát khí. Đây là đội trưởng của trăm người, được gọi là Dã cẩu Diệp Hậu. mà tráng hán trung niên mặc giáp sắt kia thì là quan tướng của bản doanh. Họ Ngô, tên chữ có một chữ Lương.
Lý Đại Đầu hai tay ôm quyền, cúi đầu đáp:
- Hồi bẩm bách phu trưởng! Triệu Long bị bệnh không dậy nổi, không thể cung nghênh thượng quan, xin để thuộc hạ thỉnh tội thay!
Trong lều có thể thấy được có người đang nằm, vị Bách phu trưởng này gật đầu. Trong doanh có người bị thương bị bệnh cũng là bình thường, hơn nữa Lý Đại Đầu sớm đã báo cáo việc này. Hắn vươn tay ra chỉ về phía trước, cung kính ngươi với nam tử mặc trường bào đó:
- Xin Lịch tiên trưởng và Ngô quan tướng dời bước.
Khóe mắt Lý Đại Đầu liếc lên, cúi đầu không dám hé răng. Cái gọi là tiên trưởng chính là một trong các cung phụng trong quân. Cung phụng của bản doanh trừ vị Lịch Nguyên tiên trưởng này ra thì còn có hai vị khác, phân biệt là Đông Sơn Tử tiên trưởng và Tông Thái tiên trưởng. Ba vị tiên nhân này rất ít ra mặt, chỉ hiện thân trước trận chiến.
Trong quân của Ô Kiền và Xích Tang đều có không ít cung phụng, chỉ dùng để tọa trấn trung tâm và uy hiếp quân địch. Mà tu sĩ của hai nước thì vì kiêng kị lẫn nhau nên đã ước định không tham dự chiến trận để chém giết. Có điều, những người được gọi là tiên trưởng này ở trong quân mình có địa vị tôn sùng, được trên dưới đều kiêng kị.
- Chậm đã!
Lịch tiên trưởng xua tay cự tuyệt Diệp Bách phu trưởng, lại vuốt râu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên tinh quang trong mắt chợt lóe, không ngờ đột nhiên nhấc chân đi vào lều trại ở bên cạnh.
Có điều, đây lại là năm thứ mười Lý Đại Đầu tòng quân. Trừ một thân đầy vết thương đao kiếm ra thì vẫn sống sót. Tuy nói chỉ là ngũ trưởng nho nhỏ, nhưng hắn cũng không ngại. Chỉ vì thượng quan và cung phụng đã hứa, chỉ cần là người tích công mười lần, hoặc là tòng quân mười năm thì có thể vinh quy bái tổ, thật sự khiến người ta có thêm mấy phần hi vọng trong sự dày vò này.
Lúc ba huynh đệ nói chuyện phiếm, Lý Đại Đầu mông trần chạy vào lều, tay còn cầm một cái bình ngói. Hắn lắc lư thân thể cường tráng, thịt ở bắp chân dưới lớp da đầy lông rung rung, theo đó bắn ra từng chùm bọt nước. Hắn thích ý hô to:
- Tắm rửa một phen, thật sự là con mẹ nó thống khoái quá đi mất!
Thấy ba tên lười biếng đó không lên tiếng trả lời, Lý Đại Đầu ngồi xuống, nói:
- Một tháng trôi qua rồi, vị huynh đệ này vẫn chưa chết, nói không chừng thật sự có thể sống lại cũng chưa biết chừng.
Hắn hơi dừng lại, đột nhiên quay sang, lên tiếng mắng:
- Con mẹ nó nhìn chằm chằm ta như thế làm gì? Chưa thấy nam nhân trần truồng bao giờ à.
Ánh mắt Hồ Hiên di dời khỏi hạ thân của Lý Đại Đầu, trao đổi ánh mắt với Ngưu Thắng và Tư Vũ, cười khằng khặc:
- Ha ha! Đại đầu ca của ta đúng là danh phù kỳ thực.
Lý Đại Đầu a một tiếng, giật nảy mình rồi lập tức cười ha ha. Hắn giơ tay lên lau nước mưa rồi hất lên người Hồ Hiên, nói:
- Ngươi con mẹ nó đúng là hỗn đản! Giúp ta đỡ "Kẻ Điếc" dậy đi.
Theo một tiếng phân phó, ba người Hồ Hiên lúc này mới nhớ tới trong lều trại còn có một vị huynh đệ! Tạm thời gọi hắn là 'Kẻ Điếc', đế giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, thật sự chẳng khác gì kẻ điếc!
Mấy người tập trung lại đỡ 'Kẻ Điếc' ngồi dậy, đút cho chút nước, nhưng vô ích. Hồ Hiên oán giận nói:
- Tên này miệng cứ như là đúc bằng sắt vậy, không ngờ dùng dao cũng khó mà nậy ra được, làm sao mà cho ăn uống được đây.
- Hơn tháng rồi, người này không uống một giọt nước mà vẫn sống, đúng là kỳ lạ.
Tư Vũ phụ hoạ theo đuôi nói. Ngưu Thắng cũng nói theo:
- Chẳng lẽ vị huynh đệ này mắc chứng ly hồn, hay là mời cung phụng trong doanh tới chẩn trị một phen.
Lý Đại Đầu xoa tay nói:
- Thôi! Cởi băng gạc ra cho hắn, dùng nước lau rửa vết thương, bôi dược thảo ta xin được về.
Hắn xoay người lườm Ngưu Thắng một cái, giáo huấn:
- Ngươi và ta không thể trêu vào những tiên nhân này, đừng có hồ ngôn loạn ngữ!
Hắn sai ba huynh đệ làm việc, bản thân thì đi tìm quần áo mặc vào, lẩm bẩm:
- Huynh đệ, tự cầu nhiều phúc đi.
