Chương 1170: Quỷ thị đi đêm (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Nhìn thấy bảng hiệu 'Vân Hiên các', Lâm Nhất không khỏi nghĩ tới lai lịch của cửa tiệm này.
Theo như lời người hầu của Thiên Cơ phường ở trấn Ngọc Sơn thì nơi đứng đầu về luyện khí ở Cửu Châu chính là Vân Hiên các, dùng vân ti luyện chế Vân bào và Vân ngoa chính là tuyệt thế đệ nhất thiên hạ, vạn kim khó cầu...
Đạo bào rách của hắn không phải đến từ 'Vân Hiên các' sao?
Lâm Nhất do dự trước cửa tiệm một lúc, vẫn nhấc chân bước vào bên trong. Cách bài trí trong cửa hàng cổ kính, có hai, ba tu sĩ lưu luyến đứng trước kệ nhiều ngăn, một lão giả râu bạc trắng nhắm mắt ngồi thư giãn trước bàn tròn, có một người làm trẻ tuổi khác thấy có khách bước và cửa liền tiến lên thi lễ, chào hỏi.
Lâm Nhất lấy một nộ đạo bào ra, hỏi:
- Vật này có phải do quý tiệm luyện chế...
Người làm này đúng hai mươi tuổi, tu vi luyện khí tầng ba, toàn thân sạch sẽ chỉnh tề, thấy khách tới không nói không rằng liền lấy bộ đạo bào ra, hắn vội vàng mỉm cười vươn tay nhận lấy, ngay sau đó kinh ngạc nói:
- Đây là 'Vân bào'...
Nghe tiếng, lão giả bàn bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, liếc nhìn đạo bào trên tay người làm, rồi âm thầm đánh giá tướng mạo vị tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi bước vào kia.
Thấy người làm nhận ra được bộ đạo bào, cũng chưa thấy lấy cớ đùn đẩy, Lâm Nhất liền hỏi:
- Có thể tu sửa giúp...
Ai ngờ người làm còn chưa trả lời, lão giả kia đã đứng dậy tiến lại gần, một tay cầm lấy đạo bào, ôn hòa cười với Lâm Nhất, nói:
- Vân bào đều do tổng bộ 'Vân Hiên các' ở Dương Châu luyện chế, chi nhánh của Lam thành cũng không có bản lĩnh này...
Hắn vừa nói vừa cầm bộ đạo bào trong tay cẩn thận xem xét, thần sắc hơi đổi.
Thì ra Vân Hiên các ở đây chỉ là một chi nhánh, chẳng lẽ tu sửa đạo bào còn cần phải tới Dương Châu một chuyến sao. Lâm Nhắc âm thầm lắc đầu, cũng không để ý vẻ mặt khác thường của lão giả. Vị lão giả Trúc Cơ trung kỳ này xác thực chính là chưởng quầy ở đây, lại mở miệng nói:
- Vân bào có thể tu sửa, kính xin vị tiền bối này để lại tên cùng với nơi ở để liên lạc...
Lâm Nhất có chút bất ngờ, chưa kịp suy nghĩ liền móc ra ngọc bài vào thành, nói:
- Như vậy cũng tốt, không biết phí tổn bao nhiêu, cần hao tổn thời gian bao nhiêu ngày...
Lão giả không phủ nhận mà cười, giao đạo bào cho người làm. Hắn nhận lấy ngọc bài, hơi xem xét một chút, rồi trả lại cho Lâm Nhất, ngược lại định thần đánh giá tướng mạo của Lâm Nhất. Tiếp theo, hắn lại lấy ra một cái ngọc giản rỗng, dùng thần thức thác ấn gì vào trong đó.
Chỉ chốc lát sau, lão giả đã hoàn thành xong tất cả công việc trong tay, nói tiếp:
- Bộ 'Vân bào' này cần phải đưa tới tận Dương Châu mới có thể tu sửa, phí tổn và thời gian thì cần đợi tổng bộ 'Vân Hiên các' định đoạt...
Thần sắc của hắn thoải mái, lời nói ra không lạnh lùng cũng không nhiệt tình.
Lâm Nhất hơi sợ run lên, ngay sau đó nhíu mày, vốn tưởng cần giao linh thạch, mất ba đến năm ngày sau, hoặc đợi một tuần, một tháng là nhận lại được đạo bào đã được sửa mới hoàn toàn của mình, còn nếu dựa theo lời chưởng quầy này nói, chẳng phải 'Vân Hiên các' bất cứ lúc nào cũng có thể biết được hắn đi đâu cũng không biết. Một việc nho nhỏ mà thôi, lại sinh ra dây dưa lớn như vậy...
Chẳng hiểu sao, trong lòng Lâm Nhất thoáng bất an, nhất là nhớ tới hành động khi nãy của lão giả, khiến hắn âm thầm sinh ra hối hận.
Việc đã đến nước này, Lâm Nhất khoát tay cầm đạo bào về, không đợi lão giả kia hỏi thăm, hắn đã cầm lấy ngọc giản trong tay đối phương. Quả nhiên trong đó không chỉ có tên và lai lịch của mình, còn thác ấn tướng mạo.
