Chương 696: Thang trời (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Cũng không lâu lắm, trên Thiên Thai có thêm vài thân ảnh lay động. Trong người tới có không ít hiếu kỳ, quét mắt nhìn Lâm Nhất một chút, sau đó tự tìm chỗ ngồi xuống, yên tĩnh chờ thời gian đến.
Dần dần, đệ tử bốn các một phong lục tục tụ tập đến trên Thiên Thai.
Chân trời vừa hiện ra một vệt ánh sáng bạc, thỉnh thoảng có mấy đạo kiếm hồng nhảy lên không, dẫn tới các đệ tử dồn dập nhìn xung quanh. Từ không trung hạ xuống, theo thứ tự là các trưởng bối của bốn các một phong.
Lâm Nhất vốn trốn ở một góc của Thiên Thai, thấy trong sương sớm mông lung, xuất hiện thân ảnh của đệ tử Thiên Ky Các, hắn liền lặng lẽ đứng dậy tụ hợp tới.
Lúc này, hơn hai mươi đệ tử vây quanh một trung niên, đi về phía vị trí của Lâm Nhất.
- Ngươi ở chỗ này làm chi?
Người cầm đầu chính là chấp sự của Thiên Ky Các Ngô Thất, thấy Lâm Nhất xuất hiện ở trên Thiên Thai, thần sắc thoáng ngẩn ra, sau đó sắc mặt trầm xuống, lên tiếng chất vấn.
Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua đám người Ngô Thất, hơi nhíu mày. Người tới đều là đệ tử nội môn của Thiên Ky Các, không có người nào tu vi thấp hơn Luyện Khí tầng tám, La Dật cũng lẫn ở trong đám người, trên mặt vẫn mang theo ý cười không thể dự đoán.
- Bái kiến Ngô chấp sự, đệ tử ở chỗ này chờ đồng môn đến!
Thần sắc của Lâm Nhất bất biến, chắp tay đáp.
Không biết nghĩ tới điều gì, Ngô Thất hừ một tiếng nói:
- Ra phía sau đi!
Nói xong tự mình đi về phía trước.
Lâm Nhất đáp một tiếng, đi ra phía sau nhất. Đón đủ loại thần sắc của các đồng môn, hắn ngẩng đầu mặt lạnh chống đỡ.
Những đệ tử Thiên Ky Các này, tuy cũng nghe nói hoặc gặp gỡ đệ tử ngoại môn kia, bây giờ thấy người này tha thiết mong chờ theo tới, sau khi cảm thấy thú vị, khó tránh khỏi cười lên. Chỉ có La Dật quen biết Lâm Nhất, lúc đi đến phụ cận, biểu lộ ra khá là thân thiết cười nói:
- Lâm sư... đệ đến thật sớm!
Khóe miệng Lâm Nhất hơi vểnh lên nói:
- Dù sao cũng rảnh rỗi, nên đến sớm một bước!
...
Lúc này ánh ban mai xuất hiện, Lâm Nhất theo sau đám người Thiên Ky Các, cùng đệ tử nơi khác tụ tập chung một chỗ.
Chỉ một lúc, trên Thiên Thai nhiều hơn một trăm vị tu sĩ, tất cả đều không có một chút khí tức lộ ra ngoài. Bởi vậy có thể thấy được, tu vi và công phu dưỡng khí của những tinh anh kia, tự có chỗ bất phàm. Hơn mười vị trưởng bối Trúc Cơ kỳ tiến đến, lẫn nhau ôm quyền ra hiệu, sau đó không nói một lời, dẫn đầu đi lên Đan Dương phong.
Một mảnh thần vụ bay tới, trong bóng người đông đảo, có mấy người dường như đã nhận ra cái gì, thoáng dừng chân nhìn lại, sau đó tiếp tục bước đi. Trong đủ loại quần áo, hôi bào của Lâm Nhất có vẻ rất chướng mắt. Làm đệ tử ngoại môn duy nhất trong chuyến này, hắn vẫn không cảm thấy có gì không khỏe.
Chỉ là vài ánh mắt ẩn giấu ở sau đoàn người, vẫn làm Lâm Nhất nhẹ nhàng nhíu mày.
Trên thềm đá Đan Dương phong, uốn lượn đi hơn trăm tu sĩ. Không người thi triển pháp thuật, đều đàng hoàng một bước một bậc thang. Qua khoảng nén nhang thời gian, chuyển qua một lầu các, một bình đài không lớn xuất hiện ở trước mắt.
Lúc này có ánh rạng đông xuyên qua sương mù, mơ hồ có thể thấy được một cầu thang bằng đá ở xa xa.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn tới, mây mù như gió, nhẹ nhàng phun trào, che lại chỗ cao của ngọn núi. Cầu thang bằng đá kia như dẫn tới chỗ hư vô, nhất thời khó có thể tìm đến phần cuối.
Thời điểm xuất hành, vốn tưởng sẽ có trưởng bối lấy ra pháp bảo phi hành, mang theo chúng đệ tử cưỡi mây đạp gió rời đi. Nhưng trước mắt không hề có một tiếng động ở chỗ này leo núi, đây là muốn đi về nơi nào? Lâm Nhất không rõ, nhưng chỉ có thể dấu lại tâm tư, đi theo phía sau mọi người, nhắm mắt theo đuôi.
