Chương 1590: Sư phụ hiển linh (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Động tĩnh không hề bắt mắt trên trời vẫn khiến tu sĩ trên đảo lưu ý. Một đạo Truyền Âm phù vạn dặm nhanh như điện giật, nhỏ như ánh đom đóm bay thẳng tới tiểu đảo. Mà nó còn chưa tới gần, liền
Ở ngoài thị trấn nghìn trượng lặng lẽ nổ tung, theo đó một tiếng gọi dần dần biến mất.
Thấy tình hình này, rất nhiều tu sĩ trên hải đảo không thèm để ý. Một đạo Truyền Âm phù vì bay quá xa nên hao hết linh lực mà tự hủy thôi!
Trên Ngã tư đường, Hồ lão đại khinh thường nói:
- Truyền Âm phù Tiên môn sử dụng, nháy mắt có thể đi xa ngàn vạn dặm, xem lại kém cỏi như thế nhỉ.
Hắn vốn định đạo Truyền Âm phù đó chắc từ tay gia tộc hoặc là tán tu nào đó, liền cảm thấy không ổn. Sau khi trở thành trưởng lão của Thiên Chấn môn, tiểu tiên môn bình thường đều bị hắn xem thường.
Thiết Thất thì không chút để ý phụ họa:
- Mới rồi chắc là có người kêu cứu, khẩu âm quái dị, thôi quan tâm làm gì...
Còn chưa nói xong, hắn không nhịn được bước sang bên cạnh mấy bước, kinh ngạc nói:
- Lâm sư huynh, ngươi đây là....
Nghe tiếng, Hồ lão đại vội vàng xoay người lại, cũng giật nảy mình theo. Chỉ thấy Lâm Nhất thần sắc kinh ngạc, mặt trờn trừng. Mà trong nháy mắt, hai hàng lông mày của lại dựng đứng, tóc dài ngang vai không gió mà tự bay, uy thế khiếp người tự dưng ùa ra, lạnh giọng nói:
- Ta đi trước một bước, các ngươi theo sau tới Thanh U cốc.
Lâm Nhất vừa dứt lời đã phá không mà đi biến mất bóng dáng, chỉ để lại Thiết Thất và Hồ lão đại đứng ngây đơ tại chỗ. Trong nháy mắt, bóng người quen thuộc đó đã xông vào trong truyền tống trận của trấn trên.
- Độn pháp này hiếm thấy thật.
Hồ lão đại vẫn kinh thán không thôi. Thiết Thất bỗng dưng rùng mình một cái, phục hồi tinh thần. Không cần suy nghĩ nhiều, Truyền Âm phù vừa rồi nhất đình là nhắm tới Lâm Nhất, chỉ sợ là Thanh U cốc của huynh trưởng hắn đã gặp bất trắc. Không dám chậm trễ, hắn vội vàng bay lên không trung, hô về phía dưới:
- Các huynh đệ, theo lão tử về giết người!
...
Thiết Thất đoán đúng, Thanh U cốc sớm đã gặp bất trắc rồi. Có điều, Truyền Âm phù đó không phải là đến từ Lâm Giang Tiên của Thanh U cốc mà là một người khác.
Lúc trước, Yến Khởi và Đông Phương Sóc sau khi ra khỏi Ngọc Bắc trấn chỗ Thiên Chấn môn, liền tới Hạ Châu. Hai người mới tới dị vực, không khỏi muốn thừa cơ du lịch tăng kiến thức một phen, cứ như vậy đi đi dừng dừng, đợi tìm tới Thanh U cốc thì đã qua hơn nửa năm.
Theo như Đại Hạ Huyền Thiên môn Nhạc Thành Tử nói, Thanh U cốc này nằm ở tây bắc Hạ Châu, là nơi yên tĩnh núi cao rừng rậm. Cốc chủ Lâm Giang Tiên có giao tình với Lâm Nhất rất sâu, chắc hẳn sẽ không lạnh nhạt với cố nhân của đối phương. Cho rằng là như vậy, Yến Khởi và Đông Phương Sóc liền tay cầm dư đồ, hơn nữa lại hỏi thăm nhiều lần, sau khi tốn một phen trắc trở mới tìm được tới nơi.
Bên trong cốc khẩu xa xa, Mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của tu sĩ, Yến Khởi và Đông Phương Sóc đều trở nên phấn chấn. Sơn cốc này thanh u, linh khí đầy đủ, quả thật một thánh địa để tu luyện! Nếu có thể dừng chân và an trí ở đây, cũng xem như giải quyết xong một tâm sự!
Yến Khởi và Đông Phương Sóc không dám chậm trễ, trước khi đi bộ tới Thanh U cốc. Hai người theo quy củ bái sơn, báo danh hào của mình. Một người dùng thân phận sư huynh của Lâm Nhất cầu kiến cốc chủ Lâm đạo hữu, người kia thì muốn bái kiến Lâm sư bá.
