Chương 1331: Sắp khởi hành. (2)
Duệ Quang
08/06/2022
Nghĩ tới đây ánh mắt Lâm Nhất khẽ tối, chân mày nhíu thật chặt.
Ác đấu của Đạo Tề môn cùng Thiên Đạo Môn nhìn như do Lỗ Nha gây nên, thật chất có liên quan tới Lâm Nhất hắn! Trước đó môn chủ Văn Bạch thà trở mặt với Tùng Vân Tản Nhân cũng không nguyện ý nói ra tình hình thực tế, cũng không phải vì nhất thời sơ sẩy mà là có mưu đồ khác!
Đạo Tề môn mang một oan ức lớn như vậy là có mưu đồ gì? Có thể thấy rõ là do hai thứ Kim Long kiếm cùng ngọc phù, vì vậy đây là thứ khiến Lâm Nhất lo lắng nhất.
Thời gian đi tới Cửu Châu không ngắn, từ dọc đường có thể không khó suy đoán ra, tên tu sĩ Hóa Thần Cửu Châu này muốn tìm con đường đi thông tiên vực. Mà Văn Bạch Tử Đạo Tề môn muốn độc chiếm chỗ tốt này, đương nhiên không đồng ý để người khác nhúng chàm vào.
Vì thế Văn Bạch Tử Đạo Tề môn mới dốc hết toàn lực đối phó Lâm Nhất, có thể tưởng tượng được hành trình tới Hậu Thổ tiên cảnh sắp tới nhất định là sát khí trùng điệp. Nếu xem lại, ước định kia với Vân Tử có chút không công bằng hợp lý, nhưng hắn vẫn đáp ứng chính là vì tự có cân nhắc của bản thân.
Lặng yên suy nghĩ, trên tay Lâm Nhất lại xuất hiện thêm một viên đồ giản, chính là dư đồ Câu Trần Tiên cảnh kia. Chỗ tiên cảnh này rất ít người biết, chẳng lẽ có liên quan tới con đường đi thông vào tiên vực?
Cứ như thế Lâm Nhất lại tĩnh tọa mấy ngày, lúc này mới xua đi nỗi lòng băn khoăn, khơii động trận pháp Tụ Linh, nhắm mắt ngưng thần! Chỉ còn lại năm năm, hắn phải dốc sức tu luyện, dưỡng sức nghỉ ngơi cho hành trình tới Hậu Thổ tiên cảnh…
….
Nháy mắt đã qua ba năm, Lâm Nhất bất đắc dĩ tỉnh lại từ trong tĩnh tu. Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn của hắn khó khăn lắm mới muốn đột phá lại phải dừng tu luyện vì hành trình tới tiên cảnh.
Sau khi truyền âm cho Thiên Chấn Tử, Lâm Nhất thu thập một chút trong động phủ liền ra ngoài. Bốn phía Ngao Hồ đã tụ tập hơn hai trăm tu sĩ Nguyên Anh, còn có hơn mười phi chu ở trên mặt hồ.
Lâm Nhất nhìn chung quanh, không hề thấy thân ảnh Thiên Chấn Tử, lại gặp Liễu Hề Hồ cùng Viêm Hâm chậm rãi bay tới. Hắn không biết ý đồ của đối phương, định tiếp tục đánh giá tình hình lại có người nói:
- Lâm đạo hữu! Sư huynh của ta từng có chỗ mạo phạm, xin ngài niệm tình Hề Hồ mà bỏ qua…
Nghe tiếng Lâm Nhất liền xoay người lại! Viên Hâm vội vàng chắp tay nhìn hắn, cử chỉ lúng túng. Mà má Liễu Hề Hồ lại đỏ thẹn thùng, trong thần sắc hơi có chút bất an còn mang theo chờ mong nhàn nhạt.
Thu hết thần sắc của hai người vào trong mắt, Lâm Nhất hờ hững nói:
- Người không phạm ta, ta sao phải tính toán với người!