- Vị tiền bối này...
Lão giả kinh ngạc kêu thất thanh, đã thấy đối phương nhẹ nhàng dùng sức trên tay, lập tức bóp nát ngọc giản thành phấn vụn. Hắn ngay sau đó giật mình nói:
- Quy của của Vân Hiên các ta xưa nay đều như vậy, tiền bối không cần để bụng...
Không biết lai lịch sau lưng Vân Hiên các như thế nào mà lại lập ra quy củ bá đạo như vậy. Lâm Nhất lắc đầu, nói:
- Ta không có ý khác, sau này khi tới Dương Châu lại tu sửa đạo bào này cũng không muộn...
Nói xong câu này, hắn gật đầu chào hỏi lão giả kia, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
Thấy vị khách kia đã đi xa, lão giả lơ đãng hừ một tiếng, phất ống tay áo một cái, trên tay xuất hiện thêm một khối ngọc giản, đi tới cửa bên của cửa hàng...
...
Lâm Nhất dạo chơi trên đường, lại mua thêm mấy bình đan dược chữa thương, nhìn thấy trong một cửa tiệm bán phi thuyền ít nhất cũng phải một ngàn linh thạch, chủng loại giống như cái mà Liễu Yên Nhi ở trấn Ngọc Sơn kia dùng... Phi thuyền linh khí có giá khởi điểm trên năm ngàn linh thạch. Cuối cùng hắn chỉ mua mấy miếng ngọc giản luyện khí có liên quan.
Trên đời này cách tiết kiệm tiền tốt nhất là dùng tốt nhất, đừng tự ra tay quá mức.
Tiên phô làm ăn chính là có mua có bán, pháp khí, linh khí, thậm chí pháp bảo mà tu sĩ không cần dùng tới, cùng với các loại thiên tài địa bảo đều có thể gửi tới đúng chỗ bán. Đồ trên người Lâm Nhất có đủ loại lung tung, lại không có lòng đổi sang linh thạch, lý do chân chính ngoài để tránh rắc rối ra còn vì sợ bị thua thiệt. Đợi hắn có thêm kiến thức, sau khi hiểu rõ giá trị đại khái trên thị trường rồi thì ngày nào đó bán là được.
Lâm Nhất vừa rời khỏi một cửa hàng, lấy hồ lô Tử Kim bên hông xuống uống ngụm rượu vào miệng. Mặt trời sắp lặn, hứng thú đi chơi đã mất hết, hắn liền muốn trở về khách điếm. Lúc này có hai nam tử trung niên đi từ đầu đối diện tới.
Theo như lời người hầu của Thiên Cơ phường ở trấn Ngọc Sơn thì nơi đứng đầu về luyện khí ở Cửu Châu chính là Vân Hiên các, dùng vân ti luyện chế Vân bào và Vân ngoa chính là tuyệt thế đệ nhất thiên hạ, vạn kim khó cầu...
Đạo bào rách của hắn không phải đến từ 'Vân Hiên các' sao?
Lâm Nhất do dự trước cửa tiệm một lúc, vẫn nhấc chân bước vào bên trong. Cách bài trí trong cửa hàng cổ kính, có hai, ba tu sĩ lưu luyến đứng trước kệ nhiều ngăn, một lão giả râu bạc trắng nhắm mắt ngồi thư giãn trước bàn tròn, có một người làm trẻ tuổi khác thấy có khách bước và cửa liền tiến lên thi lễ, chào hỏi.
Lâm Nhất lấy một nộ đạo bào ra, hỏi:
- Vật này có phải do quý tiệm luyện chế...
Người làm này đúng hai mươi tuổi, tu vi luyện khí tầng ba, toàn thân sạch sẽ chỉnh tề, thấy khách tới không nói không rằng liền lấy bộ đạo bào ra, hắn vội vàng mỉm cười vươn tay nhận lấy, ngay sau đó kinh ngạc nói:
- Đây là 'Vân bào'...
Nghe tiếng, lão giả bàn bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, liếc nhìn đạo bào trên tay người làm, rồi âm thầm đánh giá tướng mạo vị tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi bước vào kia.
Thấy người làm nhận ra được bộ đạo bào, cũng chưa thấy lấy cớ đùn đẩy, Lâm Nhất liền hỏi:
- Có thể tu sửa giúp...
Ai ngờ người làm còn chưa trả lời, lão giả kia đã đứng dậy tiến lại gần, một tay cầm lấy đạo bào, ôn hòa cười với Lâm Nhất, nói:
- Vân bào đều do tổng bộ 'Vân Hiên các' ở Dương Châu luyện chế, chi nhánh của Lam thành cũng không có bản lĩnh này...
Hắn vừa nói vừa cầm bộ đạo bào trong tay cẩn thận xem xét, thần sắc hơi đổi.
