Chương 955: Tế điện (2)
Duệ Quang
04/10/2021
- Đây là mộ Tô tiên sinh, đây là mộ Tô tỷ tỷ.
Ngón tay chỉ mộ bia, Thúy Nhi nói:
- Tô tỷ tỷ tài mạo song toàn! Nàng ta khi còn sống cũng tốt với ta nhất.
Lâm Nhất tới trước mộ phần của Tô tiên sinh, khom mình hành lễ! Sau đó, ánh mắt hướng lên trên mộ bia của Tô Tuyết Vân, trong thần sắc hắn thoáng hiện vẻ buồn bã!
- Tô tiên sinh, tiểu Nhất mời ngươi uống rượu!
Lấy ra một vò rượu rồi rải xuống. Sau đó, hắn ngửa đầu lên uống cạn chỗ rượu còn lại, sau đó mới tới trước mộ phần của Tô Tuyết Vân, nhẹ nhàng phả ra mùi rượu.
Lâm Thúy Nhi ở bên cạnh nói:
- Tô tỷ tỷ năm đó
Năm đó, Tô Tuyết Vân tìm tới Tiểu Thiên ao gặp lại cha già, tự có tình cảnh vui buồn lẫn lộn. Nàng ta không phải đến một mình, còn có một nam một nữ hộ tống, chính là phu phụ Xa Hải của Thái Bình tiêu cục. Nghe nói nữ tử này lẻ loi một mình tới Thái Bình trấn, liền cầm thư tín trong tay tìm tới Thái Bình tiêu cục, phu phụ Xa Hải sau khi thấy thư, không nói hai lời tự mình hộ tống đến Tiểu Thiên ao.
Một nữ tử lẻ loi xinh đẹp như thiên tiên, làm thế nào mà có thể từ kinh thành một đường bôn ba đến đây, không ai biết, bản thân nàng ta cũng chưa bao giờ nhắc đến. Có điều, Tô Tuyết Vân lại nói với cha già, ân nhân cứu mạng chính là Lâm Nhất. Tô tiên sinh vui mừng cùng nữ đăng môn cám ơn. Cả nhà một nhà rất vui sướng, từ đó hai nhà qua lại càng thân thiết.
Lâm Thúy Nhi hâm mộ học thức của Tô Tuyết Vân, người sau cũng yêu thích muội tử này của Lâm Nhất. Hai người ở chung thật vui, trở thành một đôi hảo tỷ muội.
Không được mấy năm, Tô tiên sinh chết bệnh, Tô Tuyết Vân như vẫn ở lại Tiểu Thiên ao. Trừ qua lại với Lâm Thúy Nhi ra thì nàng ta luôn ru rú trong nhà, cho tới mười năm sau thì không bệnh mà chết.
Đó là một buổi sáng mùa thua mưa xuân dai dẳng, Tô Tuyết Vân ở trong phòng nằm nguyên quần áo. Thần thái của nàng ta rất an tường, giống như là đang ngủ, nhưng không tỉnh lại nữa.
Lâm Thúy Nhi nói, bên gối Tô tỷ tỷ đặt một hộp gỗ trống trơn, dưới gáy nàng ta treo hai miếng ngọc bội hình trăng, lòng bàn tay nắm chặt một mảnh ngọc bội khác, bên trên lờ mờ có mấy vết rạn.
....
Trong một số ngày sau khi Lâm Nhất về nhà, trước trang viện của Tiểu Thiên ao, trên đường nhỏ giữa núi, vào lúc sớm muộn đều sẽ có hai bóng người quen thuộc.
Thúy Nhi nắm tay ca ca, kể lại biến hóa trong sơn thôn, kể lại những gì đã phát sinh ngày đó. Lâm Nhất thì cả ngày uống rượu, không thì dắt tay muội tử đi dạo trong sơn dã, nói về những điều mắt thấy tai nghe ở hải ngoại. Nàng ta sẽ hỏi cố sự về thần tiên, ca nói, thế gian này có người biết pháp thuật, về phần có tiên nhân hay không thì hắn chưa tìm được!
Cho đến khi đông chí đến, Tây Cương có tuyết lớn. Lâm Nhất ngồi trong tĩnh thất, không tĩnh tu mà học theo bộ dạng của người tục, tựa vào lò sửa mà uống rượu ấm. Ở bên cạnh có thể có Thiên Phúc, hoặc là mấy huynh đệ Lâm Bình bồi tiếp. Hắn rất ít nói chuyện, phần lớn là lắng nghe và mỉm cười.