Chỉ một lát sau khi hai người này nói ra ý đồ đến, trong sơn cốc ngoài mười dặm liền có bảy bóng người chạy ra. Người cầm đầu chính là một lão giả Nguyên Anh trung kỳ, cùng hai nam tử trung niên Nguyên Anh sơ kỳ Nguyên Anh sơ kỳ. Phía sau ba vị này còn có bốn vị đệ tử Kim Đan đi theo.
Thấy tình hình này, Yến Khởi cảm thấy vui mừng. Rời quê thì người hèn! Thân phận của mình thấp kém, cho nên mới không thể không đưa người khác lên để tăng thanh thế. Hành động này khó tránh khỏi sẽ dẫn tới bị khinh thị hoặc là ghẻ lạnh. Lâm Nhất không rõ không tung tích, ai biết liệu có người đi trà lạnh hay không! Lại không ngờ Thanh U cốc dùng đại trận trượng như vậy để đón chào, có thể nói là lễ số chu đáo! Cũng coi như là đến một tiên môn chính nhi bát kinh, chuyến này đi không mất công!
Trong nháy mắt, bảy người đối phương liền tới gần, ai nấy thần sắc không rõ ràng.
Chưa kịp nghĩ nhiều, Yến Khởi tiến lên hai bước chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Bái kiến Lâm cốc chủ, bái kiến chư vị đạo hữu!
Sau đó, Đông Phương Sóc cũng làm lễ bái kiến theo, lại mang theo mấy phần tò mò nhìn xung quanh. Cốc chủ Thanh U cốc và một đám đệ tử không có vẻ vui tươi và hiền hoà khi đón khách, ngược lại cả người đầy sát khí, giống như có ý tới bất thiện. Mà hắn còn đang nghi ngờ thì lão giả đó chợt cười lạnh nói:
- Ta chính là đường chủ của Ma Sát môn Thanh U đường, không phải là cốc chủ Thanh U cốc. Mà Lâm Nhất sớm đã chết rồi, cố nhân và đệ tử của hắn còn dám tự tìm đến cửa, ha ha.
Lão giả phất tay ra hiệu, sáu người còn lại đã xông tới.
Dị biến phát sinh, Yến Khởi trong lòng giật thót. Hắn không dám do dự, xoay người xách Đông Phương Sóc đang đứng đó trố mắt lên, trong nháy mắt liền bay đến không trung.
Ở ngoài thị trấn nghìn trượng lặng lẽ nổ tung, theo đó một tiếng gọi dần dần biến mất.
Thấy tình hình này, rất nhiều tu sĩ trên hải đảo không thèm để ý. Một đạo Truyền Âm phù vì bay quá xa nên hao hết linh lực mà tự hủy thôi!
Trên Ngã tư đường, Hồ lão đại khinh thường nói:
- Truyền Âm phù Tiên môn sử dụng, nháy mắt có thể đi xa ngàn vạn dặm, xem lại kém cỏi như thế nhỉ.
Hắn vốn định đạo Truyền Âm phù đó chắc từ tay gia tộc hoặc là tán tu nào đó, liền cảm thấy không ổn. Sau khi trở thành trưởng lão của Thiên Chấn môn, tiểu tiên môn bình thường đều bị hắn xem thường.
Thiết Thất thì không chút để ý phụ họa:
- Mới rồi chắc là có người kêu cứu, khẩu âm quái dị, thôi quan tâm làm gì...
Còn chưa nói xong, hắn không nhịn được bước sang bên cạnh mấy bước, kinh ngạc nói:
- Lâm sư huynh, ngươi đây là....
Nghe tiếng, Hồ lão đại vội vàng xoay người lại, cũng giật nảy mình theo. Chỉ thấy Lâm Nhất thần sắc kinh ngạc, mặt trờn trừng. Mà trong nháy mắt, hai hàng lông mày của lại dựng đứng, tóc dài ngang vai không gió mà tự bay, uy thế khiếp người tự dưng ùa ra, lạnh giọng nói:
- Ta đi trước một bước, các ngươi theo sau tới Thanh U cốc.
Lâm Nhất vừa dứt lời đã phá không mà đi biến mất bóng dáng, chỉ để lại Thiết Thất và Hồ lão đại đứng ngây đơ tại chỗ. Trong nháy mắt, bóng người quen thuộc đó đã xông vào trong truyền tống trận của trấn trên.
- Độn pháp này hiếm thấy thật.
