Chương 1181: Sát thủ ngầm ẩn náu (2)
Duệ Quang
08/06/2022
Hỏa đoàn hùng hùng ấy ầm ầm mà đánh nát Lâm Giang Tiên từ đó lảo đảo ra, hiển nhiên là bị ám toán. Người người đánh lén không ngờ lại là vị Nguyên Anh tu sĩ đã liên thủ cùng Thương Doãn vẫn không buông tha phốc đến đây.
Lâm Giang Tiên miệng phun huyết nóng thương thế không nhẹ đã vô lực chém giết. Thế nhưng khí thế của địch thủ hung hăng, hắn đành phải nỗ lực tránh né, tình hình rơi vào tình thế nguy cơ cấp bách.
Thấy thế hai hàng lông mày của Lâm Nhất đã dựng lên.
Không ngờ ẩn giấu sát khí khiến người khó lòng phòng bị. Còn có người đó. Hừ. Thật là khiến người bất ngờ. Đây không phải là ứng với câu tục ngữ “không phải oan gia không gặp gỡ?” đó sao?!
Lúc này không để cho suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất cũng không quay đầu lại phía Nguyễn Thanh Ngọc, quát lên:
- Nhanh đi.
Thân hình hắn nhoáng lên một cái luân khởi thiết bổng liền xông về Lâm Giang Tiên bị thương nặng chống đỡ hết nổi.
Nguyễn Thanh Ngọc không dám tiếp tục chần chờ, vội vàng ngự kiếm trốn xa lại không kìm nổi quay đầu nhìn xung quanh tâm triều khó bình. Hắn một tu sĩ Kim Đan không ngờ lại chẳng từ nan cố xông về hai vị cao thủ Nguyên Anh.
Sắc mặt Lâm Giang Tiên đã trắng bệch, cả người đầy máu. Hắn tự tin bằng vào tu vi có thể quần nhau một phen cùng Thương Doãn, mặc dù không có cách nào thủ thắng thoát thân ngược lại cũng không khó khăn. Nhưng đâu ngờ đối phương ác độc như thế, không ngờ lại ngầm chứa sát chiêu nơi này. Trước sự bất ngờ không kịp đề phòng, một phi kiếm linh xảo màu xanh đen khéo léo xuyên thấu phòng ngự của hỏa luyện. Và thời điểm hắn phát hiện thì ở eo đã xuất hiện thêm một lỗ máu.
Thương Doãn thật là đáng ghét. Sát thủ miệng lưỡi như thế. Đây cũng là ninh khi quân tử mạc phụ tiểu nhân a. Mà người âm thầm đánh lén tất âm độc hơn. Xem ra Lâm Giang Tiên ta nên có một kiếp này. Chỉ có điều hãy còn thiếu một vị dược thảo làm thế nào cô phụ phó thác của sư phụ chứ.
Lâm Giang Tiên thảm hại mà chạy, Thương Doãn bật cười ha hả mắng:
- Ngươi chỉ đốt lửa luyện đan nhưng Thương mỗ chỉ để ý giết người.
Hắn hí hửng quay sang ngưn ời bên cạnh, khen:
- Không hổ là Khôi Tinh đường tân tấn trưởng lão hành sự cũng có mấy phần phong thái của Thương mỗ. Ha ha.
Đó là một nam trung niên huyền bào thần tình âm chí ánh mắt hung ác. Nghe vậy hắn bất động thần sắc nói ra:
- Đường chủ khen trật rồi.
Lập tức khóe mắt hắn co quắp, nhắc nhở:
- Có cao thủ đến rồi xin đường chủ cẩn thận.
Hai người đưa mắt nhìn thấy Lâm Giang Tiên ở sau lưng cách đó không xa, Thương Doãn hừ nói:
- Tiểu tử kia may mắn giết Đồ Nguyên còn dám trở về? Ta không tha cho hắn.
Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời, người đó không chỉ đến rồi còn không biết sống chết luân khởi đại bổng tử.
Lúc Lâm Giang Tiên chạy trốn đã bị thương nặng thể lực kém khó có thể chống đỡ, rơi xuống sơn cốc chợt thấy Lâm Nhất bao lấy một trận gió mát mà đến, giây lát liền đến trước mặt. Trong kinh ngạc hắn không khỏi cảm xúc ngổn ngang trăm mối, lập tức lên tiếng ngăn cản để đối phương tránh sai lầm. Phía sau lưng là hai vị Nguyên Anh tu sĩ, còn đối phương chẳng qua là một tu sĩ Kim Đan tình cờ gặp nhau, giúp mình một đại ân không nói còn mệt mỏi vì bản thân mình, lúc này không chạy trối chết, cớ gì còn tới đây chịu chết?
Lâm Nhất không quản được nhiều, chỉ biết là lúc này nếu như bứt đi ra thì Lâm Giang Tiên hẳn phải chết không nghi ngờ. Đối phương chính là hai vị Nguyên Anh tu sĩ, người nào cũng đều khó đối phó, càng chưa nói đã từng có nhiều người bị thua thiệt trong tay bọn họ.
