Chương 456: Sinh tử nghịch chuyển. (1)
Duệ Quang
13/03/2021
Giữa không trung, trên mây trắng, Lâm Nhất dùng linh lực bảo vệ Huyền Thiên Thuẫn, ngăn cản thế tiến công của đối phương. Thấy trong thời gian ngắn không đáng lo, hắn cao giọng quát mắng.
- Hai tên họ Nhan kia ỷ mạnh hiếp yếu, giết người vô tội, bọn chúng có chết cũng không hết tội! Tên súc sinh kia cũng là kẻ trợ trụ vi ngược, giết chết bọn chúng, thì có tội gì? Không có đạo lý nào để nói, cứ ra tay là được!
- Ha ha, oắt con không biết sống chết, xem ta ra tay đây!
Nhan Thủ Tín cười gằn, lật bàn tay một cái, lấy ra một vật quăng ra giữa không trung.
Một quả cầu lửa nổ tung trên không trung, hóa thành một con hỏa tước, nó vươn cổ hót vang, mở hai cánh ra, múa cho lửa đỏ bay rực rỡ, kèm theo khí nóng làm cho người ta run sợ, nhào về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất cảm giác không ổn, không dám do dự, hắn lấy hai tấm Kim Chung Phù ném ra ngoài. Ánh kim lóng lánh, con Hỏa Tước kia bị Kim Chung bọc lại bên trong.
Tiếng rít cao vang vọng cả bầu trời, Hỏa Tước bên trong Kim Chung Thuẫn tức giận xông đến, phun lửa đỏ ra khỏi miệng, nhiệt độ nóng chảy hòa tan Kim Chung Thuẫn.
Thấy Hỏa Tước bị bọc lại, Lâm Nhất đánh thủ quyết ra, triệu hồi Xích Viêm Kiếm quay về chém lung tung lên con chim đen, sau đó hắn triệu hồi Kiếm Lang Nha về chỗ mình, phun ra một giọt tinh huyết, nhanh chóng nhập vào trong thân kiếm.
Ánh sáng trên kiếm Lang Nha rực rỡ, sát ý xông thẳng lên trời, nó ong ong một tiếng, giống như con ngựa hoang thoát cương, chớp giật chọc phá hư không, sau đó Lâm Nhất hét lớn một tiếng.
- Giết!
Án sáng chói mắt lóe lên rồi đánh xuống.
- Bùm!
Một tiếng nổ vang vọng, Lang Nha Kiếm đánh tan thiết giáp đen trê người Nhan Thủ Tín.
Uy thế to lớn kia chấn động, làm cho con chim đen kia rụt hai cánh về, lảo đảo trên không trung, suýt chút nữa hất ngã Nhan Thủ Tín xuống biển. Mà Xích Viêm Kiếm của Lâm Nhất cũng không buông tha, liên tục đâm xung quanh con chim kia.
Ăn thiệt thòi một lần từ Xích Viên Kiếm, con chim kia chẳng quan tâm Nhan Thủ Tín trên lưng, liên tục đảo quanh, hót lên không ngừng, dùng móng vuốt để đấu với Viêm Long.
Một kích thành công, ánh sáng trên thân kiếm Lang Nha lóe lên, bay về, vận sức chờ hành động. Lâm Nhất đạp chân lên Bích Vân Sa, Huyền Thiên Thuẫn trên người liên tục chống lại thế tấn công của phi kiếm đối phương. Con thuyền bên dưới di chuyển, một trước một sau chặn đường đi của Nhan Thủ Tín. Chỉ là hắn vẫn đang chú ý đến Hỏa Tước bị nhốt, nó sắp có thể phá Kim Chung Thuẫn ra.
- Tiểu tử, phi kiếm của ngươi có linh khí! Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ lại có linh khí, ngươi rốt cuộc là người phương nào?
Nhan Thủ Tín cúi đầu nhìn thiết giáp vỡ vụn trên người, âm thầm kinh hãi. Huyền Thiết Giáp của hắn là giáp phù cực kỳ kiên cố, vậy mà bị người kia dùng một chiêu đánh nát, một kiếm kinh tâm động phách dọa người kia.
- Hừ! Đừng nhiều lời!
Gặp Lang Nha kiếm có hiệu quả, hắn hơi yên tâm một chút, Lâm Nhất mới nói lại.
- Oắt con, ngươi nghĩ mình có linh khí thì có thể huênh hoang được sao? Nhìn ta trừng trị ngươi thế nào!
