Chương 950: Tang thương (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Bộ dạng ngây thơ thất thố của các đệ tử khiến cho Thiên Phúc cảm thấy mất mặt. Hắn mắng:
- Uổng cho các ngươi sống mấy chục năm! Sư tổ ở đây mà các ngươi chỉ biết quỳ ngây ngốc, Thiên Nguyên Tử ta thật sự là mất hết mặt mũi.
Tiến lên một bước, Thiên Phúc quỳ xuống, tức giận nói:
- Sư phụ, đều là đệ tử dạy đồ đệ không ra gì! Xin lão nhân gia ngài trách phạt!
Hắn vừa quỳ như vậy, bảy người sợ tới mức vội vàng dập đầu không ngừng, miệng nói sư tổ thứ tội.
Thản nhiên mỉm cười. Lâm Nhất nói:
- Ta rời khỏi Huyền Nguyên quan đã bảy mười tám năm, cảnh còn người mất, không thể tránh được, có tội gì chứ? Đứng lên mà nói đi!
Thiên Phúc đứng dậy, bảy lão giả đó thì lại không dám, người tên là Đạo Hanh nói:
- Mới gặp thấy sư tổ quen mặt, giống như như là thần tượng trong đạo quan của chúng ta, các đệ tử nhất thời sợ hãi, khó tránh khỏi có chỗ thất lễ, xin sư tổ trách phạt!
Hắn đứng ra nói, lập tức có tiếng phụ họa.
- Xin sư tổ trách phạt!
Những người còn lại đều dập đầu, đồng thanh xin lỗi. Thiên Phúc lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút, hừ một tiếng, chú ý tới vẻ mặt của sư phụ.
Đây là chuyện trước sơn môn, đồ đệ mượn cơ hội để sư phụ hắn hả giận! Lâm Nhất nhìn Thiên Phúc, lắc đầu. Hắn thuận tay vung tay áo, một trận kình phong thổi ra, lập tức cuốn bảy vị lão giả lên trời, rồi lại chậm rãi hạ xuống. Mọi người hoang mang đứng vững lại, không dám chậm trễ, vội vàng vái:
- Đa tạ sư tổ thủ hạ lưu tình!
Bảy người này đều là nhân vật uy chấn một phương, ba người trong đó đã là cao thủ Tiên Thiên, so với Chân Nguyên Tử và Biện Chấn Đạc năm đó cũng không kém là bao. Huyền Nguyên quan có những người này giữ thể diện, giành được danh đầu thiên hạ đệ nhất đạo quan!
- Thiên Phúc, ngươi theo ta mấy ngày.
Lâm Nhất vừa dứt lời, Thiên Phúc đã mỉm cười.
...
Có Thiên Phúc bầu bạn, Lâm Nhất ở lại trong lều cỏ sau Tiên Nhân đỉnh, hai thầy trò khó tránh khỏi có đôi lời muốn nói. Hắn tốn mất mấy ngày, luyện chế một số ngọc bội, có cái để phòng thân, có cái chứa pháp thuật, còn có cái lưu lại dùng làm trận pháp.
Có liên quan tới trận pháp chi đạo, Lâm Nhất cân nhắc không ít, chỉ là một mực quá bận rộn tu luyện, không rảnh luyện tập mà thôi. Mà dãy khe núi sau núi này có đầm, có nước, là một nơi để tĩnh tu, còn là lăng tẩm của các sư môn, thế là hắn liền muốn xây dựng chỗ này thành một cấm địa chân chính.
Thấy sư phụ thỉnh thoảng lại nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thỉnh thoảng lại bấm tay thôi diễn, thỉnh thoảng lại quan sát địa hình địa thế xung quanh, Thiên Phúc ở bên cạnh không hiểu, nhưng lại vui mừng hớn hở không lên tiếng, tận hết bổn phận của đệ tử.
Nơi này chính là nơi Lâm Nhất sư phụ thủ linh, chỉ có chu vi mấy chục trượng. Hắn lại bận rộn ở đây mấy ngày, ở xung quanh chôn xuống bảy mươi hai khối ngọc bội và hơn hai trăm khối linh thạch, lúc này mới bước ra khỏi lều cỏ đánh ra một thủ quyết.