Không kịp suy nghĩ nhiều Lâm Nhất đã lắc mình đi tới bên cạnh Lâm Giang Tiên, song chưởng dùng sức xuất thủ Huyền Kim thiết bổng đánh tới Thương Doãn.
Chợt thấy đại bổng như dời non lấp biển vậy, đấu đá tới với khí thế bất phàm, Thương Doãn hơi ngạc nhiên trách không khỏi Đồ Nguyên bị nó đánh chết, tiểu tử kia thật đúng là cường hãn. Mà pháp bảo 'Sát Linh Lung' của mình thắng ở nhẹ nhàng cứng đối cứng sợ là lực có thua. Hắn lên tiếng liền hộc ra một thanh phi kiếm chắn trước người, thuận theo điểm ngón tay một cái, trong bóng lập đêm tức có vô số lưỡi dao sắc bén mang theo sát khí vô cùng đánh về phía đối thủ.
- Ầm.
Một tiếng vang thật lớn thế đi của thiết bổng không giảm không ngờ lại đập phi kiếm bay ngược ra sau. Thương Doãn kinh ngạc một tiếng thầm nghĩ ta không tin không thu thập được ngươi. Hắn vội vàng né tránh sang một bên, thuận tay đánh ra một pháp quyết. Mà Lâm Nhất không quan tâm nắm lấy cánh tay Lâm Giang Tiên, một làn gió mát thoáng chốc bao lấy hai người đột nhiên bay về phía trời cao. Còn vô số lưỡi dao sắc bén đã hóa thành một viên cầu xanh đen tấn công bất ngờ.
Giữa cơn thở dốc lại là “Oành...”
Một tiếng vang dội, hai vị lảo đảo thân ảnh, nhoáng lên một cái lại biến mất trong bầu trời đêm một lần nữa.
- Ồ. Độn thuật có chút cách thức.
Không kịp thu hồi 'Sát Linh Lung' của mình, Thương Doãn tràn đầy phấn khởi nói to lên:
- Đuổi theo. Hắn chạy không thoát. A. Ngươi.
Hắn vừa la chưa dứt, chợt cảm thấy tâm khẩu đau đớn. Một thanh phi kiếm nhỏ nhắn dài không đến tấc không ngờ lại từ nơi ngực xuyên qua cơ thể, lộ ra một đường máu vẩy về phía sơn cốc.
Thân hình bỗng nhiên dừng lại, Thương Doãn khó có thể tin quay đầu nhìn lại. Vị trưởng lão tân tấn Khôi Tinh đường đang cười lạnh còn khinh thường giễu cợt nói:
- Truy đuổi? Truy đuổi cái gì truy đuổi. Tiểu tử kia nếu muốn chạy không có ai đuổi kịp.
Lâm Giang Tiên miệng phun huyết nóng thương thế không nhẹ đã vô lực chém giết. Thế nhưng khí thế của địch thủ hung hăng, hắn đành phải nỗ lực tránh né, tình hình rơi vào tình thế nguy cơ cấp bách.
Thấy thế hai hàng lông mày của Lâm Nhất đã dựng lên.
Không ngờ ẩn giấu sát khí khiến người khó lòng phòng bị. Còn có người đó. Hừ. Thật là khiến người bất ngờ. Đây không phải là ứng với câu tục ngữ “không phải oan gia không gặp gỡ?” đó sao?!
Lúc này không để cho suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất cũng không quay đầu lại phía Nguyễn Thanh Ngọc, quát lên:
- Nhanh đi.
Thân hình hắn nhoáng lên một cái luân khởi thiết bổng liền xông về Lâm Giang Tiên bị thương nặng chống đỡ hết nổi.
Nguyễn Thanh Ngọc không dám tiếp tục chần chờ, vội vàng ngự kiếm trốn xa lại không kìm nổi quay đầu nhìn xung quanh tâm triều khó bình. Hắn một tu sĩ Kim Đan không ngờ lại chẳng từ nan cố xông về hai vị cao thủ Nguyên Anh.
Sắc mặt Lâm Giang Tiên đã trắng bệch, cả người đầy máu. Hắn tự tin bằng vào tu vi có thể quần nhau một phen cùng Thương Doãn, mặc dù không có cách nào thủ thắng thoát thân ngược lại cũng không khó khăn. Nhưng đâu ngờ đối phương ác độc như thế, không ngờ lại ngầm chứa sát chiêu nơi này. Trước sự bất ngờ không kịp đề phòng, một phi kiếm linh xảo màu xanh đen khéo léo xuyên thấu phòng ngự của hỏa luyện. Và thời điểm hắn phát hiện thì ở eo đã xuất hiện thêm một lỗ máu.
Thương Doãn thật là đáng ghét. Sát thủ miệng lưỡi như thế. Đây cũng là ninh khi quân tử mạc phụ tiểu nhân a. Mà người âm thầm đánh lén tất âm độc hơn. Xem ra Lâm Giang Tiên ta nên có một kiếp này. Chỉ có điều hãy còn thiếu một vị dược thảo làm thế nào cô phụ phó thác của sư phụ chứ.
