Chương 42: Rời núi (2)
Duệ Quang
07/10/2020
Mặc dù Lâm Nhất không muốn thu Thiên Phúc làm đồ đệ, bản thân rời khỏi nơi này, để phụ tử Ngô Đạo Tử hai người ở đây, trong lòng hắn vẫn có chút áy náy. Mình có thể làm thêm một chút cho bọn họ, cũng xem như là một sự bồi thường!
Lâm Nhất chỉ là muốn cho, cũng không nghĩ tới điều này chính là cơ duyên lớn đối với phụ tử Ngô Đạo Tử. Có đôi khi nhân quả dây dưa, ai cũng không ngờ tới được.
Cơ thể Thiên Phúc hơi run rẩy một cái. Ở trong thần thức của Lâm Nhất, tất cả mọi thứ trong cơ thể của Thiên Phúc đều rõ ràng, linh khí đi qua đốc mạch từ cuối đến đầu, chợt qua bách hội vào nhâm mạch. Linh khí xông qua kinh mạch mang đến đau đớn làm cho Thiên Phúc khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn nhẫn nại không động.
Thiên Phúc tuổi còn nhỏ nhưng số phận không tốt, thông minh lại không mất kiên nghị. Quá trình linh khí cọ rửa kinh mạch, mạnh mẽ đả thông hai mạch nhâm đốc là khổ không thể nói hết, cậu cũng có thể cứng rắn nhịn xuống.
Lâm Nhất âm thầm gật đầu, trong lòng càng thêm yêu thích Thiên Phúc.
Qua một canh giờ sau, Thiên Phúc kinh ngạc mở mắt, nhìn Lâm Nhất ngồi ngay ngắn ở dưới gian nhà lá cách đó không xa, đang mỉm cười quan sát mình. Cậu vội vàng nhảy dựng lên, chạy tới và hưng phấn nói:
- Sư phụ, Thiên Phúc cảm thấy toàn thân đều có sức, đa tạ sư phụ!
Nói xong, cậu quỳ trên mặt đất lại dập đầu.
Trong lòng Lâm Nhất cũng đầy sung sướng, lần này thử, không thể nghi ngờ là đã thành công. Làm cho Thiên Phúc tối thiểu bớt đi hơn mười năm khổ luyện, chỉ cần cậu chuyên cần rèn luyện, võ công chắc chắn tiến triển cực nhanh.
- Ha ha! Được rồi, ngươi trở về đi! Sau này mỗi buổi sáng đều tới đây, ta dạy kiếm pháp cho ngươi.
Lâm Nhất nói.
- Đệ tử tuân mệnh!
Thiên Phúc vui vẻ, cả đường đi đều vang lên tiếng cười.
...
Cuối xuân, trong sơn cốc đã là cảnh ngàn hoa khoe sắc thắm, vô cùng sặc sỡ. Trên hai ngôi mộ trong khe núi cũng phủ một lớp cỏ xanh. Cỏ tranh trên mái nhà lá không còn màu xanh trước đó mà đã biến thành vàng óng ánh, có vẻ vô cùng bắt mắt trong khe núi đầy hoa đỏ lá xanh này.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trong gian nhà lá, nhắm mắt tính toán tâm pháp Huyền Thiên. Trong công pháp tầng bốn không có pháp thuật kèm theo, chỉ có khẩu quyết ngự kiếm, cũng có hình thức ban đầu dễ hiểu nhất của Huyền Thiên Kiếm Trận, một thanh phi kiếm biến thành hai thanh phi kiếm, rất thần kỳ. Đáng tiếc hắn không luyện tập được phi kiếm, duy nhất chỉ Kim Long kiếm trước sau vẫn nấp ở trong thức hải, không có một chút động tĩnh nào.
Công pháp tầng năm cũng là thuật ngự kiếm, hắn chỉ có thể học thuộc lòng những khẩu quyết này trước. Tu vi tiến triển chậm rãi, thu nạp linh khí trời đất là cách chủ yếu để mình nâng cao tu vi. Nhưng linh khí trời đất ở đây loãng, làm cho hắn không có cách nào.
