Chương 1815: Tháp luân hồi (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Lâm Nhất hỏi lại:
- Nếu là người sống đi vào đó thì sẽ như thế nào...
Tu sĩ trầm ngâm một chút, nói:
- Tục truyền, người sống nghịch chuyển ra từ trong tháp luân hồi có thể nhớ được tình hình đời trước, nhưng lại chưa từng thấy có ai thử làm thế bao giờ...
Lâm Nhất tiếp tục truy vấn:
- Vì sao ngươi lại không đi?
Tu sĩ nói tiếp:
- Chỉ vì không muốn trọng sinh mà quên mất kiếp trước, vì thế nên mới ở lại...
Lâm Nhất lại hỏi:
- Kiếp trước ngươi là ai? Có lai lịch ra sao?
Tu sĩ lặng lẽ trong khoảng khắc, nói:
- Chuyện này... Chỉ vì niên đại xa xưa, nhất thời không nhớ ra được...
Lâm Nhất không hỏi tiếp nữa mà nói tiếng cám ơn, sau đó lóe Huyễn Đồng lên, cúi đầu tìm kiếm bốn phía.
Tu sĩ có chút tức giận, nói:
- Ngươi còn chưa đáp lời ta...
Lâm Nhất đi về phía trước hai, ba mươi trượng, đến một nơi tinh thạch trắng đen xen nhau rồi dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên tùy ý nói:
- Ngươi cứ hỏi là được rồi...
Tu sĩ hừ nói:
- Bất kể là người, quỷ, tiên, yêu, hay là phi cầm, tẩu thú, một khi hồn đạp vào tháp luân hồi trong vòng năm mươi trượng chắc chắn là thân bất do kỷ, trọng nhập luân hồi. Ta muốn hỏi ngươi...
Lời gã còn chưa dứt, có người tìm ra chỗ yếu của trận pháp, di chuyển kiếm tỏng tay liền bổ xuống. Chỉ nghe rắc một tiếng, trên mặt đất sụp xuống hơn mười viên tinh thạch trắng đen... lập tức tiếng cười vang lên:
- Ha ha, phát tài rồi...
Nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của Lâm Nhất, tu sĩ cười lạnh một tiếng, nói:
- Phía dưới tháp luân hồi, yêu tinh, ma tinh, tiên tinh cái gì cần có đều có, ngươi không ngại thì cuỗm sạch đi!
Sau khi nói câu này, gã hỏi tiếp:
- Chỉ có điều thân thể của ngươi và đồng bạn vẫn còn, tại sao lại vào được trong Quỷ Linh vực? Nói ra tình hình thực tế thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi...
Sau khi Lâm Nhất đào lấy hơn mười viên tiên tinh và ma tinh thì không tiếp tục nữa, mà đổi chỗ, hai mắt tỏa sáng lắc đầu nói:
- Quân tử ái tài, cần gì phải câu nệ! Không làm tổn thương trận pháp lại có được tinh thạch mới vẹn toàn cả đôi bên!
Nói rồi hắn lần nữa bận rộn đào.
Tu sĩ hơi có vẻ thất vọng, thúc dục:
- Ngươi còn chưa đáp lời ta...
Chỉ trong thời gian chớp mắt, lại vài tiếng bang bang vang lên, lại có hơn mười viên tinh thạch vào tay, Lâm Nhất hứng thú trùng trùng đi thẳng tới chỗ tiếp theo:
- Ngươi tận mắt nhìn thấy, ta đặc biệt vì phát tài mà tới! Còn như làm thế nào tới được nơi này, có trời mới biết...
Thân ảnh hư thực của tu sĩ lắc lư, cả giận nói:
- Tiểu bối vô sỉ! Ngươi dám gạt ta! Chớ có cho là có cấm chế liền cả gan làm loạn! Chỉ tiếc mới vừa rồi có Quỷ Châu nên không chịu được, nếu không... ta không thể không làm gì được ngươi...
Lâm Nhất biến sắc, chợt lui về phía sau một bước, chợt nói:
- Ta lại đã quên, Quỷ Châu có thể khu hồn...
Quỷ Châu là bảo vật luyện theo phương pháp của Quỷ tu, tự có tác dụng khu hồn luyện hồn. Sau khi hắn giết đám Cửu Linh Tử ở Hành Nguyệt châu có được vật ấy, ngoại trừ bị phá hủy thì còn lại ba viên, mới vừa rồi bị buộc bất đắc dĩ nên mới lấy ra, thầm nghĩ dùng để ngăn địch trong khoảnh khắc nhưng lại vẫn chưa bận tâm quá nhiều...
Tu sĩ thì liến lên một bước, khó khăn lắm mới ép tới gần cấm chế hắc vụ, cười gằn nói:
- Quỷ Châu đều đã bị bóp nát rồi, ngươi còn có gì có thể nhờ vào đây...
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, mang theo thần sắc cổ quái nói:
- Ngươi cứ thử mà xem...