Khi 'Triệu Điếc' được đặt nằm lại trên đệm, lúc không ai để ý, đuôi lông mày hắn khẽ nhúc nhích.
Đã trôi qua hơn một tháng, người trẻ tuổi được nhặt về này vẫn không tỉnh dậy. Cách vài ba ngày mấy huynh đệ Lý Đại Đầu lại lau người cho hắn, một là sợ vết thương thối rữa không thể chữa trị, còn một nguyên nhân khác là xem vị huynh đệ này đã chết chưa.
- Ố? Linh đan diệu dược Đại Đầu ca xin về cũng có chút hiệu quả đấy! Trên người Kẻ Điếc không thấy có chỗ lở loét bưng mủ, còn có dấu hiệu khép lại nữa.
Hồ Hiên kêu lên.
Người trẻ tuổi nằm trên đệm bị lột trần như nhộn, những vết thương huyết nhục mơ hồ hơn nữa còn ghê rợn vô cùng dần dần khép lại, có chỗ còn theo vết máu biến mất, không ngờ ngay cả một vết sẹo cũng không thấy.
Lý Đại Đầu cười ha ha, lại không cho là đúng nhổ một ngụm nước bọt. Linh đan diệu dược chó má gì! Không xin được thuốc trị thương từ chỗ lang trung kia, hắn liền thuận tay trộm lấy mấy vị, lại ở sau núi tìm mấy cọng thảo dược nông gia thường dùng, lại không ngờ có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Những ngày tháng mưa rơi triền miên nhìn thì như là dày vò, song lại trôi qua rất nhanh. Đối với rất nhiều binh sĩ biên quan mà nói, lại chỉ mong sao được ngâm trong nước mưa thế này mà từ từ mốc meo hư thối! Nhưng theo mùa mưa qua đi, trống trận trong quân doanh lại gõ vang, cửa lớn sinh tử luân hồi lại một lần nữa từ từ mở ra.
Đêm trước trận chiến, mấy người đang tuần tra khắp các lều trại trên núi. Đi đến đâu, có binh lính nhao nhao chạy ra đứng ở bên cạnh khom người bái kiến.
Quân chế Ô Kiền là năm người làm một đội, lập một ngũ trưởng; mỗi hai mươi đội thì lập một bách phu trưởng; Mỗi năm trăm người thì lập một chính tướng, một thiên tướng; Mỗi năm ngàn người thì lập một tướng quân, một thiên tướng quân. Lên trên nữa thì có soái, thống soái cùng với các loại quân chức khác.
Một nhóm ba người hùng dũng đi lại giữa quân trướng, thần thái kiêu căng. Người cầm đầu là nam tử mặc trường bào, để râu dê, gầy yếu hơn nữa lại tướng mạo đáng khinh. Khí sắc đen tối của hắn không hợp lắm với sự bưu hãn của quân doanh. Mà hai tráng hán mặc giáp da và giáp trụ ngược lại phải cúi đầu đi sau.
Ba người này tới trước lều trại của Lý Đại Đầu, bốn huynh đệ sớm đã dứng trước cửa khom người chờ. Nam tử mặc trường bào chắp tay sau lưng đi thong thả, không coi ai ra gì. Mà hắn lại đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía lều trại ở bên cạnh, thần sắc hoài nghi không thôi. Sau đó hán tử mặc giáp da như có phát hiện, bước lên phía trước thét hỏi:
- Một đội không được đầy đủ, sao lại thiếu một người?
Người lên tiếng hỏi khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng tương tự như Lý Đại Đầu, cả người đầy sát khí. Đây là đội trưởng của trăm người, được gọi là Dã cẩu Diệp Hậu. mà tráng hán trung niên mặc giáp sắt kia thì là quan tướng của bản doanh. Họ Ngô, tên chữ có một chữ Lương.
Lý Đại Đầu hai tay ôm quyền, cúi đầu đáp:
- Hồi bẩm bách phu trưởng! Triệu Long bị bệnh không dậy nổi, không thể cung nghênh thượng quan, xin để thuộc hạ thỉnh tội thay!
Trong lều có thể thấy được có người đang nằm, vị Bách phu trưởng này gật đầu. Trong doanh có người bị thương bị bệnh cũng là bình thường, hơn nữa Lý Đại Đầu sớm đã báo cáo việc này. Hắn vươn tay ra chỉ về phía trước, cung kính ngươi với nam tử mặc trường bào đó:
- Xin Lịch tiên trưởng và Ngô quan tướng dời bước.
Khóe mắt Lý Đại Đầu liếc lên, cúi đầu không dám hé răng. Cái gọi là tiên trưởng chính là một trong các cung phụng trong quân. Cung phụng của bản doanh trừ vị Lịch Nguyên tiên trưởng này ra thì còn có hai vị khác, phân biệt là Đông Sơn Tử tiên trưởng và Tông Thái tiên trưởng. Ba vị tiên nhân này rất ít ra mặt, chỉ hiện thân trước trận chiến.
Trong quân của Ô Kiền và Xích Tang đều có không ít cung phụng, chỉ dùng để tọa trấn trung tâm và uy hiếp quân địch. Mà tu sĩ của hai nước thì vì kiêng kị lẫn nhau nên đã ước định không tham dự chiến trận để chém giết. Có điều, những người được gọi là tiên trưởng này ở trong quân mình có địa vị tôn sùng, được trên dưới đều kiêng kị.
- Chậm đã!
Lịch tiên trưởng xua tay cự tuyệt Diệp Bách phu trưởng, lại vuốt râu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên tinh quang trong mắt chợt lóe, không ngờ đột nhiên nhấc chân đi vào lều trại ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.