Chương 1712: Sâu mọt nơi nào (1)
Duệ Quang
25/08/2022
- Đạo hữu dừng bước.
Ngoài Tinh Xảo các mấy chục trượng, Lâm Nhất dừng chân quay người lại, bực mình hỏi:
- Ngươi muốn cái gì? Ta không cần tiên tinh nữa rồi, sao cứ bám theo.
Lúc hắn lên tiếng nói chuyện, gầy lão giả gầy gò đã đi tới gần, liên tục xua tay nói:
- Ha ha! Lão phu không phải là người của Tinh Xảo các, đạo hữu chớ nên hiểu lầm.
Mới rồi ở trong cửa hàng mua bán không thành, còn bị nhiều người như vậy vây quanh xem náo nhiệt. Chưởng quầy kia mặc dù biết hàng lại dụng ý bất lương, hơn nữa xung quanh có một đôi mắt tham lam không hề che giấu, Lâm Nhất dứt khoát phất tay áo xoay người bỏ đi. Ai ngờ vẫn có người không cam lòng đuổi theo, chính là lão giả gầy gò muốn pháp bảo kia. Mà ở trước cửa Tinh Xảo các có mấy người khác đang nhìn về phía này.
Lâm Nhất hừ một tiếng, sắc mặt khó coi. Nhớ ngày đó cũng từng thắt lưng dắt trăm vạn, hiện giờ không ngờ bị một khối tiên tinh bức cho thảm tới mức này, đúng là trước khác nay khác! Thấy lão già đó vẫn còn muốn dông dài, hắn bực mình phất tay chặn lại nói:
- Đưa một trăm khối tiên tinh đây ta sẽ bán pháp bảo Hóa Thần vừa rồi cho ngươi, còn tặng thêm vài ba kiện pháp bảo Nguyên Anh, nếu không thì đừng nói nữa.
Cách nhau hai trượng, lão giả đột nhiên đứng lại, nhìn trái nhìn phải, không biết có phải nghe nhầm không, lúc này mới lắc đầu cười khổ. Hắn quan sát Lâm Nhất, lập tức giáo huấn:
- Một tiểu bối như ngươi sao lại dám lừa bịp tống tiền một lão nhân gia như ta? Đi khắp Hành Thiên, pháp bảo Hóa Thần không có giá mà ngươi nói đâu.
Lão già đó thể hiện ra Nguyên Anh sơ kỳ, lúc này ở đây rất tự nhiên bày ra tư thế trưởng bối. Thấy đối phương căn bản vẫn bất vi sở động, hắn lại nói:
- Lão phu bỏ ra mười vạn linh thạch mua kiện pháp bảo Hóa Thần đó của ngươi, còn bảo vệ ngươi bình an vô sự ở Tinh Xảo trấn, thế nào.
Hắn vươn tay ra vuốt râu, lại nói tiếp:
- Một tiểu bối như ngươi làm việc quá mức nghênh ngang, không khỏi chuốc họa vào thân, lão phu thật sự không đành lòng.
Đúng là cây già không cần vỏ, người già rồi thì không biết xấu hổ! Lâm Nhất nhếch mép, thản nhiên nói:
- Ta chỉ nhận thức tiên tinh! Không thể bồi tiếp!
Lão giả vẫn muốn nói tiếp, tiểu bối Kim Đan trước mắt đã nghênh ngang bỏ đi. Hắn phẫn nộ hừ một tiếng, thần thức lại bám theo. Mà mấy tu sĩ ở trước cửa Tinh Xảo các giống như có kiêng kị gì đó nên không dám tùy ý hành động.
Sau khi Lâm Nhất bỏ lại lão già đó, một mình đi bộ nửa canh giờ trên thôn trấn. Ở trong tửu quán mua vài hũ rượu, lại ở quán trên ngã tư đường mua mấy chiếc ngọc giản, hắn lúc này mới tìm tới một Tinh vân khách sạn để ở. Có thần thức đang âm thầm theo dõi hay không, hắn giống như là không phát giác.
Trong một phòng trọ ở góc hậu viện khách sạn, chính là nơi nghỉ tạm của Lâm Nhất. Nơi này đều được bố trí trận pháp, bị Lâm Nhất bỏ đi không cần. Hắn đóng cửa phòng, ở xung quanh bày ra một tầng cấm chế khác.
Đèn đuốc không thắp, trong phòng tối đen. Lâm Nhất một mình ngồi trên giường gỗ, vẻ mặt thản nhiên tự đắc. Hắn một tay cầm ngọc giản tùy ý nhìn, một tay cầm bình rượu thỉnh thoảng lại uống một ngụm.
