Chương 1588: Quay lại Hạ Châu (1)
Duệ Quang
25/08/2022
- Hồ tử ta mời chào mấy trăm huynh đệ cho Thiên Chấn môn, không có công lao cũng có khổ lao, Lâm trưởng lão ngài xem...
- Lâm sư huynh, Lâm trưởng lão, không biết năm đó tình hình trong tiên cảnh như thế nào, còn cả biến cố của gia sư nữa.
- Lâm trưởng lão, nghe nói ngài đã tới Tiên Vực, không ngại thì kể nghe một chút đi, còn cả tiên tử lúc nãy...
- ...
Cố nhân gặp lại, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Lâm Nhất vừa rời khỏi Thiên Chấn môn đã đi liền hơn hai trăm năm, không chỉ trở thành cao thủ vang danh cả Cửu Châu, còn hiện thân trong lúc nguy cấp, cũng cứu một nhóm huynh đệ, khiến cho đám người Thiết Thất và Hồ lão đại phấn chấn không thôi.
Trên biển lúc trời tối, đệ tử được phái đi liệm thi thể của đồng môn đã quay về. Mọi người nghỉ tạm trên đảo, đám người Thiết Thất và Hồ lão đại thì nói chuyện với Lâm Nhất. Đủ loại lời đồn trong Tiên cảnh được đương sự nhất nhất kể lại, càng tăng thêm mấy phần sinh động.
Biết nguyên nhân cái chết của Thiên Chấn Tử, Thiết Thất vẻ mặt buồn bã, Hoàng Toàn và Tề Nhã thổn thức không thôi, cho dù Hồ lão đại cũng thôi cười. Khi nghe nói tới đủ loại cơ duyên và hung hiểm trong tiên cảnh, mấy người lại tâm trí hướng về. Mà Lâm Nhất cũng từ trong miệng đối phương dần dần biết được tình hình đại khái của Ngọc Sơn đảo cùng tiên môn Hạ Châu.
Thiên Chấn môn hùng bá Ngọc Sơn đảo, có thể nói là xưa không bằng nay. Mà huynh đệ trong nhà cãi vã, lại thêm ngày tháng túng quẫn, một nhóm cường giả lúc này mới tới hải ngoại. Dựa theo cách nói của Thiết Thất và Hồ lão đại, giết người kiếm linh thạch một cách quang minh chính đại như vậy, cái dựa vào là bản sự, cũng rất thống khoái!
Đại chiến Vị Ương hải lần này, tu sĩ Hạ Châu vẫn chưa dốc toàn bộ lực lượng. Thí dụ như, có Thiên Chấn môn gánh cờ hiệu của tiên môn Ngọc Sơn đảo, Hư Đỉnh môn thì giả câm vờ điếc, thừa cơ rời xa trận chém giết này. Còn có tiên môn dứt khoát phái mấy vãn bối đệ tử tới, chỉ để qua quýt cho xong.
Ngoài ra, theo tung tích của Lâm Nhất không rõ, Thiên Chấn môn và Thanh U cốc cũng dần dần cắt đứt quan hệ. Lúc ban đầu Thiết Thất còn đi cầu đan dược hai lần, về sau lại thấy ngày tháng của bản thân Lâm Giang Tiên cũng không dễ sống, thế là đành thôi.
Tục ngữ có viết, người nghèo thì lắm thị phi. Thiên Chấn môn một nhà độc đại ở Ngọc Sơn đảo, không có hoạ ngoại xâm, có chăng chỉ là nội chiến không ngừng. Trước mắt Lâm trưởng lão đã trở lại, Thiết Thất và Hồ lão đại không khỏi muốn kể khổ. Một người có chỗ dựa, một người thì nhớ cấm chế thần hồn.
Đối với Lâm Nhất mà nói, cũng không t muốn dính dáng tới phân tranh thế lợi của tiên môn. Mà Thiên Chấn Tử mất rồi, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Về phần rốt cuộc nên làm thế nào, đợi sau khi trở lại Thiên Chấn môn rồi mới định đoạt.
Bóng đêm sâu dần, đám người Thiết Thất và Hồ lão đại tản đi, Lâm Nhất thì nhắm mắt tĩnh tọa trên đá nhỏ.
Ngày hôm sau, Thiết Thất và Hồ lão đại từ sớm đã chạy tới trú địa của Thần Châu môn. Cao nhân Hóa Thần Văn Huyền Tử từng có lời hứa, mỗi người một vạn linh thạch.
Ánh rạng đông rải xuống, sóng nước lấp lánh, hải thiên bao la, cảnh sắc khiến người ta vui vẻ. Trên Tiểu đảo, các đệ tử đã dưỡng đủ sức bản tính không thay đổi, nhưng so với ngày xưa thì an phận hơn nhiều. Ở trước mặt Lâm trưởng lão, Thiết Thất và Hồ lão đại còn không dám càn rỡ, các huynh đệ vẫn cứ thức thời một chút thì tốt hơn!
