Chương 900: Thất nhi bất tái (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Mọi người đều kinh hãi, đó là gió mạnh chân trời, chạm vào là chết, kết cục là cả thi hài đều không còn! Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh chỉ sợ cũng phải tránh, căn bản không dám tùy tiện đi xuyên qua khói nhẹ nhàn nhạt rộng chừng mười trượng đó!
Vào khoảnh khắc được Lan Kỳ Nhi ôm lấy, Lâm Nhất minh bạch tâm tư của Lan Kỳ Nhi, lại thầm thở dài trong lòng. Hắn thật sự không muốn khiến nàng ta chết cùng mình. Một nam nhân chết thì chết, lại muốn một một nữ tử bầu bạn! Hắn cảm thấy rất đáng khinh! Nhưng hắn lại rất đau lòng! Hắn biết phần tình này quá sâu nặng, hắn không thể báo đáp!
Trong nháy mắt, hai người đâm vào trong khói nhẹ như có như không đó. Quang thuẫn lập tức tan rã, Lan Kỳ Nhi phun ra một ngụm tinh huyết, vẫn khó địch lại uy thế của cương phong. Nàng ta hừ một tiếng, nắm chặt quyền đầu đánh vào ngực. Trong nháy mắt, máu như suốt từ trong miệng phun ra. Huyền Thiên thuẫn hào quang chớp động, bọc lấy hai người tiếp tục bay về phía trước.
Chỉ có điều lao ra được xa ba trượng thì quang thuẫn đã yếu tới mức không thể nhìn thấy, Lan Kỳ Nhi mặt cắt không còn hột máu, chỉ ôm chặt lấy Lâm Nhất rồi liều mình lao về phía trước. Ngay sau đó hai người liền biến mất trong cương phong. Mà lúc này nàng ta chỉ muốn khiến tất cả những điều này chậm lại một chút, khiến cho chớp mắt ngắn ngủi này trở thành vĩnh hằng.
Cảm nhận được sự tuyệt vọng của Lan Kỳ Nhi, Lâm Nhất cố vận huyền công, đột nhiên một ngụm tinh huyết phun ra, Huyền Thiên thuẫn sắp biến mất lại chớp động quang mang yếu ớt. Mà hắn thì trước mắt tối sầm, mơ màng muốn ngất đi. Lan Kỳ Nhi đau lòng ôm hắn vào lòng, nước mắt rơi như mưa. Là ta dẫn ngươi vào tuyệt cảnh, ta chỉ có thể cùng chết với ngươi. Lại không biết cương phong này là thông đi đâu, liệu có phải là thông tới kiếp sau không! Trong cơn tuyệt vọng, nàng ta đột nhiên nhìn thấy một cửa động đen xì, đó là cửa lớn của Huyền Thiên tháp.
Không kịp nghĩ nhiều, Lan Kỳ Nhi triệu ra phi kiếm đâm rách lòng bàn tay, máu đỏ sẫm phun ra như suối, hóa thành quang thuẫn lại lập tức bị cương phong nuốt trọn. Khí huyết và sinh cơ trên người nàng ta trong nháy mắt đã biến mất. mà cánh cửa đó thì vẫn còn cách năm trượng.
Cương phong lúc ẩn lúc hiện như mây khói, nhưng lại rất vô tình. Sau khi cắn nuốt quang thuẫn, nơi nào cũng là gió không thể kháng cự, tiếp tục ập về phía hai người đang cùng chung sinh tử.
Lúc này Lan Kỳ Nhi sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, chỉ có trong con mắt đen láy ra lộ ra dục niệm và điên cuồng. Nàng ta muốn vì Lâm Nhất, vì người mà mình yêu chảy đến tận giọt máu cuối cùng.
Nhận ra gì đó, Lâm Nhất mở mắt, hô lên thất thanh:
- Ngươi...
Máu từ thất khiếu, tứ chi của Lan Kỳ Nhi trào ra, rơi tí tách, chói lọi loá mắt. Máu đã nhiễm đỏ váy trắng như tuyết và dung nhan xinh đẹp đó. Máu, chỉ nháy mắt đã dung nhập vào Huyền Thiên thuẫn, bọc lấy cả người Lâm Nhất.
Lan Kỳ Nhi chảy hết giọt máu cuối cùng, toàn lực ném Lâm Nhất về phía trước. Mà thân hình yếu đuối của nàng ta thì bị mây khói thổi qua, đang từ từ tiêu tán.
- Kỳ nhi...