- Nếu là người sống đi vào đó thì sẽ như thế nào...
Tu sĩ trầm ngâm một chút, nói:
- Tục truyền, người sống nghịch chuyển ra từ trong tháp luân hồi có thể nhớ được tình hình đời trước, nhưng lại chưa từng thấy có ai thử làm thế bao giờ...
Lâm Nhất tiếp tục truy vấn:
- Vì sao ngươi lại không đi?
Tu sĩ nói tiếp:
- Chỉ vì không muốn trọng sinh mà quên mất kiếp trước, vì thế nên mới ở lại...
Lâm Nhất lại hỏi:
- Kiếp trước ngươi là ai? Có lai lịch ra sao?
Tu sĩ lặng lẽ trong khoảng khắc, nói:
- Chuyện này... Chỉ vì niên đại xa xưa, nhất thời không nhớ ra được...
Lâm Nhất không hỏi tiếp nữa mà nói tiếng cám ơn, sau đó lóe Huyễn Đồng lên, cúi đầu tìm kiếm bốn phía.
Tu sĩ có chút tức giận, nói:
- Ngươi còn chưa đáp lời ta...
Lâm Nhất đi về phía trước hai, ba mươi trượng, đến một nơi tinh thạch trắng đen xen nhau rồi dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên tùy ý nói:
- Ngươi cứ hỏi là được rồi...
Tu sĩ hừ nói:
- Bất kể là người, quỷ, tiên, yêu, hay là phi cầm, tẩu thú, một khi hồn đạp vào tháp luân hồi trong vòng năm mươi trượng chắc chắn là thân bất do kỷ, trọng nhập luân hồi. Ta muốn hỏi ngươi...
Lời gã còn chưa dứt, có người tìm ra chỗ yếu của trận pháp, di chuyển kiếm tỏng tay liền bổ xuống. Chỉ nghe rắc một tiếng, trên mặt đất sụp xuống hơn mười viên tinh thạch trắng đen... lập tức tiếng cười vang lên:
- Ha ha, phát tài rồi...
Nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của Lâm Nhất, tu sĩ cười lạnh một tiếng, nói:
- Phía dưới tháp luân hồi, yêu tinh, ma tinh, tiên tinh cái gì cần có đều có, ngươi không ngại thì cuỗm sạch đi!
Sau khi nói câu này, gã hỏi tiếp:
- Chỉ có điều thân thể của ngươi và đồng bạn vẫn còn, tại sao lại vào được trong Quỷ Linh vực? Nói ra tình hình thực tế thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi...
Sau khi Lâm Nhất đào lấy hơn mười viên tiên tinh và ma tinh thì không tiếp tục nữa, mà đổi chỗ, hai mắt tỏa sáng lắc đầu nói:
- Quân tử ái tài, cần gì phải câu nệ! Không làm tổn thương trận pháp lại có được tinh thạch mới vẹn toàn cả đôi bên!
Nói rồi hắn lần nữa bận rộn đào.
Tu sĩ hơi có vẻ thất vọng, thúc dục:
- Ngươi còn chưa đáp lời ta...
Chỉ trong thời gian chớp mắt, lại vài tiếng bang bang vang lên, lại có hơn mười viên tinh thạch vào tay, Lâm Nhất hứng thú trùng trùng đi thẳng tới chỗ tiếp theo:
- Ngươi tận mắt nhìn thấy, ta đặc biệt vì phát tài mà tới! Còn như làm thế nào tới được nơi này, có trời mới biết...
Thân ảnh hư thực của tu sĩ lắc lư, cả giận nói:
- Tiểu bối vô sỉ! Ngươi dám gạt ta! Chớ có cho là có cấm chế liền cả gan làm loạn! Chỉ tiếc mới vừa rồi có Quỷ Châu nên không chịu được, nếu không... ta không thể không làm gì được ngươi...
Lâm Nhất biến sắc, chợt lui về phía sau một bước, chợt nói:
- Ta lại đã quên, Quỷ Châu có thể khu hồn...
Quỷ Châu là bảo vật luyện theo phương pháp của Quỷ tu, tự có tác dụng khu hồn luyện hồn. Sau khi hắn giết đám Cửu Linh Tử ở Hành Nguyệt châu có được vật ấy, ngoại trừ bị phá hủy thì còn lại ba viên, mới vừa rồi bị buộc bất đắc dĩ nên mới lấy ra, thầm nghĩ dùng để ngăn địch trong khoảnh khắc nhưng lại vẫn chưa bận tâm quá nhiều...
Tu sĩ thì liến lên một bước, khó khăn lắm mới ép tới gần cấm chế hắc vụ, cười gằn nói:
- Quỷ Châu đều đã bị bóp nát rồi, ngươi còn có gì có thể nhờ vào đây...
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, mang theo thần sắc cổ quái nói:
- Ngươi cứ thử mà xem...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.