Thần sắc Viêm Hâm né tránh, Liễu Hề Hô lại cười nói:
- Lâm đạo hữu quả là người khoan dung đại độ! Hai nhà chúng ta đã liên thủ, phải tiêu trừ trở ngại mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Ánh mắt Lâm Nhất dừng lại trên người Viêm Hâm, lập tức nhếch miệng gật đầu nói:
- Nếu Liễu đạo hữu hiểu rõ lí lẽ như thế, sao lại ân ân oán oán…
Đôi mắt Liễu Hề Hồ chớp động, quay đầu lại nhìn hạ bộ, lúc này mới cắn nhẹ môi, nói:
- Quá khen! Sư huynh của ta là người bướng bỉnh lại không biết che giấu, nhưng bản tính không tệ…
Viêm Hâm ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút không kiên nhẫn, quay lưng lại. Liễu Hề Hồ phát hiện dị trạng phía sau liền áy náy cười, muốn nói lại thôi.
Cô gái xinh đẹp như hoa này chính là một người tốt! Mà sư huynh lại uổng cho một thân thể tốt, tính tình… thật sự không chịu nổi! Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại nhìn về phía hai người bên cạnh.
- Lâm đạo hữu!
- Tử Ngọc đạo hữu, hữu lễ!
Sau khi Lâm Nhất chảo hỏi với Tử Ngọc liền quay lại hỏi Thiên Chấn Tử:
- Thật sự sắp khởi hành?
- Ha ha ! Đúng vậy. Cầm chắc ngọc bội kia…
Có lẽ vì tinh thần thoải mái khi gặp chuyện tốt, Thiên Chấn Tử những ngày qua hung ác bất thường lại sinh ra khí thế uy vũ. Mặc dù nụ cười vẫn xấu xí như cũ nhưng lại tăng thêm mấy phần ôn nhu. Hắn ném ngọc bội qua, không quên khai báo một câu.
Đồng thời Tử Ngọc cũng lấy ra hai khối ngọc bội đưa cho hai người Liễu Hề Hồ.
Kiểm tra vật trong tay, Lâm Nhất hỏi:
- Vậy này có ích lợi gì?
- Đây là ngọc bội cấm chế, tiến vào tiên cảnh liền bóp nát, có thể đảm bảo năm người các ngươi không bị thất lạc! Mà hai gia tiên môn chúng ta vừa vặn là năm người, thật quá đẹp! Ha ha ha
Thiên Chấn Tử đắc ý cười to, sau khi tìm hiểu bước vào hậu thổ tiên cảnh có khả năng tự truyền tống, người tiến vào cùng một lúc có thể thất lạc nhau tới ngàn dặm, vạn dặm, ngọc bội do Thần Châu môn đặc biệt luyện chế ra liền có chỗ dùng.
Ác đấu của Đạo Tề môn cùng Thiên Đạo Môn nhìn như do Lỗ Nha gây nên, thật chất có liên quan tới Lâm Nhất hắn! Trước đó môn chủ Văn Bạch thà trở mặt với Tùng Vân Tản Nhân cũng không nguyện ý nói ra tình hình thực tế, cũng không phải vì nhất thời sơ sẩy mà là có mưu đồ khác!
Đạo Tề môn mang một oan ức lớn như vậy là có mưu đồ gì? Có thể thấy rõ là do hai thứ Kim Long kiếm cùng ngọc phù, vì vậy đây là thứ khiến Lâm Nhất lo lắng nhất.
Thời gian đi tới Cửu Châu không ngắn, từ dọc đường có thể không khó suy đoán ra, tên tu sĩ Hóa Thần Cửu Châu này muốn tìm con đường đi thông tiên vực. Mà Văn Bạch Tử Đạo Tề môn muốn độc chiếm chỗ tốt này, đương nhiên không đồng ý để người khác nhúng chàm vào.
Vì thế Văn Bạch Tử Đạo Tề môn mới dốc hết toàn lực đối phó Lâm Nhất, có thể tưởng tượng được hành trình tới Hậu Thổ tiên cảnh sắp tới nhất định là sát khí trùng điệp. Nếu xem lại, ước định kia với Vân Tử có chút không công bằng hợp lý, nhưng hắn vẫn đáp ứng chính là vì tự có cân nhắc của bản thân.
Lặng yên suy nghĩ, trên tay Lâm Nhất lại xuất hiện thêm một viên đồ giản, chính là dư đồ Câu Trần Tiên cảnh kia. Chỗ tiên cảnh này rất ít người biết, chẳng lẽ có liên quan tới con đường đi thông vào tiên vực?
Cứ như thế Lâm Nhất lại tĩnh tọa mấy ngày, lúc này mới xua đi nỗi lòng băn khoăn, khơii động trận pháp Tụ Linh, nhắm mắt ngưng thần! Chỉ còn lại năm năm, hắn phải dốc sức tu luyện, dưỡng sức nghỉ ngơi cho hành trình tới Hậu Thổ tiên cảnh…
….