Nếu như không có Tử Tinh Quả, không biết hắn phải mất bao nhiêu năm mới có khả năng đạt đến tu vi trước mắt! Không có Tử Tinh Quả, có lẽ sẽ không có mình bây giờ! Từ không tới có, bây giờ đã tu luyện đến tầng năm, sau này sẽ đi xa tới mức nào? Điều này khiến cho người ta chờ mong.
Bày tay mở ra, lòng bàn tay xuất hiện một hòn đá nhỏ, trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mê người, nắm ở trong tay có thể trong cảm nhận sóng linh khí dao động rất lớn dồi dào, đây là một trong sáu linh thạch trong túi Càn Khôn của Lâm Nhất.
Đây là thứ tốt không thể thiếu khi luyện công, luyện đan, luyện khí, còn có thể nhanh chóng bổ sung linh khí thiếu hụt trong cơ thể. Hắn trước sau không nỡ dùng vì chúng quá quý hiếm, dùng rồi là hết, cũng sẽ không có nữa. Lâm Nhất không biết còn có thể thu được linh thạch như vậy ở đâu ra.
Hắn còn muốn chạy xa hơn, có thể đã đến lúc lên đường rồi.
Sương sớm còn đang quanh quẩn phía trên khe núi, từ phía xa đã nghe giọng nói Thiên Phúc vọng tới.
Lâm Nhất đứng ở khe núi, nhìn phụ tử Ngô Đạo Tử cùng đi qua.
- Sư phụ!
Thiên Phúc miệng rất ngọt gọi.
- Lâm đạo trưởng!
Ngô Đạo Tử cũng ân cần thăm hỏi.
Lâm Nhất nhìn chăm chú vào hai phụ tử này một lúc lâu, vẫn không nói tiếng nào. Thiên Phúc kéo ống tay áo của Ngô Đạo Tử lại lẳng lặng quan sát sư phụ của mình.
- Ôi!
Lâm Nhất phát ra một tiếng thở dài, làm cho trong lòng phụ tử Ngô Đạo Tử chợt lo sợ bất an!
- Năm nay ta mười sáu tuổi. Thiên Phúc không cần coi ta là sư phụ!
Lâm Nhất đột nhiên mở miệng nói. Hắn thấy Thiên Phúc có phần sốt ruột quá, lại khẽ cười nói:
- Thật ra ta xem ngươi là tiểu huynh đệ của mình! Tuy nhiên ngươi muốn gọi ta là sư phụ thì tùy ngươi vậy! Chỉ mong võ công ta truyền lại có thể khiến cho tương lai ngươi có chỗ dùng!
Thiên Phúc thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
- Sư phụ, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện!
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, quay đầu nói với Ngô Đạo Tử:
- Huyền Nguyên Quan có hai cha con ngươi chăm sóc, ta cũng bớt không ít lo lắng, đồ ta cho phụ tử các ngươi có thể giúp các ngươi sống tốt!
- Ngươi muốn đi sao?
Ngô Đạo Tử ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy! Ta phải đi.
Tiểu Nhất ngửa đầu nhìn về phía xa, trên gương mặt vẫn chưa hết trẻ con lại ẩn hàm xúc không rõ khiến người ta khó có thể nắm lấy.
- Sư phụ thật sự phải đi sao?
Thiên Phúc không thể tin được nhìn về phía sư phụ của mình.
- Có thể ta sẽ còn trở lại. Chỉ mong khi ta trở về, có thể nhìn thấy sơn môn Huyền Nguyên Quan hưng thịnh!
Lâm Nhất an ủi Thiên Phúc, hoặc là an ủi mình như vậy.
- Ngô đạo trưởng, ta đã canh giữ bên mộ của sư phụ ba năm, hiện tại phải ra bên ngoài du lịch, chẳng biết tới lúc nào mới có khả năng trở về. Huyền Nguyên Quan này lại giao cho hai cha con ngươi, trọng chấn Huyền Nguyên Quan chỉ là thứ hai, cha con ngươi cố gắng sống tốt mới là quan trọng nhất.