Một trận gió biển thổi tới, làm lay động tóc dài ngang vai của Lâm Nhất. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn, bỗng nhiên mày hơi nhíu lại, chậm rãi mở mắt. Hoàng Toàn và Tề Nhã canh giữ ở cách đó không xa, vội vàng đứng dậy đến gần cúi người bái:
- Lâm sư bá, Lâm trưởng lão, có gì phân phó ạ?
Hai trăm trôi qua, đôi sư huynh đệ này đều có tu vi Kim Đan, mặc dù đều mang đầy một thân thói xấu, nhưng lại không phải có gì tốt. Ít nhất so với hạng người ra vẻ đạo mạo thì vẫn chân thật hơn.
Lâm Nhất nhướn mày, nói:
- Các ngươi muốn gì thì nói rõ đi, sao cứ phải giấu giấu diếm diếm như vậy, đâu có giống với bản tính.
Tề Nhã mắt híp lại thành một đường, vui mừng nói:
- Người hiểu đệ tử chính là sư bá! Tại hạ chính là người tâm địa chất phác đó!
Thấy tên này mồm miệng khéo léo, Hoàng Toàn ở bên cạnh đảo mắt, bày ra bộ dạng ngốc ngếch chắp tay nói:
- Sau khi đệ tử kết đan, ngay cả pháp bảo tử tế cũng không mua được, sơn môn ta thì khó khăn! Xin sư bá trưởng lão ban cho một hai....
Cho chút thuốc màu liền muốn mở phường nhuộm, dựng thẳng thang thì tưởng có thể lên trời, bản tính của đôi sư huynh đệ này khiến người ta không biết nên làm thế nào. Lâm Nhất cười nhạt, giơ tay lên ném ra hai thanh phi kiếm, nói:
- Đây là pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh, bị ta xóa ấn ký thần thức đi rồi. Hai người các ngươi không ngại thì tế luyện một phen đi.
Pháp bảo Nguyên Anh? Lâm sư bá ra tay cái là hào phóng như vậy! Tề Nhã và Hoàng Toàn mừng rỡ, mà chưa kịp nói lời cảm tạ, bốn phía xoạt một cái hai mươi ba mươi người đi lên, đều mang theo vẻ mặt bức thiết bái:
- Đệ tử khẩn cầu Lâm trưởng lão ban cho. . .
Đôi sư huynh đệ này quýnh lên, vội vàng cất pháp bảo đi, xoay người quát lên:
- Chư vị không được bừa bãi! Hai người chúng ta năm đó thiếu chút nữa thì trở thành đệ tử của Lâm trưởng lão, các ngươi há có thể đánh đồng.
Hắn không nói thì tôi, vừa mở miệng đã đắc tội với mọi người, lập tức tình cảm quần chúng sôi trào.
- Lâm trưởng lão, vãn bối chính là được lão nhân gia ngài thu vào sơn môn, chẳng kém gì hai tiểu tử đó.
- Lâm trưởng lão, đệ tử khẩn thiết xin được bái vào môn hạ của lão nhân gia ngài.
- Lâm trưởng lão, lão nhân gia ngài phải xử lý công bằng chứ.
- Lâm trưởng lão, ngài thương các đệ tử đi.
- Lâm trưởng lão.
Thấy gây ra phiền phức rồi, Tề Nhã và Hoàng Toàn vội vàng nhìn trộm Lâm Nhất. Đối phương vẫn thần sắc lạnh lùng không thể nắm bắt, hai người vội vàng dang tay ra chắn trước đám đệ tử Kim Đan, hùng hổ quát:
- Người dĩ hạ phạm thượng, môn quy không dung! Còn không mau lui ra.
Hai huynh đệ vốn muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, chứ không muốn chuốc lấy lửa giận của mọi người. Ngươi tự chiếm tiện nghi không nói, lại còn ỷ thế khinh người, là không thể nhịn được nữa.
- Chúng ta và Lâm trưởng lão nói chuyện, liên quan gì đến ngươi.
- Cút mẹ ngươi đi! Muốn ăn đòn phải không.
- Sớm đã nhìn hai tiểu tử các ngươi không vừa mắt rồi.
- ...
Sáng sớm trên tiểu đảo rất là náo nhiệt! Mà chỉ một lát sau, xung quanh từ từ trở nên yên tĩnh. Các đệ tử dã tính khó thuần đột nhiên trở nên nghe lời hơn nhiều, cũng thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm Lâm trưởng lão đang ngồi ngay ngắn bất động. Đối phương mặt trầm như nước, trong mắt chớp động huyết quang yêu dị, khiến người ta không rét mà run.