Ong một tiếng, một mảng mây mù lập tức bao phủ trong mấy chục trượng.
Thiên Phúc kinh ngạc thất thanh nói:
- Sư phụ, đây chẳng lẽ là trận pháp.
- Ha ha! Thử chút thôi.
Cười nói một câu, Lâm Nhất bấm chỉ quyết, mây mù biến mất. Thấy Thiên Phúc liên tục gật đầu, hắn phân trần:
- Có trận pháp này, có thể bảo vệ Huyền Nguyên quan được an toàn.
Một trận pháp nho nhỏ không ngờ có thể thủ hộ Huyền Nguyên quan to lớn như vậy? Đây tuyệt không phải là kỳ môn độn giáp của giang hồ thuật sĩ, sư phụ chính là bày ra trận pháp của tiên gia? Lúc Thiên Phúc đang ngạc nhiên, Lâm Nhất nói tiếp:
- Trong hai mảnh ngọc bội này khảm thủ quyết của trận pháp, người nắm giữ có thể đóng mở trận pháp. Ngươi cầm lấy đi!
Hai tay tiếp nhận ngọc bội, Thiên Phúc vẫn có chút nửa tin nửa ngờ. Thấy sư phụ gật đầu ra hiệu, hắn thuận tay vẩy khẽ một cái, mây mù vừa mất đi đột nhiên ùa ra, sau đó lại đổi ngọc bội huy động một chút, bốn phía lại quay về bộ dạng như cũ.
- Ồ! Quả nhiên thật thần kỳ.
Thiên Phúc kinh thán một tiếng, Lâm Nhất thì cười cười thờ ơ. Đây là một trận pháp được chắp vá lung tung, mượn số của địa sát, dùng ngọc bội và linh thạch làm cơ sở, phòng thủ rất tốt, lại kiêm cả khả năng ẩn, sát. Nếu gặp phải tu sĩ Trúc Cơ, e là không chịu nổi một kích. Nhưng ở cảnh nội Đại Thương, hiếm thấy tung tích tu sĩ, bằng vào trận này, trong mấy trăm năm Huyền Nguyên quan không phải lo nghĩ!
- Uổng cho các ngươi sống mấy chục năm! Sư tổ ở đây mà các ngươi chỉ biết quỳ ngây ngốc, Thiên Nguyên Tử ta thật sự là mất hết mặt mũi.
Tiến lên một bước, Thiên Phúc quỳ xuống, tức giận nói:
- Sư phụ, đều là đệ tử dạy đồ đệ không ra gì! Xin lão nhân gia ngài trách phạt!
Hắn vừa quỳ như vậy, bảy người sợ tới mức vội vàng dập đầu không ngừng, miệng nói sư tổ thứ tội.
Thản nhiên mỉm cười. Lâm Nhất nói:
- Ta rời khỏi Huyền Nguyên quan đã bảy mười tám năm, cảnh còn người mất, không thể tránh được, có tội gì chứ? Đứng lên mà nói đi!
Thiên Phúc đứng dậy, bảy lão giả đó thì lại không dám, người tên là Đạo Hanh nói:
- Mới gặp thấy sư tổ quen mặt, giống như như là thần tượng trong đạo quan của chúng ta, các đệ tử nhất thời sợ hãi, khó tránh khỏi có chỗ thất lễ, xin sư tổ trách phạt!
Hắn đứng ra nói, lập tức có tiếng phụ họa.
- Xin sư tổ trách phạt!
Những người còn lại đều dập đầu, đồng thanh xin lỗi. Thiên Phúc lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút, hừ một tiếng, chú ý tới vẻ mặt của sư phụ.
Đây là chuyện trước sơn môn, đồ đệ mượn cơ hội để sư phụ hắn hả giận! Lâm Nhất nhìn Thiên Phúc, lắc đầu. Hắn thuận tay vung tay áo, một trận kình phong thổi ra, lập tức cuốn bảy vị lão giả lên trời, rồi lại chậm rãi hạ xuống. Mọi người hoang mang đứng vững lại, không dám chậm trễ, vội vàng vái:
- Đa tạ sư tổ thủ hạ lưu tình!