- Lâm đạo trưởng, ngươi thu giữ hai phụ tử ta còn có ơn truyền thụ, cả cuộc đời này ta cũng không dám quên!
Ngô Đạo Tử nghiêm mặt nói.
Lâm Nhất gật đầu và xoay người sang chỗ khác, đi tới trước mộ của sư phụ cùng Huyền Nguyên chân nhân dập đầu mấy cái.
Hắn đứng dậy buộc hồ lô rượu của sư phụ ở bên thắt lưng, trong tay cầm Thanh Vân kiếm cùng một tấm da hươu và nói với Thiên Phúc:
- Thiên Phúc, qua đây!
Vành mắt Thiên Phúc đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Lâm Nhất nói:
- Đây là Thanh Vân kiếm do sư phụ ta truyền cho ta, bây giờ ta truyền cho ngươi.
Thiên Phúc chợt quỳ rạp xuống đất, hai tay nâng Thanh Vân kiếm.
Lâm Nhất nhìn tấm da hươu trong tay, vẻ mặt có chút do dự rồi lập tức trịnh trọng nói:
- Còn đây là Huyền Nguyên Quyết bí mật bất truyền của Huyền Nguyên Quan... ngươi có thể thử tu luyện nhưng không được tự mình truyền thụ người khác. Nếu lúc hai mươi tuổi còn chưa tập đến tiểu thành thì có thể vứt bỏ không luyện nữa. Nếu sau này ta không về, cái này sẽ làm truyền thừa cho môn phái!
Thiên Phúc nghe có phần không rõ, nhưng vẫn dập đầu nói vâng.
Lâm Nhất lui ra phía sau vài bước, trong mắt nhìn mộ của sư phụ và đỉnh Tiên Nhân cách đó không xa đầy lưu luyến, cuối cùng nhìn tới hai phụ tử Ngô Đạo Tử.
Hắn gật đầu ra hiệu sau đó hét dài một tiếng, bay lên trời như chim, lướt qua ngọn cây và bay về phía sơn cốc ngoài xa.
Nước mắt của Thiên Phúc tràn ra. Ngô Đạo Tử thổn thức không thôi!
Phụ tử hai người nhìn ra xa, theo bóng dáng Lâm Nhất dần biến mất...
Lâm Nhất chỉ là muốn cho, cũng không nghĩ tới điều này chính là cơ duyên lớn đối với phụ tử Ngô Đạo Tử. Có đôi khi nhân quả dây dưa, ai cũng không ngờ tới được.
Cơ thể Thiên Phúc hơi run rẩy một cái. Ở trong thần thức của Lâm Nhất, tất cả mọi thứ trong cơ thể của Thiên Phúc đều rõ ràng, linh khí đi qua đốc mạch từ cuối đến đầu, chợt qua bách hội vào nhâm mạch. Linh khí xông qua kinh mạch mang đến đau đớn làm cho Thiên Phúc khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn nhẫn nại không động.
Thiên Phúc tuổi còn nhỏ nhưng số phận không tốt, thông minh lại không mất kiên nghị. Quá trình linh khí cọ rửa kinh mạch, mạnh mẽ đả thông hai mạch nhâm đốc là khổ không thể nói hết, cậu cũng có thể cứng rắn nhịn xuống.
Lâm Nhất âm thầm gật đầu, trong lòng càng thêm yêu thích Thiên Phúc.
Qua một canh giờ sau, Thiên Phúc kinh ngạc mở mắt, nhìn Lâm Nhất ngồi ngay ngắn ở dưới gian nhà lá cách đó không xa, đang mỉm cười quan sát mình. Cậu vội vàng nhảy dựng lên, chạy tới và hưng phấn nói:
- Sư phụ, Thiên Phúc cảm thấy toàn thân đều có sức, đa tạ sư phụ!
Nói xong, cậu quỳ trên mặt đất lại dập đầu.
Trong lòng Lâm Nhất cũng đầy sung sướng, lần này thử, không thể nghi ngờ là đã thành công. Làm cho Thiên Phúc tối thiểu bớt đi hơn mười năm khổ luyện, chỉ cần cậu chuyên cần rèn luyện, võ công chắc chắn tiến triển cực nhanh.