Thì ra Vân Hiên các ở đây chỉ là một chi nhánh, chẳng lẽ tu sửa đạo bào còn cần phải tới Dương Châu một chuyến sao. Lâm Nhắc âm thầm lắc đầu, cũng không để ý vẻ mặt khác thường của lão giả. Vị lão giả Trúc Cơ trung kỳ này xác thực chính là chưởng quầy ở đây, lại mở miệng nói:
- Vân bào có thể tu sửa, kính xin vị tiền bối này để lại tên cùng với nơi ở để liên lạc...
Lâm Nhất có chút bất ngờ, chưa kịp suy nghĩ liền móc ra ngọc bài vào thành, nói:
- Như vậy cũng tốt, không biết phí tổn bao nhiêu, cần hao tổn thời gian bao nhiêu ngày...
Lão giả không phủ nhận mà cười, giao đạo bào cho người làm. Hắn nhận lấy ngọc bài, hơi xem xét một chút, rồi trả lại cho Lâm Nhất, ngược lại định thần đánh giá tướng mạo của Lâm Nhất. Tiếp theo, hắn lại lấy ra một cái ngọc giản rỗng, dùng thần thức thác ấn gì vào trong đó.
Chỉ chốc lát sau, lão giả đã hoàn thành xong tất cả công việc trong tay, nói tiếp:
- Bộ 'Vân bào' này cần phải đưa tới tận Dương Châu mới có thể tu sửa, phí tổn và thời gian thì cần đợi tổng bộ 'Vân Hiên các' định đoạt...
Thần sắc của hắn thoải mái, lời nói ra không lạnh lùng cũng không nhiệt tình.
Lâm Nhất hơi sợ run lên, ngay sau đó nhíu mày, vốn tưởng cần giao linh thạch, mất ba đến năm ngày sau, hoặc đợi một tuần, một tháng là nhận lại được đạo bào đã được sửa mới hoàn toàn của mình, còn nếu dựa theo lời chưởng quầy này nói, chẳng phải 'Vân Hiên các' bất cứ lúc nào cũng có thể biết được hắn đi đâu cũng không biết. Một việc nho nhỏ mà thôi, lại sinh ra dây dưa lớn như vậy...
Chẳng hiểu sao, trong lòng Lâm Nhất thoáng bất an, nhất là nhớ tới hành động khi nãy của lão giả, khiến hắn âm thầm sinh ra hối hận.
Việc đã đến nước này, Lâm Nhất khoát tay cầm đạo bào về, không đợi lão giả kia hỏi thăm, hắn đã cầm lấy ngọc giản trong tay đối phương. Quả nhiên trong đó không chỉ có tên và lai lịch của mình, còn thác ấn tướng mạo.
- Vị tiền bối này...
Lão giả kinh ngạc kêu thất thanh, đã thấy đối phương nhẹ nhàng dùng sức trên tay, lập tức bóp nát ngọc giản thành phấn vụn. Hắn ngay sau đó giật mình nói:
- Quy của của Vân Hiên các ta xưa nay đều như vậy, tiền bối không cần để bụng...
Không biết lai lịch sau lưng Vân Hiên các như thế nào mà lại lập ra quy củ bá đạo như vậy. Lâm Nhất lắc đầu, nói:
- Ta không có ý khác, sau này khi tới Dương Châu lại tu sửa đạo bào này cũng không muộn...
Nói xong câu này, hắn gật đầu chào hỏi lão giả kia, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
Thấy vị khách kia đã đi xa, lão giả lơ đãng hừ một tiếng, phất ống tay áo một cái, trên tay xuất hiện thêm một khối ngọc giản, đi tới cửa bên của cửa hàng...
...
Lâm Nhất dạo chơi trên đường, lại mua thêm mấy bình đan dược chữa thương, nhìn thấy trong một cửa tiệm bán phi thuyền ít nhất cũng phải một ngàn linh thạch, chủng loại giống như cái mà Liễu Yên Nhi ở trấn Ngọc Sơn kia dùng... Phi thuyền linh khí có giá khởi điểm trên năm ngàn linh thạch. Cuối cùng hắn chỉ mua mấy miếng ngọc giản luyện khí có liên quan.
Trên đời này cách tiết kiệm tiền tốt nhất là dùng tốt nhất, đừng tự ra tay quá mức.
Tiên phô làm ăn chính là có mua có bán, pháp khí, linh khí, thậm chí pháp bảo mà tu sĩ không cần dùng tới, cùng với các loại thiên tài địa bảo đều có thể gửi tới đúng chỗ bán. Đồ trên người Lâm Nhất có đủ loại lung tung, lại không có lòng đổi sang linh thạch, lý do chân chính ngoài để tránh rắc rối ra còn vì sợ bị thua thiệt. Đợi hắn có thêm kiến thức, sau khi hiểu rõ giá trị đại khái trên thị trường rồi thì ngày nào đó bán là được.
Lâm Nhất vừa rời khỏi một cửa hàng, lấy hồ lô Tử Kim bên hông xuống uống ngụm rượu vào miệng. Mặt trời sắp lặn, hứng thú đi chơi đã mất hết, hắn liền muốn trở về khách điếm. Lúc này có hai nam tử trung niên đi từ đầu đối diện tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.