Sau đó, ánh mắt Lâm Nhất trở nên trong sáng, không nhanh không chậm mở miệng nói:
- Lâm sư huynh, Lâm trưởng lão, không biết năm đó tình hình trong tiên cảnh như thế nào, còn cả biến cố của gia sư nữa.
- Lâm trưởng lão, nghe nói ngài đã tới Tiên Vực, không ngại thì kể nghe một chút đi, còn cả tiên tử lúc nãy...
- ...
Cố nhân gặp lại, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Lâm Nhất vừa rời khỏi Thiên Chấn môn đã đi liền hơn hai trăm năm, không chỉ trở thành cao thủ vang danh cả Cửu Châu, còn hiện thân trong lúc nguy cấp, cũng cứu một nhóm huynh đệ, khiến cho đám người Thiết Thất và Hồ lão đại phấn chấn không thôi.
Trên biển lúc trời tối, đệ tử được phái đi liệm thi thể của đồng môn đã quay về. Mọi người nghỉ tạm trên đảo, đám người Thiết Thất và Hồ lão đại thì nói chuyện với Lâm Nhất. Đủ loại lời đồn trong Tiên cảnh được đương sự nhất nhất kể lại, càng tăng thêm mấy phần sinh động.
Biết nguyên nhân cái chết của Thiên Chấn Tử, Thiết Thất vẻ mặt buồn bã, Hoàng Toàn và Tề Nhã thổn thức không thôi, cho dù Hồ lão đại cũng thôi cười. Khi nghe nói tới đủ loại cơ duyên và hung hiểm trong tiên cảnh, mấy người lại tâm trí hướng về. Mà Lâm Nhất cũng từ trong miệng đối phương dần dần biết được tình hình đại khái của Ngọc Sơn đảo cùng tiên môn Hạ Châu.
Thiên Chấn môn hùng bá Ngọc Sơn đảo, có thể nói là xưa không bằng nay. Mà huynh đệ trong nhà cãi vã, lại thêm ngày tháng túng quẫn, một nhóm cường giả lúc này mới tới hải ngoại. Dựa theo cách nói của Thiết Thất và Hồ lão đại, giết người kiếm linh thạch một cách quang minh chính đại như vậy, cái dựa vào là bản sự, cũng rất thống khoái!
Đại chiến Vị Ương hải lần này, tu sĩ Hạ Châu vẫn chưa dốc toàn bộ lực lượng. Thí dụ như, có Thiên Chấn môn gánh cờ hiệu của tiên môn Ngọc Sơn đảo, Hư Đỉnh môn thì giả câm vờ điếc, thừa cơ rời xa trận chém giết này. Còn có tiên môn dứt khoát phái mấy vãn bối đệ tử tới, chỉ để qua quýt cho xong.
Ngoài ra, theo tung tích của Lâm Nhất không rõ, Thiên Chấn môn và Thanh U cốc cũng dần dần cắt đứt quan hệ. Lúc ban đầu Thiết Thất còn đi cầu đan dược hai lần, về sau lại thấy ngày tháng của bản thân Lâm Giang Tiên cũng không dễ sống, thế là đành thôi.
Tục ngữ có viết, người nghèo thì lắm thị phi. Thiên Chấn môn một nhà độc đại ở Ngọc Sơn đảo, không có hoạ ngoại xâm, có chăng chỉ là nội chiến không ngừng. Trước mắt Lâm trưởng lão đã trở lại, Thiết Thất và Hồ lão đại không khỏi muốn kể khổ. Một người có chỗ dựa, một người thì nhớ cấm chế thần hồn.
Đối với Lâm Nhất mà nói, cũng không t muốn dính dáng tới phân tranh thế lợi của tiên môn. Mà Thiên Chấn Tử mất rồi, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Về phần rốt cuộc nên làm thế nào, đợi sau khi trở lại Thiên Chấn môn rồi mới định đoạt.
Bóng đêm sâu dần, đám người Thiết Thất và Hồ lão đại tản đi, Lâm Nhất thì nhắm mắt tĩnh tọa trên đá nhỏ.
Ngày hôm sau, Thiết Thất và Hồ lão đại từ sớm đã chạy tới trú địa của Thần Châu môn. Cao nhân Hóa Thần Văn Huyền Tử từng có lời hứa, mỗi người một vạn linh thạch.
Ánh rạng đông rải xuống, sóng nước lấp lánh, hải thiên bao la, cảnh sắc khiến người ta vui vẻ. Trên Tiểu đảo, các đệ tử đã dưỡng đủ sức bản tính không thay đổi, nhưng so với ngày xưa thì an phận hơn nhiều. Ở trước mặt Lâm trưởng lão, Thiết Thất và Hồ lão đại còn không dám càn rỡ, các huynh đệ vẫn cứ thức thời một chút thì tốt hơn!