Hồ lão đại vẫn kinh thán không thôi. Thiết Thất bỗng dưng rùng mình một cái, phục hồi tinh thần. Không cần suy nghĩ nhiều, Truyền Âm phù vừa rồi nhất đình là nhắm tới Lâm Nhất, chỉ sợ là Thanh U cốc của huynh trưởng hắn đã gặp bất trắc. Không dám chậm trễ, hắn vội vàng bay lên không trung, hô về phía dưới:
- Các huynh đệ, theo lão tử về giết người!
...
Thiết Thất đoán đúng, Thanh U cốc sớm đã gặp bất trắc rồi. Có điều, Truyền Âm phù đó không phải là đến từ Lâm Giang Tiên của Thanh U cốc mà là một người khác.
Lúc trước, Yến Khởi và Đông Phương Sóc sau khi ra khỏi Ngọc Bắc trấn chỗ Thiên Chấn môn, liền tới Hạ Châu. Hai người mới tới dị vực, không khỏi muốn thừa cơ du lịch tăng kiến thức một phen, cứ như vậy đi đi dừng dừng, đợi tìm tới Thanh U cốc thì đã qua hơn nửa năm.
Theo như Đại Hạ Huyền Thiên môn Nhạc Thành Tử nói, Thanh U cốc này nằm ở tây bắc Hạ Châu, là nơi yên tĩnh núi cao rừng rậm. Cốc chủ Lâm Giang Tiên có giao tình với Lâm Nhất rất sâu, chắc hẳn sẽ không lạnh nhạt với cố nhân của đối phương. Cho rằng là như vậy, Yến Khởi và Đông Phương Sóc liền tay cầm dư đồ, hơn nữa lại hỏi thăm nhiều lần, sau khi tốn một phen trắc trở mới tìm được tới nơi.
Bên trong cốc khẩu xa xa, Mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của tu sĩ, Yến Khởi và Đông Phương Sóc đều trở nên phấn chấn. Sơn cốc này thanh u, linh khí đầy đủ, quả thật một thánh địa để tu luyện! Nếu có thể dừng chân và an trí ở đây, cũng xem như giải quyết xong một tâm sự!
Yến Khởi và Đông Phương Sóc không dám chậm trễ, trước khi đi bộ tới Thanh U cốc. Hai người theo quy củ bái sơn, báo danh hào của mình. Một người dùng thân phận sư huynh của Lâm Nhất cầu kiến cốc chủ Lâm đạo hữu, người kia thì muốn bái kiến Lâm sư bá.
Chỉ một lát sau khi hai người này nói ra ý đồ đến, trong sơn cốc ngoài mười dặm liền có bảy bóng người chạy ra. Người cầm đầu chính là một lão giả Nguyên Anh trung kỳ, cùng hai nam tử trung niên Nguyên Anh sơ kỳ Nguyên Anh sơ kỳ. Phía sau ba vị này còn có bốn vị đệ tử Kim Đan đi theo.
Thấy tình hình này, Yến Khởi cảm thấy vui mừng. Rời quê thì người hèn! Thân phận của mình thấp kém, cho nên mới không thể không đưa người khác lên để tăng thanh thế. Hành động này khó tránh khỏi sẽ dẫn tới bị khinh thị hoặc là ghẻ lạnh. Lâm Nhất không rõ không tung tích, ai biết liệu có người đi trà lạnh hay không! Lại không ngờ Thanh U cốc dùng đại trận trượng như vậy để đón chào, có thể nói là lễ số chu đáo! Cũng coi như là đến một tiên môn chính nhi bát kinh, chuyến này đi không mất công!
Trong nháy mắt, bảy người đối phương liền tới gần, ai nấy thần sắc không rõ ràng.
Chưa kịp nghĩ nhiều, Yến Khởi tiến lên hai bước chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Bái kiến Lâm cốc chủ, bái kiến chư vị đạo hữu!
Sau đó, Đông Phương Sóc cũng làm lễ bái kiến theo, lại mang theo mấy phần tò mò nhìn xung quanh. Cốc chủ Thanh U cốc và một đám đệ tử không có vẻ vui tươi và hiền hoà khi đón khách, ngược lại cả người đầy sát khí, giống như có ý tới bất thiện. Mà hắn còn đang nghi ngờ thì lão giả đó chợt cười lạnh nói:
- Ta chính là đường chủ của Ma Sát môn Thanh U đường, không phải là cốc chủ Thanh U cốc. Mà Lâm Nhất sớm đã chết rồi, cố nhân và đệ tử của hắn còn dám tự tìm đến cửa, ha ha.
Lão giả phất tay ra hiệu, sáu người còn lại đã xông tới.
Dị biến phát sinh, Yến Khởi trong lòng giật thót. Hắn không dám do dự, xoay người xách Đông Phương Sóc đang đứng đó trố mắt lên, trong nháy mắt liền bay đến không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.