Chương 1917: Răn đe (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Ta không thích trêu chọc thị phi, vẫn không tới cửa thì hơn. Giống như Qua Linh Tử cùng Thành Nguyên Tử, giống như...
Nó dừng lại nhìn về phía Thuần Vu Phong, mang theo vẻ tươi cười không thể nắm bắt lại nói:
- Ta xưa nay giúp mọi người làm điều tốt, nhưng đáng tiếng đều nhận lấy sấm sét thịnh nộ!
Ánh mắt Thuần Vu Phong lóe lên, liên tục xua tay nói:
- Lâm đạo hữu! Hành Thiên môn không hề có ác ý với ngài...
- Hừ! Hành Thiên môn vì lợi ích của cá nhân mà thất tín bội nghĩa, khiến cho người ta khinh thường...
Thuần Vu Phong nhìn lại theo tiếng nói thì không khỏi thoáng ngẩn người ra. Lâm đạo hữu nói không sai, thật sự có người không biết phân biệt!
Trong trận pháp đình đá có ba người lao tới, chính là Thành Nguyên Tử cùng hai đệ tử với khí thế hung hăng. Trên đảo có chừng mười một tu sĩ Hành Thiên trong đó phần lớn là tiểu bối Hóa Thần, lập tức kinh ngạc, mỗi người vội vàng phân tán ra bốn phía tránh né.
Thoáng cái, trên đảo chỉ còn lại có Lâm Nhất, Tiên Nô cùng Thuần Vu Phong đứng ở bên hồ. Thành Nguyên Tử lại không chút kiêng kỵ lao thẳng tới, hai đệ tử của ông ta còn không sợ hãi mà lấy ra pháp bảo.
Việc đã đến nước này, Thuần Vu Phong không có thời gian để suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến ra đón:
- Tiền bối Thành Nguyên Tử! Đây vẫn là chỗ của Hành Thiên môn ta, khi nói chuyện nên cẩn thận thì hơn...
Vẻ mặt Thành Nguyên Tử thâm trầm, không nể mặt quát lên:
- Tiểu bối tránh ra, lão phu sẽ tự mình tìm sư phụ ngươi lý luận!
Ông ta phất tay áo, sức lực cùng uy thế mạnh mẽ quét ngang ra, làm cho Thuần Vu Phong liên tiếp lui về phía sau, cho đến sát mép hồ thì hoảng hốt nhảy lên mới đứng vững được. Ông ta vẫn không nghe theo, chạy đến chỗ Lâm Nhất, cả vú lấp miệng em bực bội nói:
- Hừ! Tiểu tử, nếu ngươi có tu vi Hợp Thể thì thôi, nếu không, ngươi khó thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu...
Khóe miệng của Lâm Nhất lạnh lùng nhếch lên, cúi đầu liếc nhìn và chợt lao lên không trung.
Tiên Nô đứng không nhúc nhích, gương mặt đa lạnh như băng, vung tay quát:
- Ra vây khốn ba người kia cho ta...
Theo ba bóng người đột nhiên xông ra, còn có người tàn bạo quát:
- Ai dám trêu chọc tiên tử! Chán sống rồi sao...
Thành Nguyên Tử thấy Lâm Nhất tránh lại, mới thừa cơ bước vào không trung đuổi theo, đột nhiên bị ba người từ trong không trung lao ra ngăn cản lối đi. Có mai phục à? Ông ta vội vàng dừng chân, giơ tay lên ra hiệu hai đệ tử cẩn thận đề phòng, lại ngạc nhiên không thôi. Dáng vẻ của đối phương giống nhau như đúc, tất cả đều có hai gò má lõm xuống khí thế dữ tợn...
Hơn thế, ba huynh đệ Đồng Lý nhảy lên và tản ra, trong nháy mắt đã xem như vây quanh sư đồ Thành Nguyên Tử. Lão đại Đồng Lý canh giữ ở trước truyền tống trận, sát cơ uy nghiêm đáng sợ. Hắn há mồm phun ra một điểm sáng, nhìn về phía Đồng Lực cùng Đồng Ly cách trăm trượng hô to:
- Diệt lão bất tử Hợp Thể hậu kỳ này trước, sau đó để ý tới hai tiểu bối...