Bảy người này đều là nhân vật uy chấn một phương, ba người trong đó đã là cao thủ Tiên Thiên, so với Chân Nguyên Tử và Biện Chấn Đạc năm đó cũng không kém là bao. Huyền Nguyên quan có những người này giữ thể diện, giành được danh đầu thiên hạ đệ nhất đạo quan!
- Thiên Phúc, ngươi theo ta mấy ngày.
Lâm Nhất vừa dứt lời, Thiên Phúc đã mỉm cười.
...
Có Thiên Phúc bầu bạn, Lâm Nhất ở lại trong lều cỏ sau Tiên Nhân đỉnh, hai thầy trò khó tránh khỏi có đôi lời muốn nói. Hắn tốn mất mấy ngày, luyện chế một số ngọc bội, có cái để phòng thân, có cái chứa pháp thuật, còn có cái lưu lại dùng làm trận pháp.
Có liên quan tới trận pháp chi đạo, Lâm Nhất cân nhắc không ít, chỉ là một mực quá bận rộn tu luyện, không rảnh luyện tập mà thôi. Mà dãy khe núi sau núi này có đầm, có nước, là một nơi để tĩnh tu, còn là lăng tẩm của các sư môn, thế là hắn liền muốn xây dựng chỗ này thành một cấm địa chân chính.
Thấy sư phụ thỉnh thoảng lại nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thỉnh thoảng lại bấm tay thôi diễn, thỉnh thoảng lại quan sát địa hình địa thế xung quanh, Thiên Phúc ở bên cạnh không hiểu, nhưng lại vui mừng hớn hở không lên tiếng, tận hết bổn phận của đệ tử.
Nơi này chính là nơi Lâm Nhất sư phụ thủ linh, chỉ có chu vi mấy chục trượng. Hắn lại bận rộn ở đây mấy ngày, ở xung quanh chôn xuống bảy mươi hai khối ngọc bội và hơn hai trăm khối linh thạch, lúc này mới bước ra khỏi lều cỏ đánh ra một thủ quyết.
Ong một tiếng, một mảng mây mù lập tức bao phủ trong mấy chục trượng.
Thiên Phúc kinh ngạc thất thanh nói:
- Sư phụ, đây chẳng lẽ là trận pháp.
- Ha ha! Thử chút thôi.
Cười nói một câu, Lâm Nhất bấm chỉ quyết, mây mù biến mất. Thấy Thiên Phúc liên tục gật đầu, hắn phân trần:
- Có trận pháp này, có thể bảo vệ Huyền Nguyên quan được an toàn.
Một trận pháp nho nhỏ không ngờ có thể thủ hộ Huyền Nguyên quan to lớn như vậy? Đây tuyệt không phải là kỳ môn độn giáp của giang hồ thuật sĩ, sư phụ chính là bày ra trận pháp của tiên gia? Lúc Thiên Phúc đang ngạc nhiên, Lâm Nhất nói tiếp:
- Trong hai mảnh ngọc bội này khảm thủ quyết của trận pháp, người nắm giữ có thể đóng mở trận pháp. Ngươi cầm lấy đi!
Hai tay tiếp nhận ngọc bội, Thiên Phúc vẫn có chút nửa tin nửa ngờ. Thấy sư phụ gật đầu ra hiệu, hắn thuận tay vẩy khẽ một cái, mây mù vừa mất đi đột nhiên ùa ra, sau đó lại đổi ngọc bội huy động một chút, bốn phía lại quay về bộ dạng như cũ.
- Ồ! Quả nhiên thật thần kỳ.
Thiên Phúc kinh thán một tiếng, Lâm Nhất thì cười cười thờ ơ. Đây là một trận pháp được chắp vá lung tung, mượn số của địa sát, dùng ngọc bội và linh thạch làm cơ sở, phòng thủ rất tốt, lại kiêm cả khả năng ẩn, sát. Nếu gặp phải tu sĩ Trúc Cơ, e là không chịu nổi một kích. Nhưng ở cảnh nội Đại Thương, hiếm thấy tung tích tu sĩ, bằng vào trận này, trong mấy trăm năm Huyền Nguyên quan không phải lo nghĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.