Rượu bản địa tên là Phi Vân Tiên Nhưỡng, hương vị không tồi. Trong mấy ngọc giản thì là một số pháp thuật dễ hiểu cùng với dư đồ của Hành Nhật châu. Lâm Nhất rất cảm thấy hứng thú với trăng tròn sao sáng trên cao, lại thủy chung không biết rõ về nó. Nghe tu sĩ Luyện Khí bàn đồ nói, Thiên Tinh là chỗ của Hành Thiên tiên môn, cho dù có truyền tống trận câu thông thiên địa, người bình thường cũng khó có thể qua lại. Đó chính là một tiên môn tại thượng hơn nữa lại rất thần bí.
Hành Nhật châu to lớn, đủ cho một tu sĩ mất mấy năm, hoặc là mấy chục năm đi du lịch làm quen. Đối với Hành Thiên môn và ân oán quá khứ, trước mắt vẫn chưa xử lý được. Huống chi trên người chẳng còn một khối tiên tinh nào, bao nhiêu năm rồi chưa quẫn bách như vậy.
Lúc nửa đêm, Lâm Nhất đang tĩnh tọa bỗng nhiên mất đi thân ảnh trên giường gỗ, trong nháy mắt chìm xuống lòng đất. Sau khi có tu vi Hóa Thần, hắn thi triển pháp thuật như thổ độn và phong độn đã tới mức tùy tâm sở dục, chỉ cần tâm niệm khẽ động liền có thể độn mấy ngàn dặm. Nó mặc dù kém Phá Không Độn pháp, nhưng lại là một pháp môn không thể thiếu của tu sĩ.
Sâu trong lòng đất nghìn trượng, Lâm Nhất tỏa thần thức ra. Chung quanh không thấy sự tồn tại của linh mạch, lại có linh khí nồng đậm và nguyên khí từ bên dưới ùa lên. Hắn tiếp tục đi xuống mấy trăm trượng, bốn phía linh khí càng đặc sệt, chỉ độc có nguyên khí vẫn khó phân biệt tung tích.
Không do dự nữa, quanh người Lâm Nhất phủ một tầng quang mang màu vàng, bay thẳng tới nơi phát ra linh khí. Cho đến đi sâu dưới lòng đất hơn ba ngàn trượng, một tòa linh mạch cực lớn xuất hiện ở phía trước.
Thấy thế, Lâm Nhất không còn sự kinh hỉ như năm đó lần đầu gặp bảo tàng dưới lòng đất, ngược lại thầm lắc đầu. Linh mạch có tốt tới mấy cũng vô dụng, lão tử muốn tìm kiếm tiên mạch có tiên tinh! Nhưng nguyên khí xung quanh vẫn rất nhạt.
Lâm Nhất bỗng nhiên nhớ tới gì đó, chậm rãi xòe bàn tay ra.
Một chiếc giới tử xấu xí rời tay bay lên, sau đó hào quang thoáng hiện, đột nhiên bay về phía trước. Mà trong nháy mắt, giới tử nho nhỏ lại chậm rãi ngừng lại.
Lâm Nhất nhìn chằm chằm tình hình quỷ dị đó, thần sắc chờ mong. Đó là Tầm Linh giới có được từ chỗ Xuất Vân Tử, mang theo trên người mấy trăm năm. Nó rất gần gũi linh mẫn với linh khí, có tác dụng tầm bảo, nhưng không biết ở đây có mang tới công dụng không. Hoặc là nói, giới tử đó có thể nhận ra chỗ bất đồng giữa linh khí và nguyên khí hay không.
Chỉ một lát sau, theo hào quang đột nhiên lóe lên, giới tử đột nhiên bay xuống, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Lâm Nhất không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đuổi sát theo sau.
Hai ngàn trượng, ba ngàn trượng, càng đi xuống, thế đi của giới tử càng nhanh, mà bốn phía có phụ trọng từ khắp nơi bức tới, khiến cho thân hình của Lâm Nhất dần dần bị cản trở. Hắn lập tức thi triển ra nguyên thần chi lực bảo vệ đầu đuôi, thân pháp đang nặng nề lập tức trở nên nhanh nhẹn.
Giới tử vào sâu trong đại địa, điểm hào quang đó giống như đom đóm trong đêm, lộ ra mấy phần quỷ dị khó lường. Mà nguyên khí từng rất loãng cũng dần dần trở nên dồi dào.