Trên mảnh đất trống trước đình đá trên đảo nhỏ, hai đệ tử Thành Nguyên Tử hết nhìn đông tới nhìn tây, hoảng sợ không biết làm sao. Bản thân ông ta cũng kinh ngạc, nhịn không được mà hít vào hơi lạnh. Còn tưởng rằng tiểu tử kia đang phô trương thanh thế, nhưng không ngờ phía sau còn che giấu ba cao thủ Hợp Thể. Lúc này lấy ít địch nhiều, có thể tưởng tượng được kết quả sẽ thế nào...
Tiên Nô bay đến bên cạnh của Lâm Nhất, lên tiếng thanh thúy hỏi thăm:
- Sư phụ! Muốn bọn họ chết, hay sống...
Đảo nhỏ giữa hồ phủ đầy sát cơ. Mắt thấy tình trạng này, Thuần Vu Phong hoàn toàn không còn vẻ gió xuân phơi phới trước đó, ngược lại lo được lo mất. Lần này vốn tưởng rằng không phụ sự nhờ vả của sư phụ, còn làm quen với một vị tiên tử mà trong lòng mình ngưỡng mộ, có thể nói là thu hoạch lớn ra về. Không biết mình vừa phấn chấn, lại quên mất một chuyện lớn. Mình không chỉ mang về Lâm đạo hữu, còn mang đến biến số khó lường cho trong giới!
Tám Tiên Vực lớn trong giới, người tu vi cao nhất cũng chỉ là Hợp Thể. Theo năm vị cao nhân Hợp Thể hung ác này đến, sau này Hành Thiên Tiên Vực còn lấy Hành Thiên môn làm đầu nữa sao? Không trách được Lâm đạo hữu nói không đi Hành Thiên Phong trước, là không muốn, hay không đáng làm...
Thuần Vu Phong nghĩ đến đây, tim bỗng nhiên đập mạnh. Hắn không dám chậm trễ, cơ thể thoáng động ngăn cản ở trước mặt Lâm Nhất cùng Tiên Nô, chắp tay khuyên:
- Không xảy ra chết người mới tốt, nếu không trong giới chắc chắn đại loạn...
Tiên Nô nhìn về phía sư phụ, nhất thời không rõ phải làm thế nào.
Lâm Nhất rất bình tĩnh nói:
- Trong giới đại loạn liên quan gì đến ta? Tuy nhiên...
Hắn nhất thời thay đổi, nhìn Thuần Vu Phong cười nhạt nói:
- Nếu Hành Thiên môn ngươi cầu xin, nếu không thì đừng nói! Lão nhi này tội chết có thể tránh, tội sống khó tha...
Hắn thoáng dừng lại một lát mới nói tiếp:
- Nô Nhi! Chút thêm thủ đoạn khiển trách, răn đe!
Nói xong, Lâm Nhất bay lên trời, bỏ lại mọi người lao thẳng đến tinh thể lớn. Thuần Vu Phong muốn ngăn cản nhưng đã bất lực!
Đôi mắt đẹp của Tiên Nô lóe lên, phân phó nói:
- Gia sư có lệnh, thêm chút khiển trách đối với kẻ ác, răn đe!
Trang phục màu trắng của nàng tung bay rồi lao lên không trung.
Đồng Lý mang theo một bụng đầy oán khí hung tợn gắt lên:
- Huynh đệ ta ở trong giới vừa để lộ thân thủ, chính là lúc lập uy! Mỗi người để lại nửa cái mạng...
Thuần Vu Phong âm thầm kêu khổ, lại không chú ý tới sống chết của Thành Nguyên Tử, vội vàng xoay người chạy về phía Hành Thiên Phong. Sư phụ! Lão nhân gia ngài mà không hiện thân, có thể sẽ gặp phiền phức lớn đấy...