Nháy mắt đã qua ba năm, Lâm Nhất bất đắc dĩ tỉnh lại từ trong tĩnh tu. Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn của hắn khó khăn lắm mới muốn đột phá lại phải dừng tu luyện vì hành trình tới tiên cảnh.
Sau khi truyền âm cho Thiên Chấn Tử, Lâm Nhất thu thập một chút trong động phủ liền ra ngoài. Bốn phía Ngao Hồ đã tụ tập hơn hai trăm tu sĩ Nguyên Anh, còn có hơn mười phi chu ở trên mặt hồ.
Lâm Nhất nhìn chung quanh, không hề thấy thân ảnh Thiên Chấn Tử, lại gặp Liễu Hề Hồ cùng Viêm Hâm chậm rãi bay tới. Hắn không biết ý đồ của đối phương, định tiếp tục đánh giá tình hình lại có người nói:
- Lâm đạo hữu! Sư huynh của ta từng có chỗ mạo phạm, xin ngài niệm tình Hề Hồ mà bỏ qua…
Nghe tiếng Lâm Nhất liền xoay người lại! Viên Hâm vội vàng chắp tay nhìn hắn, cử chỉ lúng túng. Mà má Liễu Hề Hồ lại đỏ thẹn thùng, trong thần sắc hơi có chút bất an còn mang theo chờ mong nhàn nhạt.
Thu hết thần sắc của hai người vào trong mắt, Lâm Nhất hờ hững nói:
- Người không phạm ta, ta sao phải tính toán với người!
Thần sắc Viêm Hâm né tránh, Liễu Hề Hô lại cười nói:
- Lâm đạo hữu quả là người khoan dung đại độ! Hai nhà chúng ta đã liên thủ, phải tiêu trừ trở ngại mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Ánh mắt Lâm Nhất dừng lại trên người Viêm Hâm, lập tức nhếch miệng gật đầu nói:
- Nếu Liễu đạo hữu hiểu rõ lí lẽ như thế, sao lại ân ân oán oán…
Đôi mắt Liễu Hề Hồ chớp động, quay đầu lại nhìn hạ bộ, lúc này mới cắn nhẹ môi, nói:
- Quá khen! Sư huynh của ta là người bướng bỉnh lại không biết che giấu, nhưng bản tính không tệ…
Viêm Hâm ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút không kiên nhẫn, quay lưng lại. Liễu Hề Hồ phát hiện dị trạng phía sau liền áy náy cười, muốn nói lại thôi.
Cô gái xinh đẹp như hoa này chính là một người tốt! Mà sư huynh lại uổng cho một thân thể tốt, tính tình… thật sự không chịu nổi! Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại nhìn về phía hai người bên cạnh.
- Lâm đạo hữu!
- Tử Ngọc đạo hữu, hữu lễ!
Sau khi Lâm Nhất chảo hỏi với Tử Ngọc liền quay lại hỏi Thiên Chấn Tử:
- Thật sự sắp khởi hành?
- Ha ha ! Đúng vậy. Cầm chắc ngọc bội kia…
Có lẽ vì tinh thần thoải mái khi gặp chuyện tốt, Thiên Chấn Tử những ngày qua hung ác bất thường lại sinh ra khí thế uy vũ. Mặc dù nụ cười vẫn xấu xí như cũ nhưng lại tăng thêm mấy phần ôn nhu. Hắn ném ngọc bội qua, không quên khai báo một câu.
Đồng thời Tử Ngọc cũng lấy ra hai khối ngọc bội đưa cho hai người Liễu Hề Hồ.
Kiểm tra vật trong tay, Lâm Nhất hỏi:
- Vậy này có ích lợi gì?
- Đây là ngọc bội cấm chế, tiến vào tiên cảnh liền bóp nát, có thể đảm bảo năm người các ngươi không bị thất lạc! Mà hai gia tiên môn chúng ta vừa vặn là năm người, thật quá đẹp! Ha ha ha
Thiên Chấn Tử đắc ý cười to, sau khi tìm hiểu bước vào hậu thổ tiên cảnh có khả năng tự truyền tống, người tiến vào cùng một lúc có thể thất lạc nhau tới ngàn dặm, vạn dặm, ngọc bội do Thần Châu môn đặc biệt luyện chế ra liền có chỗ dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.