Một ngày này, sắc trời tối dầm, bông tuyết vẫn không ngừng bay. Xong hết việc tế tổ của gia tộc, gia yến cũng qua rồi. Lâm Nhất trở lại trong tĩnh thất ở hậu viện. Thiên Phúc nhớ sơn môn, đi theo phía sau sư phụ không nói lời nào, thần sắc do dự. Mà đúng vào lúc này, một đóa mây xanh rơi vào trong viện, một thanh âm vang lên.
- Đêm đông chí có lão hữu tới chơi, có thể uống rượu không?
Khi mây xanh từ trong Tiểu Thiên ao bay lên, bên trên có thêm ba người là Lâm Nhất, Thiên Phúc và Lâm Thúy Nhi.
Khi đêm Đông chí, Mộc Thanh Nhi tới. Nàng ta nói:
- Huyền Nguyên quan hưng thịnh như vậy, được tự mình chứng kiến một phen cũng là chuyện may mắn!
...
Trong đêm đông tuyết bay, từ xa có thể thấy trên Tiên Nhân đỉnh có nhiều tia lửa. Bay tới gần, chỉ thấy từ chân núi tới trên đỉnh núi, có rất nhiều đệ tử tay cầm đuốc đứng sánh vai, ở trên thềm đá gắn một đạo hỏa long rất đồ sộ. Mà trong Huyền Nguyên quan đầu người lúc nhúc, đèn đuốc sáng trưng.
Mây xanh tự nhiên hạ xuống, trong tuyết bỗng nhiên xuất hiện bốn nhân ảnh, kinh động Huyền Nguyên quan đang trang nghiêm túc mục. Trong ánh mắt kinh hỉ của mọi người, Lâm Nhất dẫn theo ba người dẫn theo bước vào đại điện. Các trưởng lão đang kiễng chân chờ đợi tiến lên đón chào, Đạo Hanh bước tới thềm đá trước điện.
Vị đại đệ tử của Thiên Phúc này râu dài tung bay, ánh mắt sáng ngời, thần thái uy nghiêm. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, vận đủ nội lực cao giọng hô:
- Đại điển tế tổ của Huyền Nguyên quan bắt đầu.
Ngón tay chỉ mộ bia, Thúy Nhi nói:
- Tô tỷ tỷ tài mạo song toàn! Nàng ta khi còn sống cũng tốt với ta nhất.
Lâm Nhất tới trước mộ phần của Tô tiên sinh, khom mình hành lễ! Sau đó, ánh mắt hướng lên trên mộ bia của Tô Tuyết Vân, trong thần sắc hắn thoáng hiện vẻ buồn bã!
- Tô tiên sinh, tiểu Nhất mời ngươi uống rượu!
Lấy ra một vò rượu rồi rải xuống. Sau đó, hắn ngửa đầu lên uống cạn chỗ rượu còn lại, sau đó mới tới trước mộ phần của Tô Tuyết Vân, nhẹ nhàng phả ra mùi rượu.
Lâm Thúy Nhi ở bên cạnh nói:
- Tô tỷ tỷ năm đó
Năm đó, Tô Tuyết Vân tìm tới Tiểu Thiên ao gặp lại cha già, tự có tình cảnh vui buồn lẫn lộn. Nàng ta không phải đến một mình, còn có một nam một nữ hộ tống, chính là phu phụ Xa Hải của Thái Bình tiêu cục. Nghe nói nữ tử này lẻ loi một mình tới Thái Bình trấn, liền cầm thư tín trong tay tìm tới Thái Bình tiêu cục, phu phụ Xa Hải sau khi thấy thư, không nói hai lời tự mình hộ tống đến Tiểu Thiên ao.
Một nữ tử lẻ loi xinh đẹp như thiên tiên, làm thế nào mà có thể từ kinh thành một đường bôn ba đến đây, không ai biết, bản thân nàng ta cũng chưa bao giờ nhắc đến. Có điều, Tô Tuyết Vân lại nói với cha già, ân nhân cứu mạng chính là Lâm Nhất. Tô tiên sinh vui mừng cùng nữ đăng môn cám ơn. Cả nhà một nhà rất vui sướng, từ đó hai nhà qua lại càng thân thiết.