Nhan Thủ Tín hét to, vươn tay túm lấy hai tấm phù, một tấm đánh ra khói đen, vừa đảo mắt đã hóa thành Huyền Sắc thiết giáp, một tấm có ánh lửa lóe lên, một con Hỏa Tước nhảy nhót hiện lên trên không trung.
- Cạch!
Kim Chung phù không chịu nổi hỏa diễm đốt cháy, hóa thành hư ảo, hai con Hỏa Tước hí dài, cuốn một mảnh lửa đỏ đánh về phía Lâm Nhất.
Thấy vậy, Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, trong lòng đắng chát. Hỏa Cầu Phù chiếm được từ trong tay huynh đệ Nhan Bỉnh không có tác dụng gì, Kim Chung phù cũng không vây khốn được Hỏa Tước, Xích Viêm Kiếm miễn cưỡng cuốn lấy con súc sinh bẹp lông kia, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào là Huyền Thiên Thuẫn. Còn trên người đối phương lại có Thiết Giáp Phù kiên cố, thủ đoạn để chiến thắng của hắn cũng chỉ có Lang Nha Kiếm.
Bây giờ, Lâm Nhất xem như rõ ràng, đánh nhau khi tu vi không giống nhau, trạng thái cao thấp chênh lệch lập tức xuất hiện ngay. Nhưng mà, hắn chẳng có đường lui.
Đôi mắt Lâm Nhất hiện lên ý lạnh, linh lực trong cơ thể dâng trào, chảy vào Huyền Thiên Thuẫn. Ánh sáng trắng chớp động, Huyền Thiên Thuẫn biến thành vòng tròn hai trượng, chắn trước người hắn, đinh một tiếng, phi kiếm của Nhan Thủ Tín bị đánh bay, sau đó chịu đựng hỏa diễm chi chít rơi xuống.
Huyền Thiên Thuẫn dày đặc. Nhưng bị hỏa diễm thiêu đốt, trong tiếng chít chít kia, thuẫn chậm rãi trở nên bạc xuống.
Nhan Thủ Tín đắc ý cười lạnh, dùng phi kiếm lần nữa đâm vào Huyền Thiên Thuẫn. Mắt thấy phi kiếm sắp phá thuẫn đâm vào, muốn xuyên thẳng vào trái tim Lâm Nhất. Nhưng Lâm Nhất lại giống như không hề biết, liên tục đán ra thủ quyết, ánh bạc trên Lang Nha Kiếm chớp động, một lát say đánh lên người đối phương.
- Bùm!
- Hai tên họ Nhan kia ỷ mạnh hiếp yếu, giết người vô tội, bọn chúng có chết cũng không hết tội! Tên súc sinh kia cũng là kẻ trợ trụ vi ngược, giết chết bọn chúng, thì có tội gì? Không có đạo lý nào để nói, cứ ra tay là được!
- Ha ha, oắt con không biết sống chết, xem ta ra tay đây!
Nhan Thủ Tín cười gằn, lật bàn tay một cái, lấy ra một vật quăng ra giữa không trung.
Một quả cầu lửa nổ tung trên không trung, hóa thành một con hỏa tước, nó vươn cổ hót vang, mở hai cánh ra, múa cho lửa đỏ bay rực rỡ, kèm theo khí nóng làm cho người ta run sợ, nhào về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất cảm giác không ổn, không dám do dự, hắn lấy hai tấm Kim Chung Phù ném ra ngoài. Ánh kim lóng lánh, con Hỏa Tước kia bị Kim Chung bọc lại bên trong.
Tiếng rít cao vang vọng cả bầu trời, Hỏa Tước bên trong Kim Chung Thuẫn tức giận xông đến, phun lửa đỏ ra khỏi miệng, nhiệt độ nóng chảy hòa tan Kim Chung Thuẫn.
Thấy Hỏa Tước bị bọc lại, Lâm Nhất đánh thủ quyết ra, triệu hồi Xích Viêm Kiếm quay về chém lung tung lên con chim đen, sau đó hắn triệu hồi Kiếm Lang Nha về chỗ mình, phun ra một giọt tinh huyết, nhanh chóng nhập vào trong thân kiếm.
Ánh sáng trên kiếm Lang Nha rực rỡ, sát ý xông thẳng lên trời, nó ong ong một tiếng, giống như con ngựa hoang thoát cương, chớp giật chọc phá hư không, sau đó Lâm Nhất hét lớn một tiếng.
- Giết!
Án sáng chói mắt lóe lên rồi đánh xuống.
- Bùm!