Khóe mắt như muốn rách ra, Lâm Nhất hô lên đau xót.
Lan Kỳ Nhi lại lộ ra nụ cười vui mừng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi coi kiếp này, ta đợi kiếp sau, đừng quên Kỳ Nhi...
Còn chưa nói xong đã như khói nhẹ mờ đi, dung nhan tuyệt thế đó cũng theo gió biến mất. . .
Ngơ ngẩn nhìn bóng người tự dưng mất đi, đau thương khó có thể thừa nhận xộc lên trong lòng, Lâm Nhất hự một tiếng ngất đi. Quang thuẫn từ tinh huyết của Lan Kỳ Nhi biến thành trong nháy mắt đã bị cương phong cắn nuốt vô tung vô ảnh, mà cánh cửa đó của Huyền Thiên thì vẫn ở ngoài trượng.
Lan Kỳ Nhi bị cương phong nuốt trọn, Lâm Nhất trong giây lát cũng là kết cục tương tự.
Các tu sĩ của Huyền Thiên môn đều đứng ngây tại chỗ. Dư Hành Tử tâm sinh hận ý nhưng lại đành bất lực, chỉ có thể sắc mặt âm trầm, đứng đó vuốt râu không lên tiếng. Đồ đệ Tiển Phong thì liên tục lắc đầu, luôn miệng kêu đáng tiếc!
Huyền Thiên tâm pháp vốn đã tới tay giờ cứ vậy không còn nữa, Quảng Tề Tử không khỏi bóp cổ tay thở dài! Việc này nếu bị sư thúc biết được, e là không tránh được một hồi trách phạt!
Trang Vân ngơ ngác thất thần, thì thào nói:
- Kỳ nhi. Ngươi sao lại bướng bỉnh như vậy!
Khi mọi người của Huyền Thiên môn đang ở đây buồn bã mất mát, không quên đợi chung kết của tất cả những điều này, đợi khoảnh khắc Lâm Nhất bị cương phong nuốt trọn. Không ai tin hắn có thể may mắn thoát chết dưới uy thế của thiên địa chi uy.
Một trận mây khói thổi qua, ngay khi Lâm Nhất sắp biến mất, trên người hắn chợt có một tầng ánh sáng vàng hiện lên, sau đó, thân hình hắn vẫn còn, lại tiếp tục tiến về phía trước, chính là xuyên qua cương phong ở mấy trượng cuối cùng, bay thẳng vào cửa đá của Huyền Thiên tháp.
Vào khoảnh khắc được Lan Kỳ Nhi ôm lấy, Lâm Nhất minh bạch tâm tư của Lan Kỳ Nhi, lại thầm thở dài trong lòng. Hắn thật sự không muốn khiến nàng ta chết cùng mình. Một nam nhân chết thì chết, lại muốn một một nữ tử bầu bạn! Hắn cảm thấy rất đáng khinh! Nhưng hắn lại rất đau lòng! Hắn biết phần tình này quá sâu nặng, hắn không thể báo đáp!
Trong nháy mắt, hai người đâm vào trong khói nhẹ như có như không đó. Quang thuẫn lập tức tan rã, Lan Kỳ Nhi phun ra một ngụm tinh huyết, vẫn khó địch lại uy thế của cương phong. Nàng ta hừ một tiếng, nắm chặt quyền đầu đánh vào ngực. Trong nháy mắt, máu như suốt từ trong miệng phun ra. Huyền Thiên thuẫn hào quang chớp động, bọc lấy hai người tiếp tục bay về phía trước.
Chỉ có điều lao ra được xa ba trượng thì quang thuẫn đã yếu tới mức không thể nhìn thấy, Lan Kỳ Nhi mặt cắt không còn hột máu, chỉ ôm chặt lấy Lâm Nhất rồi liều mình lao về phía trước. Ngay sau đó hai người liền biến mất trong cương phong. Mà lúc này nàng ta chỉ muốn khiến tất cả những điều này chậm lại một chút, khiến cho chớp mắt ngắn ngủi này trở thành vĩnh hằng.
Cảm nhận được sự tuyệt vọng của Lan Kỳ Nhi, Lâm Nhất cố vận huyền công, đột nhiên một ngụm tinh huyết phun ra, Huyền Thiên thuẫn sắp biến mất lại chớp động quang mang yếu ớt. Mà hắn thì trước mắt tối sầm, mơ màng muốn ngất đi. Lan Kỳ Nhi đau lòng ôm hắn vào lòng, nước mắt rơi như mưa. Là ta dẫn ngươi vào tuyệt cảnh, ta chỉ có thể cùng chết với ngươi. Lại không biết cương phong này là thông đi đâu, liệu có phải là thông tới kiếp sau không! Trong cơn tuyệt vọng, nàng ta đột nhiên nhìn thấy một cửa động đen xì, đó là cửa lớn của Huyền Thiên tháp.