- Bái kiến Yến Các chủ!
Đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi tới trước, nhìn về phía một người thi lễ, sau đó mọi người cùng kêu lên:
Dần dần, đệ tử bốn các một phong lục tục tụ tập đến trên Thiên Thai.
Chân trời vừa hiện ra một vệt ánh sáng bạc, thỉnh thoảng có mấy đạo kiếm hồng nhảy lên không, dẫn tới các đệ tử dồn dập nhìn xung quanh. Từ không trung hạ xuống, theo thứ tự là các trưởng bối của bốn các một phong.
Lâm Nhất vốn trốn ở một góc của Thiên Thai, thấy trong sương sớm mông lung, xuất hiện thân ảnh của đệ tử Thiên Ky Các, hắn liền lặng lẽ đứng dậy tụ hợp tới.
Lúc này, hơn hai mươi đệ tử vây quanh một trung niên, đi về phía vị trí của Lâm Nhất.
- Ngươi ở chỗ này làm chi?
Người cầm đầu chính là chấp sự của Thiên Ky Các Ngô Thất, thấy Lâm Nhất xuất hiện ở trên Thiên Thai, thần sắc thoáng ngẩn ra, sau đó sắc mặt trầm xuống, lên tiếng chất vấn.
Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua đám người Ngô Thất, hơi nhíu mày. Người tới đều là đệ tử nội môn của Thiên Ky Các, không có người nào tu vi thấp hơn Luyện Khí tầng tám, La Dật cũng lẫn ở trong đám người, trên mặt vẫn mang theo ý cười không thể dự đoán.
- Bái kiến Ngô chấp sự, đệ tử ở chỗ này chờ đồng môn đến!
Thần sắc của Lâm Nhất bất biến, chắp tay đáp.
Không biết nghĩ tới điều gì, Ngô Thất hừ một tiếng nói:
- Ra phía sau đi!
Nói xong tự mình đi về phía trước.
Lâm Nhất đáp một tiếng, đi ra phía sau nhất. Đón đủ loại thần sắc của các đồng môn, hắn ngẩng đầu mặt lạnh chống đỡ.
Những đệ tử Thiên Ky Các này, tuy cũng nghe nói hoặc gặp gỡ đệ tử ngoại môn kia, bây giờ thấy người này tha thiết mong chờ theo tới, sau khi cảm thấy thú vị, khó tránh khỏi cười lên. Chỉ có La Dật quen biết Lâm Nhất, lúc đi đến phụ cận, biểu lộ ra khá là thân thiết cười nói:
- Lâm sư... đệ đến thật sớm!
Khóe miệng Lâm Nhất hơi vểnh lên nói:
- Dù sao cũng rảnh rỗi, nên đến sớm một bước!
...
Lúc này ánh ban mai xuất hiện, Lâm Nhất theo sau đám người Thiên Ky Các, cùng đệ tử nơi khác tụ tập chung một chỗ.
Chỉ một lúc, trên Thiên Thai nhiều hơn một trăm vị tu sĩ, tất cả đều không có một chút khí tức lộ ra ngoài. Bởi vậy có thể thấy được, tu vi và công phu dưỡng khí của những tinh anh kia, tự có chỗ bất phàm. Hơn mười vị trưởng bối Trúc Cơ kỳ tiến đến, lẫn nhau ôm quyền ra hiệu, sau đó không nói một lời, dẫn đầu đi lên Đan Dương phong.
Một mảnh thần vụ bay tới, trong bóng người đông đảo, có mấy người dường như đã nhận ra cái gì, thoáng dừng chân nhìn lại, sau đó tiếp tục bước đi. Trong đủ loại quần áo, hôi bào của Lâm Nhất có vẻ rất chướng mắt. Làm đệ tử ngoại môn duy nhất trong chuyến này, hắn vẫn không cảm thấy có gì không khỏe.
Chỉ là vài ánh mắt ẩn giấu ở sau đoàn người, vẫn làm Lâm Nhất nhẹ nhàng nhíu mày.
Trên thềm đá Đan Dương phong, uốn lượn đi hơn trăm tu sĩ. Không người thi triển pháp thuật, đều đàng hoàng một bước một bậc thang. Qua khoảng nén nhang thời gian, chuyển qua một lầu các, một bình đài không lớn xuất hiện ở trước mắt.
Lúc này có ánh rạng đông xuyên qua sương mù, mơ hồ có thể thấy được một cầu thang bằng đá ở xa xa.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn tới, mây mù như gió, nhẹ nhàng phun trào, che lại chỗ cao của ngọn núi. Cầu thang bằng đá kia như dẫn tới chỗ hư vô, nhất thời khó có thể tìm đến phần cuối.
Thời điểm xuất hành, vốn tưởng sẽ có trưởng bối lấy ra pháp bảo phi hành, mang theo chúng đệ tử cưỡi mây đạp gió rời đi. Nhưng trước mắt không hề có một tiếng động ở chỗ này leo núi, đây là muốn đi về nơi nào? Lâm Nhất không rõ, nhưng chỉ có thể dấu lại tâm tư, đi theo phía sau mọi người, nhắm mắt theo đuôi.
- Bái kiến Yến Các chủ!
Đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi tới trước, nhìn về phía một người thi lễ, sau đó mọi người cùng kêu lên:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.