- Ha ha! Được rồi, ngươi trở về đi! Sau này mỗi buổi sáng đều tới đây, ta dạy kiếm pháp cho ngươi.
Lâm Nhất nói.
- Đệ tử tuân mệnh!
Thiên Phúc vui vẻ, cả đường đi đều vang lên tiếng cười.
...
Cuối xuân, trong sơn cốc đã là cảnh ngàn hoa khoe sắc thắm, vô cùng sặc sỡ. Trên hai ngôi mộ trong khe núi cũng phủ một lớp cỏ xanh. Cỏ tranh trên mái nhà lá không còn màu xanh trước đó mà đã biến thành vàng óng ánh, có vẻ vô cùng bắt mắt trong khe núi đầy hoa đỏ lá xanh này.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trong gian nhà lá, nhắm mắt tính toán tâm pháp Huyền Thiên. Trong công pháp tầng bốn không có pháp thuật kèm theo, chỉ có khẩu quyết ngự kiếm, cũng có hình thức ban đầu dễ hiểu nhất của Huyền Thiên Kiếm Trận, một thanh phi kiếm biến thành hai thanh phi kiếm, rất thần kỳ. Đáng tiếc hắn không luyện tập được phi kiếm, duy nhất chỉ Kim Long kiếm trước sau vẫn nấp ở trong thức hải, không có một chút động tĩnh nào.
Công pháp tầng năm cũng là thuật ngự kiếm, hắn chỉ có thể học thuộc lòng những khẩu quyết này trước. Tu vi tiến triển chậm rãi, thu nạp linh khí trời đất là cách chủ yếu để mình nâng cao tu vi. Nhưng linh khí trời đất ở đây loãng, làm cho hắn không có cách nào.
Nếu như không có Tử Tinh Quả, không biết hắn phải mất bao nhiêu năm mới có khả năng đạt đến tu vi trước mắt! Không có Tử Tinh Quả, có lẽ sẽ không có mình bây giờ! Từ không tới có, bây giờ đã tu luyện đến tầng năm, sau này sẽ đi xa tới mức nào? Điều này khiến cho người ta chờ mong.
Bày tay mở ra, lòng bàn tay xuất hiện một hòn đá nhỏ, trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mê người, nắm ở trong tay có thể trong cảm nhận sóng linh khí dao động rất lớn dồi dào, đây là một trong sáu linh thạch trong túi Càn Khôn của Lâm Nhất.
Đây là thứ tốt không thể thiếu khi luyện công, luyện đan, luyện khí, còn có thể nhanh chóng bổ sung linh khí thiếu hụt trong cơ thể. Hắn trước sau không nỡ dùng vì chúng quá quý hiếm, dùng rồi là hết, cũng sẽ không có nữa. Lâm Nhất không biết còn có thể thu được linh thạch như vậy ở đâu ra.
Hắn còn muốn chạy xa hơn, có thể đã đến lúc lên đường rồi.
Sương sớm còn đang quanh quẩn phía trên khe núi, từ phía xa đã nghe giọng nói Thiên Phúc vọng tới.
Lâm Nhất đứng ở khe núi, nhìn phụ tử Ngô Đạo Tử cùng đi qua.
- Sư phụ!
Thiên Phúc miệng rất ngọt gọi.
- Lâm đạo trưởng!
Ngô Đạo Tử cũng ân cần thăm hỏi.
Lâm Nhất nhìn chăm chú vào hai phụ tử này một lúc lâu, vẫn không nói tiếng nào. Thiên Phúc kéo ống tay áo của Ngô Đạo Tử lại lẳng lặng quan sát sư phụ của mình.
- Ôi!
Lâm Nhất phát ra một tiếng thở dài, làm cho trong lòng phụ tử Ngô Đạo Tử chợt lo sợ bất an!
- Năm nay ta mười sáu tuổi. Thiên Phúc không cần coi ta là sư phụ!