Ngoài Tinh Xảo các mấy chục trượng, Lâm Nhất dừng chân quay người lại, bực mình hỏi:
- Ngươi muốn cái gì? Ta không cần tiên tinh nữa rồi, sao cứ bám theo.
Lúc hắn lên tiếng nói chuyện, gầy lão giả gầy gò đã đi tới gần, liên tục xua tay nói:
- Ha ha! Lão phu không phải là người của Tinh Xảo các, đạo hữu chớ nên hiểu lầm.
Mới rồi ở trong cửa hàng mua bán không thành, còn bị nhiều người như vậy vây quanh xem náo nhiệt. Chưởng quầy kia mặc dù biết hàng lại dụng ý bất lương, hơn nữa xung quanh có một đôi mắt tham lam không hề che giấu, Lâm Nhất dứt khoát phất tay áo xoay người bỏ đi. Ai ngờ vẫn có người không cam lòng đuổi theo, chính là lão giả gầy gò muốn pháp bảo kia. Mà ở trước cửa Tinh Xảo các có mấy người khác đang nhìn về phía này.
Lâm Nhất hừ một tiếng, sắc mặt khó coi. Nhớ ngày đó cũng từng thắt lưng dắt trăm vạn, hiện giờ không ngờ bị một khối tiên tinh bức cho thảm tới mức này, đúng là trước khác nay khác! Thấy lão già đó vẫn còn muốn dông dài, hắn bực mình phất tay chặn lại nói:
- Đưa một trăm khối tiên tinh đây ta sẽ bán pháp bảo Hóa Thần vừa rồi cho ngươi, còn tặng thêm vài ba kiện pháp bảo Nguyên Anh, nếu không thì đừng nói nữa.
Cách nhau hai trượng, lão giả đột nhiên đứng lại, nhìn trái nhìn phải, không biết có phải nghe nhầm không, lúc này mới lắc đầu cười khổ. Hắn quan sát Lâm Nhất, lập tức giáo huấn:
- Một tiểu bối như ngươi sao lại dám lừa bịp tống tiền một lão nhân gia như ta? Đi khắp Hành Thiên, pháp bảo Hóa Thần không có giá mà ngươi nói đâu.
Lão già đó thể hiện ra Nguyên Anh sơ kỳ, lúc này ở đây rất tự nhiên bày ra tư thế trưởng bối. Thấy đối phương căn bản vẫn bất vi sở động, hắn lại nói:
- Lão phu bỏ ra mười vạn linh thạch mua kiện pháp bảo Hóa Thần đó của ngươi, còn bảo vệ ngươi bình an vô sự ở Tinh Xảo trấn, thế nào.
Hắn vươn tay ra vuốt râu, lại nói tiếp:
- Một tiểu bối như ngươi làm việc quá mức nghênh ngang, không khỏi chuốc họa vào thân, lão phu thật sự không đành lòng.
Đúng là cây già không cần vỏ, người già rồi thì không biết xấu hổ! Lâm Nhất nhếch mép, thản nhiên nói:
- Ta chỉ nhận thức tiên tinh! Không thể bồi tiếp!
Lão giả vẫn muốn nói tiếp, tiểu bối Kim Đan trước mắt đã nghênh ngang bỏ đi. Hắn phẫn nộ hừ một tiếng, thần thức lại bám theo. Mà mấy tu sĩ ở trước cửa Tinh Xảo các giống như có kiêng kị gì đó nên không dám tùy ý hành động.
Sau khi Lâm Nhất bỏ lại lão già đó, một mình đi bộ nửa canh giờ trên thôn trấn. Ở trong tửu quán mua vài hũ rượu, lại ở quán trên ngã tư đường mua mấy chiếc ngọc giản, hắn lúc này mới tìm tới một Tinh vân khách sạn để ở. Có thần thức đang âm thầm theo dõi hay không, hắn giống như là không phát giác.
Trong một phòng trọ ở góc hậu viện khách sạn, chính là nơi nghỉ tạm của Lâm Nhất. Nơi này đều được bố trí trận pháp, bị Lâm Nhất bỏ đi không cần. Hắn đóng cửa phòng, ở xung quanh bày ra một tầng cấm chế khác.
Đèn đuốc không thắp, trong phòng tối đen. Lâm Nhất một mình ngồi trên giường gỗ, vẻ mặt thản nhiên tự đắc. Hắn một tay cầm ngọc giản tùy ý nhìn, một tay cầm bình rượu thỉnh thoảng lại uống một ngụm.