Nó dừng lại nhìn về phía Thuần Vu Phong, mang theo vẻ tươi cười không thể nắm bắt lại nói:
- Ta xưa nay giúp mọi người làm điều tốt, nhưng đáng tiếng đều nhận lấy sấm sét thịnh nộ!
Ánh mắt Thuần Vu Phong lóe lên, liên tục xua tay nói:
- Lâm đạo hữu! Hành Thiên môn không hề có ác ý với ngài...
- Hừ! Hành Thiên môn vì lợi ích của cá nhân mà thất tín bội nghĩa, khiến cho người ta khinh thường...
Thuần Vu Phong nhìn lại theo tiếng nói thì không khỏi thoáng ngẩn người ra. Lâm đạo hữu nói không sai, thật sự có người không biết phân biệt!
Trong trận pháp đình đá có ba người lao tới, chính là Thành Nguyên Tử cùng hai đệ tử với khí thế hung hăng. Trên đảo có chừng mười một tu sĩ Hành Thiên trong đó phần lớn là tiểu bối Hóa Thần, lập tức kinh ngạc, mỗi người vội vàng phân tán ra bốn phía tránh né.
Thoáng cái, trên đảo chỉ còn lại có Lâm Nhất, Tiên Nô cùng Thuần Vu Phong đứng ở bên hồ. Thành Nguyên Tử lại không chút kiêng kỵ lao thẳng tới, hai đệ tử của ông ta còn không sợ hãi mà lấy ra pháp bảo.
Việc đã đến nước này, Thuần Vu Phong không có thời gian để suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến ra đón:
- Tiền bối Thành Nguyên Tử! Đây vẫn là chỗ của Hành Thiên môn ta, khi nói chuyện nên cẩn thận thì hơn...
Vẻ mặt Thành Nguyên Tử thâm trầm, không nể mặt quát lên:
- Tiểu bối tránh ra, lão phu sẽ tự mình tìm sư phụ ngươi lý luận!
Ông ta phất tay áo, sức lực cùng uy thế mạnh mẽ quét ngang ra, làm cho Thuần Vu Phong liên tiếp lui về phía sau, cho đến sát mép hồ thì hoảng hốt nhảy lên mới đứng vững được. Ông ta vẫn không nghe theo, chạy đến chỗ Lâm Nhất, cả vú lấp miệng em bực bội nói:
- Hừ! Tiểu tử, nếu ngươi có tu vi Hợp Thể thì thôi, nếu không, ngươi khó thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu...
Khóe miệng của Lâm Nhất lạnh lùng nhếch lên, cúi đầu liếc nhìn và chợt lao lên không trung.
Tiên Nô đứng không nhúc nhích, gương mặt đa lạnh như băng, vung tay quát:
- Ra vây khốn ba người kia cho ta...
Theo ba bóng người đột nhiên xông ra, còn có người tàn bạo quát:
- Ai dám trêu chọc tiên tử! Chán sống rồi sao...
Thành Nguyên Tử thấy Lâm Nhất tránh lại, mới thừa cơ bước vào không trung đuổi theo, đột nhiên bị ba người từ trong không trung lao ra ngăn cản lối đi. Có mai phục à? Ông ta vội vàng dừng chân, giơ tay lên ra hiệu hai đệ tử cẩn thận đề phòng, lại ngạc nhiên không thôi. Dáng vẻ của đối phương giống nhau như đúc, tất cả đều có hai gò má lõm xuống khí thế dữ tợn...
Hơn thế, ba huynh đệ Đồng Lý nhảy lên và tản ra, trong nháy mắt đã xem như vây quanh sư đồ Thành Nguyên Tử. Lão đại Đồng Lý canh giữ ở trước truyền tống trận, sát cơ uy nghiêm đáng sợ. Hắn há mồm phun ra một điểm sáng, nhìn về phía Đồng Lực cùng Đồng Ly cách trăm trượng hô to:
- Diệt lão bất tử Hợp Thể hậu kỳ này trước, sau đó để ý tới hai tiểu bối...