Lâm Thúy Nhi hâm mộ học thức của Tô Tuyết Vân, người sau cũng yêu thích muội tử này của Lâm Nhất. Hai người ở chung thật vui, trở thành một đôi hảo tỷ muội.
Không được mấy năm, Tô tiên sinh chết bệnh, Tô Tuyết Vân như vẫn ở lại Tiểu Thiên ao. Trừ qua lại với Lâm Thúy Nhi ra thì nàng ta luôn ru rú trong nhà, cho tới mười năm sau thì không bệnh mà chết.
Đó là một buổi sáng mùa thua mưa xuân dai dẳng, Tô Tuyết Vân ở trong phòng nằm nguyên quần áo. Thần thái của nàng ta rất an tường, giống như là đang ngủ, nhưng không tỉnh lại nữa.
Lâm Thúy Nhi nói, bên gối Tô tỷ tỷ đặt một hộp gỗ trống trơn, dưới gáy nàng ta treo hai miếng ngọc bội hình trăng, lòng bàn tay nắm chặt một mảnh ngọc bội khác, bên trên lờ mờ có mấy vết rạn.
....
Trong một số ngày sau khi Lâm Nhất về nhà, trước trang viện của Tiểu Thiên ao, trên đường nhỏ giữa núi, vào lúc sớm muộn đều sẽ có hai bóng người quen thuộc.
Thúy Nhi nắm tay ca ca, kể lại biến hóa trong sơn thôn, kể lại những gì đã phát sinh ngày đó. Lâm Nhất thì cả ngày uống rượu, không thì dắt tay muội tử đi dạo trong sơn dã, nói về những điều mắt thấy tai nghe ở hải ngoại. Nàng ta sẽ hỏi cố sự về thần tiên, ca nói, thế gian này có người biết pháp thuật, về phần có tiên nhân hay không thì hắn chưa tìm được!
Cho đến khi đông chí đến, Tây Cương có tuyết lớn. Lâm Nhất ngồi trong tĩnh thất, không tĩnh tu mà học theo bộ dạng của người tục, tựa vào lò sửa mà uống rượu ấm. Ở bên cạnh có thể có Thiên Phúc, hoặc là mấy huynh đệ Lâm Bình bồi tiếp. Hắn rất ít nói chuyện, phần lớn là lắng nghe và mỉm cười.
Một ngày này, sắc trời tối dầm, bông tuyết vẫn không ngừng bay. Xong hết việc tế tổ của gia tộc, gia yến cũng qua rồi. Lâm Nhất trở lại trong tĩnh thất ở hậu viện. Thiên Phúc nhớ sơn môn, đi theo phía sau sư phụ không nói lời nào, thần sắc do dự. Mà đúng vào lúc này, một đóa mây xanh rơi vào trong viện, một thanh âm vang lên.
- Đêm đông chí có lão hữu tới chơi, có thể uống rượu không?
Khi mây xanh từ trong Tiểu Thiên ao bay lên, bên trên có thêm ba người là Lâm Nhất, Thiên Phúc và Lâm Thúy Nhi.
Khi đêm Đông chí, Mộc Thanh Nhi tới. Nàng ta nói:
- Huyền Nguyên quan hưng thịnh như vậy, được tự mình chứng kiến một phen cũng là chuyện may mắn!
...
Trong đêm đông tuyết bay, từ xa có thể thấy trên Tiên Nhân đỉnh có nhiều tia lửa. Bay tới gần, chỉ thấy từ chân núi tới trên đỉnh núi, có rất nhiều đệ tử tay cầm đuốc đứng sánh vai, ở trên thềm đá gắn một đạo hỏa long rất đồ sộ. Mà trong Huyền Nguyên quan đầu người lúc nhúc, đèn đuốc sáng trưng.
Mây xanh tự nhiên hạ xuống, trong tuyết bỗng nhiên xuất hiện bốn nhân ảnh, kinh động Huyền Nguyên quan đang trang nghiêm túc mục. Trong ánh mắt kinh hỉ của mọi người, Lâm Nhất dẫn theo ba người dẫn theo bước vào đại điện. Các trưởng lão đang kiễng chân chờ đợi tiến lên đón chào, Đạo Hanh bước tới thềm đá trước điện.
Vị đại đệ tử của Thiên Phúc này râu dài tung bay, ánh mắt sáng ngời, thần thái uy nghiêm. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, vận đủ nội lực cao giọng hô:
- Đại điển tế tổ của Huyền Nguyên quan bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.