Chương 369: Thao túng (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Lâm Nhất nói không thích bị người ta tính kế, ý tại ngôn ngoại, hiển nhiên cũng biết bị Biện lão nhi tính kế. Hắn nói tiếp câu tiếp theo là không muốn bị người ta coi như đã chết, rõ ràng là đang chỉ trích Thiên Long phái.
Có thể thấy được, thanh niên này đủ cơ trí, cũng là người có lòng dạ thẳng thắn. Không ngờ tới là Biện lão nhi và nữ tử làm người ta không thoải mái kia đều từng thua dưới tay hắn.
Mạnh Sơn tự nhận có võ công xấp xỉ với Biện Chấn Đạc, như vậy, chẳng phải là nói mình cũng không phải là đối thủ của Lâm Nhất này sao? Lúc tâm tư đang trăm mối, gã không khỏi lần nữa quan sát thanh niên làm người ta nhìn không thấu này.
Chỉ có điều, Lâm Nhất chỉ nói chung chung, Thiên Long phái đối với cục diện hỗn loạn của giang hồ Đại Thương khó mà áp chế, ở đây chỉ có một đệ tử chăn ngựa lại dám lên tiếng ư? Cho dù trưởng lão trong môn cũng không dám vọng ngôn như vậy. Không chỉ như thế, hắn còn muốn Thiên Long phái dẫn theo những đối thủ ngày xưa này đi cùng, cừu địch hôm nay cùng nhau viễn độ hải ngoại. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Mạnh Sơn trở nên âm trầm.
Nhìn tư thế của Chân Nguyên Tử, ông ta dẫn theo đồ đệ theo sát Lâm Nhất, đây rõ ràng là muốn cùng tiến thối.
Đang lúc thần sắc của Mạnh Sơn biến ảo bất định, trong lòng khó có thể quyết đoán, một giọng nói yêu kiều mềm mại vang lên:
- Mạnh thúc thúc, Giang trưởng lão có phân phó, việc này sau này lại tính! Còn nữa, lão nhân gia ông ta muốn gặp mặt Lâm Nhất.
Mộc Thanh Nhi gạt đoàn người ra đi tới, sau khi ôm quyền thi lễ với Mạnh Sơn thì xoay người nói:
- Lâm Nhất theo ta lên thuyền, Giang trưởng lão đang chờ ngươi đấy!
Nói xong, thần sắc nàng hơi nghiêm túc, ánh mắt vội vã đảo qua Lâm Nhất rồi liền quay đầu rời đi.
Còn thần sắc của Mạnh Sơn thì hơi chậm lại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Thái Thượng trưởng lão thần cơ khó lường, có lão nhân gia ông ta ở đó, vạn sự không cần lo lắng!
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, nhếch khóe miệng lên, nói:
- Tại hạ xin lỗi không tiếp chuyện được!
Hắn chắp tay với Mạnh Sơn và Biện Chấn Đạc, đi về phía hải thuyền.
Đi hai bước, bước chân của Lâm Nhất dừng lại, quay đầu lại nói:
- Đạo trưởng cùng hai vị đại ca xin dừng bước!
Thầy trò Chân Nguyên Tử đang đi theo không thể làm gì khác hơn là dừng bước. Chỉ là Chân Nguyên Tử nhìn chằm chằm hải thuyền, mắt chứa sự sầu lo.
Sau khi Lâm Nhất lên hải thuyền, nhìn thấy Mộc Thanh Nhi đang chờ ở cầu thang lên lầu thuyền, Mộc Thanh Nhi thấy hắn tới cũng không nói nhiều, tự dẫn đường lên lầu.
Mộc Thanh Nhi đi tới trước cửa một gian phòng ở tầng ba, nhìn thấy Lâm Nhất đi tới gần thì đôi mắt sáng của nàng rủ xuống, nhẹ giọng nói:
- Theo ta tiến vào đi.
Lâm Nhất đứng ở cửa chần chừ một chút, chậm rãi bước chân vào cửa phòng.
Có thể thấy được, thanh niên này đủ cơ trí, cũng là người có lòng dạ thẳng thắn. Không ngờ tới là Biện lão nhi và nữ tử làm người ta không thoải mái kia đều từng thua dưới tay hắn.
Mạnh Sơn tự nhận có võ công xấp xỉ với Biện Chấn Đạc, như vậy, chẳng phải là nói mình cũng không phải là đối thủ của Lâm Nhất này sao? Lúc tâm tư đang trăm mối, gã không khỏi lần nữa quan sát thanh niên làm người ta nhìn không thấu này.
Chỉ có điều, Lâm Nhất chỉ nói chung chung, Thiên Long phái đối với cục diện hỗn loạn của giang hồ Đại Thương khó mà áp chế, ở đây chỉ có một đệ tử chăn ngựa lại dám lên tiếng ư? Cho dù trưởng lão trong môn cũng không dám vọng ngôn như vậy. Không chỉ như thế, hắn còn muốn Thiên Long phái dẫn theo những đối thủ ngày xưa này đi cùng, cừu địch hôm nay cùng nhau viễn độ hải ngoại. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Mạnh Sơn trở nên âm trầm.
Nhìn tư thế của Chân Nguyên Tử, ông ta dẫn theo đồ đệ theo sát Lâm Nhất, đây rõ ràng là muốn cùng tiến thối.
Đang lúc thần sắc của Mạnh Sơn biến ảo bất định, trong lòng khó có thể quyết đoán, một giọng nói yêu kiều mềm mại vang lên:
- Mạnh thúc thúc, Giang trưởng lão có phân phó, việc này sau này lại tính! Còn nữa, lão nhân gia ông ta muốn gặp mặt Lâm Nhất.
Mộc Thanh Nhi gạt đoàn người ra đi tới, sau khi ôm quyền thi lễ với Mạnh Sơn thì xoay người nói:
- Lâm Nhất theo ta lên thuyền, Giang trưởng lão đang chờ ngươi đấy!
Nói xong, thần sắc nàng hơi nghiêm túc, ánh mắt vội vã đảo qua Lâm Nhất rồi liền quay đầu rời đi.
Còn thần sắc của Mạnh Sơn thì hơi chậm lại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Thái Thượng trưởng lão thần cơ khó lường, có lão nhân gia ông ta ở đó, vạn sự không cần lo lắng!
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, nhếch khóe miệng lên, nói:
- Tại hạ xin lỗi không tiếp chuyện được!
Hắn chắp tay với Mạnh Sơn và Biện Chấn Đạc, đi về phía hải thuyền.
Đi hai bước, bước chân của Lâm Nhất dừng lại, quay đầu lại nói:
- Đạo trưởng cùng hai vị đại ca xin dừng bước!
Thầy trò Chân Nguyên Tử đang đi theo không thể làm gì khác hơn là dừng bước. Chỉ là Chân Nguyên Tử nhìn chằm chằm hải thuyền, mắt chứa sự sầu lo.
Sau khi Lâm Nhất lên hải thuyền, nhìn thấy Mộc Thanh Nhi đang chờ ở cầu thang lên lầu thuyền, Mộc Thanh Nhi thấy hắn tới cũng không nói nhiều, tự dẫn đường lên lầu.
Mộc Thanh Nhi đi tới trước cửa một gian phòng ở tầng ba, nhìn thấy Lâm Nhất đi tới gần thì đôi mắt sáng của nàng rủ xuống, nhẹ giọng nói:
- Theo ta tiến vào đi.
Lâm Nhất đứng ở cửa chần chừ một chút, chậm rãi bước chân vào cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.