Trên mảnh đất trống trước đình đá trên đảo nhỏ, hai đệ tử Thành Nguyên Tử hết nhìn đông tới nhìn tây, hoảng sợ không biết làm sao. Bản thân ông ta cũng kinh ngạc, nhịn không được mà hít vào hơi lạnh. Còn tưởng rằng tiểu tử kia đang phô trương thanh thế, nhưng không ngờ phía sau còn che giấu ba cao thủ Hợp Thể. Lúc này lấy ít địch nhiều, có thể tưởng tượng được kết quả sẽ thế nào...
Tiên Nô bay đến bên cạnh của Lâm Nhất, lên tiếng thanh thúy hỏi thăm:
- Sư phụ! Muốn bọn họ chết, hay sống...
Đảo nhỏ giữa hồ phủ đầy sát cơ. Mắt thấy tình trạng này, Thuần Vu Phong hoàn toàn không còn vẻ gió xuân phơi phới trước đó, ngược lại lo được lo mất. Lần này vốn tưởng rằng không phụ sự nhờ vả của sư phụ, còn làm quen với một vị tiên tử mà trong lòng mình ngưỡng mộ, có thể nói là thu hoạch lớn ra về. Không biết mình vừa phấn chấn, lại quên mất một chuyện lớn. Mình không chỉ mang về Lâm đạo hữu, còn mang đến biến số khó lường cho trong giới!
Tám Tiên Vực lớn trong giới, người tu vi cao nhất cũng chỉ là Hợp Thể. Theo năm vị cao nhân Hợp Thể hung ác này đến, sau này Hành Thiên Tiên Vực còn lấy Hành Thiên môn làm đầu nữa sao? Không trách được Lâm đạo hữu nói không đi Hành Thiên Phong trước, là không muốn, hay không đáng làm...
Thuần Vu Phong nghĩ đến đây, tim bỗng nhiên đập mạnh. Hắn không dám chậm trễ, cơ thể thoáng động ngăn cản ở trước mặt Lâm Nhất cùng Tiên Nô, chắp tay khuyên:
- Không xảy ra chết người mới tốt, nếu không trong giới chắc chắn đại loạn...
Tiên Nô nhìn về phía sư phụ, nhất thời không rõ phải làm thế nào.
Lâm Nhất rất bình tĩnh nói:
- Trong giới đại loạn liên quan gì đến ta? Tuy nhiên...
Hắn nhất thời thay đổi, nhìn Thuần Vu Phong cười nhạt nói:
- Nếu Hành Thiên môn ngươi cầu xin, nếu không thì đừng nói! Lão nhi này tội chết có thể tránh, tội sống khó tha...
Hắn thoáng dừng lại một lát mới nói tiếp:
- Nô Nhi! Chút thêm thủ đoạn khiển trách, răn đe!
Nói xong, Lâm Nhất bay lên trời, bỏ lại mọi người lao thẳng đến tinh thể lớn. Thuần Vu Phong muốn ngăn cản nhưng đã bất lực!
Đôi mắt đẹp của Tiên Nô lóe lên, phân phó nói:
- Gia sư có lệnh, thêm chút khiển trách đối với kẻ ác, răn đe!
Trang phục màu trắng của nàng tung bay rồi lao lên không trung.
Đồng Lý mang theo một bụng đầy oán khí hung tợn gắt lên:
- Huynh đệ ta ở trong giới vừa để lộ thân thủ, chính là lúc lập uy! Mỗi người để lại nửa cái mạng...
Thuần Vu Phong âm thầm kêu khổ, lại không chú ý tới sống chết của Thành Nguyên Tử, vội vàng xoay người chạy về phía Hành Thiên Phong. Sư phụ! Lão nhân gia ngài mà không hiện thân, có thể sẽ gặp phiền phức lớn đấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.