Không kịp nghĩ nhiều, Lan Kỳ Nhi triệu ra phi kiếm đâm rách lòng bàn tay, máu đỏ sẫm phun ra như suối, hóa thành quang thuẫn lại lập tức bị cương phong nuốt trọn. Khí huyết và sinh cơ trên người nàng ta trong nháy mắt đã biến mất. mà cánh cửa đó thì vẫn còn cách năm trượng.
Cương phong lúc ẩn lúc hiện như mây khói, nhưng lại rất vô tình. Sau khi cắn nuốt quang thuẫn, nơi nào cũng là gió không thể kháng cự, tiếp tục ập về phía hai người đang cùng chung sinh tử.
Lúc này Lan Kỳ Nhi sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, chỉ có trong con mắt đen láy ra lộ ra dục niệm và điên cuồng. Nàng ta muốn vì Lâm Nhất, vì người mà mình yêu chảy đến tận giọt máu cuối cùng.
Nhận ra gì đó, Lâm Nhất mở mắt, hô lên thất thanh:
- Ngươi...
Máu từ thất khiếu, tứ chi của Lan Kỳ Nhi trào ra, rơi tí tách, chói lọi loá mắt. Máu đã nhiễm đỏ váy trắng như tuyết và dung nhan xinh đẹp đó. Máu, chỉ nháy mắt đã dung nhập vào Huyền Thiên thuẫn, bọc lấy cả người Lâm Nhất.
Lan Kỳ Nhi chảy hết giọt máu cuối cùng, toàn lực ném Lâm Nhất về phía trước. Mà thân hình yếu đuối của nàng ta thì bị mây khói thổi qua, đang từ từ tiêu tán.
- Kỳ nhi...
Khóe mắt như muốn rách ra, Lâm Nhất hô lên đau xót.
Lan Kỳ Nhi lại lộ ra nụ cười vui mừng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi coi kiếp này, ta đợi kiếp sau, đừng quên Kỳ Nhi...
Còn chưa nói xong đã như khói nhẹ mờ đi, dung nhan tuyệt thế đó cũng theo gió biến mất. . .
Ngơ ngẩn nhìn bóng người tự dưng mất đi, đau thương khó có thể thừa nhận xộc lên trong lòng, Lâm Nhất hự một tiếng ngất đi. Quang thuẫn từ tinh huyết của Lan Kỳ Nhi biến thành trong nháy mắt đã bị cương phong cắn nuốt vô tung vô ảnh, mà cánh cửa đó của Huyền Thiên thì vẫn ở ngoài trượng.
Lan Kỳ Nhi bị cương phong nuốt trọn, Lâm Nhất trong giây lát cũng là kết cục tương tự.
Các tu sĩ của Huyền Thiên môn đều đứng ngây tại chỗ. Dư Hành Tử tâm sinh hận ý nhưng lại đành bất lực, chỉ có thể sắc mặt âm trầm, đứng đó vuốt râu không lên tiếng. Đồ đệ Tiển Phong thì liên tục lắc đầu, luôn miệng kêu đáng tiếc!
Huyền Thiên tâm pháp vốn đã tới tay giờ cứ vậy không còn nữa, Quảng Tề Tử không khỏi bóp cổ tay thở dài! Việc này nếu bị sư thúc biết được, e là không tránh được một hồi trách phạt!
Trang Vân ngơ ngác thất thần, thì thào nói:
- Kỳ nhi. Ngươi sao lại bướng bỉnh như vậy!
Khi mọi người của Huyền Thiên môn đang ở đây buồn bã mất mát, không quên đợi chung kết của tất cả những điều này, đợi khoảnh khắc Lâm Nhất bị cương phong nuốt trọn. Không ai tin hắn có thể may mắn thoát chết dưới uy thế của thiên địa chi uy.
Một trận mây khói thổi qua, ngay khi Lâm Nhất sắp biến mất, trên người hắn chợt có một tầng ánh sáng vàng hiện lên, sau đó, thân hình hắn vẫn còn, lại tiếp tục tiến về phía trước, chính là xuyên qua cương phong ở mấy trượng cuối cùng, bay thẳng vào cửa đá của Huyền Thiên tháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.