Lâm Nhất đột nhiên mở miệng nói. Hắn thấy Thiên Phúc có phần sốt ruột quá, lại khẽ cười nói:
- Thật ra ta xem ngươi là tiểu huynh đệ của mình! Tuy nhiên ngươi muốn gọi ta là sư phụ thì tùy ngươi vậy! Chỉ mong võ công ta truyền lại có thể khiến cho tương lai ngươi có chỗ dùng!
Thiên Phúc thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
- Sư phụ, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện!
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, quay đầu nói với Ngô Đạo Tử:
- Huyền Nguyên Quan có hai cha con ngươi chăm sóc, ta cũng bớt không ít lo lắng, đồ ta cho phụ tử các ngươi có thể giúp các ngươi sống tốt!
- Ngươi muốn đi sao?
Ngô Đạo Tử ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy! Ta phải đi.
Tiểu Nhất ngửa đầu nhìn về phía xa, trên gương mặt vẫn chưa hết trẻ con lại ẩn hàm xúc không rõ khiến người ta khó có thể nắm lấy.
- Sư phụ thật sự phải đi sao?
Thiên Phúc không thể tin được nhìn về phía sư phụ của mình.
- Có thể ta sẽ còn trở lại. Chỉ mong khi ta trở về, có thể nhìn thấy sơn môn Huyền Nguyên Quan hưng thịnh!
Lâm Nhất an ủi Thiên Phúc, hoặc là an ủi mình như vậy.
- Ngô đạo trưởng, ta đã canh giữ bên mộ của sư phụ ba năm, hiện tại phải ra bên ngoài du lịch, chẳng biết tới lúc nào mới có khả năng trở về. Huyền Nguyên Quan này lại giao cho hai cha con ngươi, trọng chấn Huyền Nguyên Quan chỉ là thứ hai, cha con ngươi cố gắng sống tốt mới là quan trọng nhất.
- Lâm đạo trưởng, ngươi thu giữ hai phụ tử ta còn có ơn truyền thụ, cả cuộc đời này ta cũng không dám quên!
Ngô Đạo Tử nghiêm mặt nói.
Lâm Nhất gật đầu và xoay người sang chỗ khác, đi tới trước mộ của sư phụ cùng Huyền Nguyên chân nhân dập đầu mấy cái.
Hắn đứng dậy buộc hồ lô rượu của sư phụ ở bên thắt lưng, trong tay cầm Thanh Vân kiếm cùng một tấm da hươu và nói với Thiên Phúc:
- Thiên Phúc, qua đây!
Vành mắt Thiên Phúc đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Lâm Nhất nói:
- Đây là Thanh Vân kiếm do sư phụ ta truyền cho ta, bây giờ ta truyền cho ngươi.
Thiên Phúc chợt quỳ rạp xuống đất, hai tay nâng Thanh Vân kiếm.
Lâm Nhất nhìn tấm da hươu trong tay, vẻ mặt có chút do dự rồi lập tức trịnh trọng nói:
- Còn đây là Huyền Nguyên Quyết bí mật bất truyền của Huyền Nguyên Quan... ngươi có thể thử tu luyện nhưng không được tự mình truyền thụ người khác. Nếu lúc hai mươi tuổi còn chưa tập đến tiểu thành thì có thể vứt bỏ không luyện nữa. Nếu sau này ta không về, cái này sẽ làm truyền thừa cho môn phái!
Thiên Phúc nghe có phần không rõ, nhưng vẫn dập đầu nói vâng.
Lâm Nhất lui ra phía sau vài bước, trong mắt nhìn mộ của sư phụ và đỉnh Tiên Nhân cách đó không xa đầy lưu luyến, cuối cùng nhìn tới hai phụ tử Ngô Đạo Tử.
Hắn gật đầu ra hiệu sau đó hét dài một tiếng, bay lên trời như chim, lướt qua ngọn cây và bay về phía sơn cốc ngoài xa.
Nước mắt của Thiên Phúc tràn ra. Ngô Đạo Tử thổn thức không thôi!
Phụ tử hai người nhìn ra xa, theo bóng dáng Lâm Nhất dần biến mất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.