Một trận gió biển thổi tới, làm lay động tóc dài ngang vai của Lâm Nhất. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn, bỗng nhiên mày hơi nhíu lại, chậm rãi mở mắt. Hoàng Toàn và Tề Nhã canh giữ ở cách đó không xa, vội vàng đứng dậy đến gần cúi người bái:
- Lâm sư bá, Lâm trưởng lão, có gì phân phó ạ?
Hai trăm trôi qua, đôi sư huynh đệ này đều có tu vi Kim Đan, mặc dù đều mang đầy một thân thói xấu, nhưng lại không phải có gì tốt. Ít nhất so với hạng người ra vẻ đạo mạo thì vẫn chân thật hơn.
Lâm Nhất nhướn mày, nói:
- Các ngươi muốn gì thì nói rõ đi, sao cứ phải giấu giấu diếm diếm như vậy, đâu có giống với bản tính.
Tề Nhã mắt híp lại thành một đường, vui mừng nói:
- Người hiểu đệ tử chính là sư bá! Tại hạ chính là người tâm địa chất phác đó!
Thấy tên này mồm miệng khéo léo, Hoàng Toàn ở bên cạnh đảo mắt, bày ra bộ dạng ngốc ngếch chắp tay nói:
- Sau khi đệ tử kết đan, ngay cả pháp bảo tử tế cũng không mua được, sơn môn ta thì khó khăn! Xin sư bá trưởng lão ban cho một hai....
Cho chút thuốc màu liền muốn mở phường nhuộm, dựng thẳng thang thì tưởng có thể lên trời, bản tính của đôi sư huynh đệ này khiến người ta không biết nên làm thế nào. Lâm Nhất cười nhạt, giơ tay lên ném ra hai thanh phi kiếm, nói:
- Đây là pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh, bị ta xóa ấn ký thần thức đi rồi. Hai người các ngươi không ngại thì tế luyện một phen đi.
Pháp bảo Nguyên Anh? Lâm sư bá ra tay cái là hào phóng như vậy! Tề Nhã và Hoàng Toàn mừng rỡ, mà chưa kịp nói lời cảm tạ, bốn phía xoạt một cái hai mươi ba mươi người đi lên, đều mang theo vẻ mặt bức thiết bái:
- Đệ tử khẩn cầu Lâm trưởng lão ban cho. . .
Đôi sư huynh đệ này quýnh lên, vội vàng cất pháp bảo đi, xoay người quát lên:
- Chư vị không được bừa bãi! Hai người chúng ta năm đó thiếu chút nữa thì trở thành đệ tử của Lâm trưởng lão, các ngươi há có thể đánh đồng.
Hắn không nói thì tôi, vừa mở miệng đã đắc tội với mọi người, lập tức tình cảm quần chúng sôi trào.
- Lâm trưởng lão, vãn bối chính là được lão nhân gia ngài thu vào sơn môn, chẳng kém gì hai tiểu tử đó.
- Lâm trưởng lão, đệ tử khẩn thiết xin được bái vào môn hạ của lão nhân gia ngài.
- Lâm trưởng lão, lão nhân gia ngài phải xử lý công bằng chứ.
- Lâm trưởng lão, ngài thương các đệ tử đi.
- Lâm trưởng lão.
Thấy gây ra phiền phức rồi, Tề Nhã và Hoàng Toàn vội vàng nhìn trộm Lâm Nhất. Đối phương vẫn thần sắc lạnh lùng không thể nắm bắt, hai người vội vàng dang tay ra chắn trước đám đệ tử Kim Đan, hùng hổ quát:
- Người dĩ hạ phạm thượng, môn quy không dung! Còn không mau lui ra.
Hai huynh đệ vốn muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, chứ không muốn chuốc lấy lửa giận của mọi người. Ngươi tự chiếm tiện nghi không nói, lại còn ỷ thế khinh người, là không thể nhịn được nữa.
- Chúng ta và Lâm trưởng lão nói chuyện, liên quan gì đến ngươi.
- Cút mẹ ngươi đi! Muốn ăn đòn phải không.
- Sớm đã nhìn hai tiểu tử các ngươi không vừa mắt rồi.
- ...
Sáng sớm trên tiểu đảo rất là náo nhiệt! Mà chỉ một lát sau, xung quanh từ từ trở nên yên tĩnh. Các đệ tử dã tính khó thuần đột nhiên trở nên nghe lời hơn nhiều, cũng thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm Lâm trưởng lão đang ngồi ngay ngắn bất động. Đối phương mặt trầm như nước, trong mắt chớp động huyết quang yêu dị, khiến người ta không rét mà run.
Sau đó, ánh mắt Lâm Nhất trở nên trong sáng, không nhanh không chậm mở miệng nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.