Lâm Giang Tiên thảm hại mà chạy, Thương Doãn bật cười ha hả mắng:
- Ngươi chỉ đốt lửa luyện đan nhưng Thương mỗ chỉ để ý giết người.
Hắn hí hửng quay sang ngưn ời bên cạnh, khen:
- Không hổ là Khôi Tinh đường tân tấn trưởng lão hành sự cũng có mấy phần phong thái của Thương mỗ. Ha ha.
Đó là một nam trung niên huyền bào thần tình âm chí ánh mắt hung ác. Nghe vậy hắn bất động thần sắc nói ra:
- Đường chủ khen trật rồi.
Lập tức khóe mắt hắn co quắp, nhắc nhở:
- Có cao thủ đến rồi xin đường chủ cẩn thận.
Hai người đưa mắt nhìn thấy Lâm Giang Tiên ở sau lưng cách đó không xa, Thương Doãn hừ nói:
- Tiểu tử kia may mắn giết Đồ Nguyên còn dám trở về? Ta không tha cho hắn.
Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời, người đó không chỉ đến rồi còn không biết sống chết luân khởi đại bổng tử.
Lúc Lâm Giang Tiên chạy trốn đã bị thương nặng thể lực kém khó có thể chống đỡ, rơi xuống sơn cốc chợt thấy Lâm Nhất bao lấy một trận gió mát mà đến, giây lát liền đến trước mặt. Trong kinh ngạc hắn không khỏi cảm xúc ngổn ngang trăm mối, lập tức lên tiếng ngăn cản để đối phương tránh sai lầm. Phía sau lưng là hai vị Nguyên Anh tu sĩ, còn đối phương chẳng qua là một tu sĩ Kim Đan tình cờ gặp nhau, giúp mình một đại ân không nói còn mệt mỏi vì bản thân mình, lúc này không chạy trối chết, cớ gì còn tới đây chịu chết?
Lâm Nhất không quản được nhiều, chỉ biết là lúc này nếu như bứt đi ra thì Lâm Giang Tiên hẳn phải chết không nghi ngờ. Đối phương chính là hai vị Nguyên Anh tu sĩ, người nào cũng đều khó đối phó, càng chưa nói đã từng có nhiều người bị thua thiệt trong tay bọn họ.
Không kịp suy nghĩ nhiều Lâm Nhất đã lắc mình đi tới bên cạnh Lâm Giang Tiên, song chưởng dùng sức xuất thủ Huyền Kim thiết bổng đánh tới Thương Doãn.
Chợt thấy đại bổng như dời non lấp biển vậy, đấu đá tới với khí thế bất phàm, Thương Doãn hơi ngạc nhiên trách không khỏi Đồ Nguyên bị nó đánh chết, tiểu tử kia thật đúng là cường hãn. Mà pháp bảo 'Sát Linh Lung' của mình thắng ở nhẹ nhàng cứng đối cứng sợ là lực có thua. Hắn lên tiếng liền hộc ra một thanh phi kiếm chắn trước người, thuận theo điểm ngón tay một cái, trong bóng lập đêm tức có vô số lưỡi dao sắc bén mang theo sát khí vô cùng đánh về phía đối thủ.
- Ầm.
Một tiếng vang thật lớn thế đi của thiết bổng không giảm không ngờ lại đập phi kiếm bay ngược ra sau. Thương Doãn kinh ngạc một tiếng thầm nghĩ ta không tin không thu thập được ngươi. Hắn vội vàng né tránh sang một bên, thuận tay đánh ra một pháp quyết. Mà Lâm Nhất không quan tâm nắm lấy cánh tay Lâm Giang Tiên, một làn gió mát thoáng chốc bao lấy hai người đột nhiên bay về phía trời cao. Còn vô số lưỡi dao sắc bén đã hóa thành một viên cầu xanh đen tấn công bất ngờ.
Giữa cơn thở dốc lại là “Oành...”
Một tiếng vang dội, hai vị lảo đảo thân ảnh, nhoáng lên một cái lại biến mất trong bầu trời đêm một lần nữa.
- Ồ. Độn thuật có chút cách thức.
Không kịp thu hồi 'Sát Linh Lung' của mình, Thương Doãn tràn đầy phấn khởi nói to lên:
- Đuổi theo. Hắn chạy không thoát. A. Ngươi.
Hắn vừa la chưa dứt, chợt cảm thấy tâm khẩu đau đớn. Một thanh phi kiếm nhỏ nhắn dài không đến tấc không ngờ lại từ nơi ngực xuyên qua cơ thể, lộ ra một đường máu vẩy về phía sơn cốc.
Thân hình bỗng nhiên dừng lại, Thương Doãn khó có thể tin quay đầu nhìn lại. Vị trưởng lão tân tấn Khôi Tinh đường đang cười lạnh còn khinh thường giễu cợt nói:
- Truy đuổi? Truy đuổi cái gì truy đuổi. Tiểu tử kia nếu muốn chạy không có ai đuổi kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.