Rượu bản địa tên là Phi Vân Tiên Nhưỡng, hương vị không tồi. Trong mấy ngọc giản thì là một số pháp thuật dễ hiểu cùng với dư đồ của Hành Nhật châu. Lâm Nhất rất cảm thấy hứng thú với trăng tròn sao sáng trên cao, lại thủy chung không biết rõ về nó. Nghe tu sĩ Luyện Khí bàn đồ nói, Thiên Tinh là chỗ của Hành Thiên tiên môn, cho dù có truyền tống trận câu thông thiên địa, người bình thường cũng khó có thể qua lại. Đó chính là một tiên môn tại thượng hơn nữa lại rất thần bí.
Hành Nhật châu to lớn, đủ cho một tu sĩ mất mấy năm, hoặc là mấy chục năm đi du lịch làm quen. Đối với Hành Thiên môn và ân oán quá khứ, trước mắt vẫn chưa xử lý được. Huống chi trên người chẳng còn một khối tiên tinh nào, bao nhiêu năm rồi chưa quẫn bách như vậy.
Lúc nửa đêm, Lâm Nhất đang tĩnh tọa bỗng nhiên mất đi thân ảnh trên giường gỗ, trong nháy mắt chìm xuống lòng đất. Sau khi có tu vi Hóa Thần, hắn thi triển pháp thuật như thổ độn và phong độn đã tới mức tùy tâm sở dục, chỉ cần tâm niệm khẽ động liền có thể độn mấy ngàn dặm. Nó mặc dù kém Phá Không Độn pháp, nhưng lại là một pháp môn không thể thiếu của tu sĩ.
Sâu trong lòng đất nghìn trượng, Lâm Nhất tỏa thần thức ra. Chung quanh không thấy sự tồn tại của linh mạch, lại có linh khí nồng đậm và nguyên khí từ bên dưới ùa lên. Hắn tiếp tục đi xuống mấy trăm trượng, bốn phía linh khí càng đặc sệt, chỉ độc có nguyên khí vẫn khó phân biệt tung tích.
Không do dự nữa, quanh người Lâm Nhất phủ một tầng quang mang màu vàng, bay thẳng tới nơi phát ra linh khí. Cho đến đi sâu dưới lòng đất hơn ba ngàn trượng, một tòa linh mạch cực lớn xuất hiện ở phía trước.
Thấy thế, Lâm Nhất không còn sự kinh hỉ như năm đó lần đầu gặp bảo tàng dưới lòng đất, ngược lại thầm lắc đầu. Linh mạch có tốt tới mấy cũng vô dụng, lão tử muốn tìm kiếm tiên mạch có tiên tinh! Nhưng nguyên khí xung quanh vẫn rất nhạt.
Lâm Nhất bỗng nhiên nhớ tới gì đó, chậm rãi xòe bàn tay ra.
Một chiếc giới tử xấu xí rời tay bay lên, sau đó hào quang thoáng hiện, đột nhiên bay về phía trước. Mà trong nháy mắt, giới tử nho nhỏ lại chậm rãi ngừng lại.
Lâm Nhất nhìn chằm chằm tình hình quỷ dị đó, thần sắc chờ mong. Đó là Tầm Linh giới có được từ chỗ Xuất Vân Tử, mang theo trên người mấy trăm năm. Nó rất gần gũi linh mẫn với linh khí, có tác dụng tầm bảo, nhưng không biết ở đây có mang tới công dụng không. Hoặc là nói, giới tử đó có thể nhận ra chỗ bất đồng giữa linh khí và nguyên khí hay không.
Chỉ một lát sau, theo hào quang đột nhiên lóe lên, giới tử đột nhiên bay xuống, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Lâm Nhất không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đuổi sát theo sau.
Hai ngàn trượng, ba ngàn trượng, càng đi xuống, thế đi của giới tử càng nhanh, mà bốn phía có phụ trọng từ khắp nơi bức tới, khiến cho thân hình của Lâm Nhất dần dần bị cản trở. Hắn lập tức thi triển ra nguyên thần chi lực bảo vệ đầu đuôi, thân pháp đang nặng nề lập tức trở nên nhanh nhẹn.
Giới tử vào sâu trong đại địa, điểm hào quang đó giống như đom đóm trong đêm, lộ ra mấy phần quỷ dị khó lường. Mà nguyên khí từng rất loãng cũng dần dần trở nên dồi dào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.