Một tiếng nổ vang vọng, Lang Nha Kiếm đánh tan thiết giáp đen trê người Nhan Thủ Tín.
Uy thế to lớn kia chấn động, làm cho con chim đen kia rụt hai cánh về, lảo đảo trên không trung, suýt chút nữa hất ngã Nhan Thủ Tín xuống biển. Mà Xích Viêm Kiếm của Lâm Nhất cũng không buông tha, liên tục đâm xung quanh con chim kia.
Ăn thiệt thòi một lần từ Xích Viên Kiếm, con chim kia chẳng quan tâm Nhan Thủ Tín trên lưng, liên tục đảo quanh, hót lên không ngừng, dùng móng vuốt để đấu với Viêm Long.
Một kích thành công, ánh sáng trên thân kiếm Lang Nha lóe lên, bay về, vận sức chờ hành động. Lâm Nhất đạp chân lên Bích Vân Sa, Huyền Thiên Thuẫn trên người liên tục chống lại thế tấn công của phi kiếm đối phương. Con thuyền bên dưới di chuyển, một trước một sau chặn đường đi của Nhan Thủ Tín. Chỉ là hắn vẫn đang chú ý đến Hỏa Tước bị nhốt, nó sắp có thể phá Kim Chung Thuẫn ra.
- Tiểu tử, phi kiếm của ngươi có linh khí! Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ lại có linh khí, ngươi rốt cuộc là người phương nào?
Nhan Thủ Tín cúi đầu nhìn thiết giáp vỡ vụn trên người, âm thầm kinh hãi. Huyền Thiết Giáp của hắn là giáp phù cực kỳ kiên cố, vậy mà bị người kia dùng một chiêu đánh nát, một kiếm kinh tâm động phách dọa người kia.
- Hừ! Đừng nhiều lời!
Gặp Lang Nha kiếm có hiệu quả, hắn hơi yên tâm một chút, Lâm Nhất mới nói lại.
- Oắt con, ngươi nghĩ mình có linh khí thì có thể huênh hoang được sao? Nhìn ta trừng trị ngươi thế nào!
Nhan Thủ Tín hét to, vươn tay túm lấy hai tấm phù, một tấm đánh ra khói đen, vừa đảo mắt đã hóa thành Huyền Sắc thiết giáp, một tấm có ánh lửa lóe lên, một con Hỏa Tước nhảy nhót hiện lên trên không trung.
- Cạch!
Kim Chung phù không chịu nổi hỏa diễm đốt cháy, hóa thành hư ảo, hai con Hỏa Tước hí dài, cuốn một mảnh lửa đỏ đánh về phía Lâm Nhất.
Thấy vậy, Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, trong lòng đắng chát. Hỏa Cầu Phù chiếm được từ trong tay huynh đệ Nhan Bỉnh không có tác dụng gì, Kim Chung phù cũng không vây khốn được Hỏa Tước, Xích Viêm Kiếm miễn cưỡng cuốn lấy con súc sinh bẹp lông kia, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào là Huyền Thiên Thuẫn. Còn trên người đối phương lại có Thiết Giáp Phù kiên cố, thủ đoạn để chiến thắng của hắn cũng chỉ có Lang Nha Kiếm.
Bây giờ, Lâm Nhất xem như rõ ràng, đánh nhau khi tu vi không giống nhau, trạng thái cao thấp chênh lệch lập tức xuất hiện ngay. Nhưng mà, hắn chẳng có đường lui.
Đôi mắt Lâm Nhất hiện lên ý lạnh, linh lực trong cơ thể dâng trào, chảy vào Huyền Thiên Thuẫn. Ánh sáng trắng chớp động, Huyền Thiên Thuẫn biến thành vòng tròn hai trượng, chắn trước người hắn, đinh một tiếng, phi kiếm của Nhan Thủ Tín bị đánh bay, sau đó chịu đựng hỏa diễm chi chít rơi xuống.
Huyền Thiên Thuẫn dày đặc. Nhưng bị hỏa diễm thiêu đốt, trong tiếng chít chít kia, thuẫn chậm rãi trở nên bạc xuống.
Nhan Thủ Tín đắc ý cười lạnh, dùng phi kiếm lần nữa đâm vào Huyền Thiên Thuẫn. Mắt thấy phi kiếm sắp phá thuẫn đâm vào, muốn xuyên thẳng vào trái tim Lâm Nhất. Nhưng Lâm Nhất lại giống như không hề biết, liên tục đán ra thủ quyết, ánh bạc trên Lang Nha Kiếm chớp động, một lát say đánh lên người đối phương.
- Bùm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.