Chương 1017: Thay đổi khôn lường (2)
Duệ Quang
08/03/2022
- Trong tay ngươi là vật gì vậy?
Lúc này Yến Khởi mới giơ ngọc giản trong tay lên, nói:
- Các vị cao nhân Huyền Thiên môn muốn tới Đan Dương Sơn ta tới làm khách...
Lãnh Thúy không hiểu hỏi:
- Huyền Thiên môn làm vậy là có ý gì?
Nhận lấy ngọc giản, Lãnh Thúy ngạc nhiên nói:
- Vào ngày lập xuân, đàm kinh luận đạo ở Đan Dương Sơn...
Nàng lập tức bừng tỉnh, ngược lại nhìn về phía Yến Khởi nói:
- Đến lúc đó, chẳng lẽ tu sĩ Kim Đan ta không phải đều ở đây sao?
- Ha ha! Ý không ở trong lời! Huyền Thiên môn có Nhạc Thành Tử ở đó, thật đúng là chuyện may mắn!
Yến Khởi vuốt râu, lơ đễnh mỉm cười.
...
Trên ngọn núi, dưới cây tùng có ba người ngồi khoanh chân.
- Nơi này trời quang mây tạnh, có thể nghe sóng lớn ngắm nhìn biển, đúng là thú vui tao nhã, lại còn có thể xem là chỗ yên tĩnh để tu luyện...
Người nói chuyện là Mộc Thiên Viễn mặc trang phục màu trắng, để ba chòm râu càng thêm khí độ.
- Động phủ của tiền bối Kim Đan nào mà không tầm thường chứ!
Người nói phụ hoạ là nữ tử xinh đẹp như hoa, cử chỉ thanh nhã. Nàng mặc váy trắng kết hợp cùng người bên cạnh lại càng tôn nhau lên, càng lộ vẻ xuất trần. Trong lời nói của nàng chính là ám chỉ động phủ của Lâm Nhất ở cách đó không xa. Chủ nhân động phủ này ngồi ở giữa, trong tay cầm hồ lô rượu cười tủm tỉm.
- Ngươi trở về núi lại vùi đầu bế quan, đúng là uổng phí cảnh đẹp ở đây!
Mộc Thiên Viễn cười nói. Hình như mỗi lần nhìn thấy Lâm Nhất, hắn ta đều có thể phát hiện ra mấy phần khác biệt. Tính tình ngược lại không thay đổi, mà trong nụ cười hiền hòa lại có vẻ lười nhác, có trong lúc lơ đãng hiện ra một khí thế khiến người không dám nhìn coi thường.
- Ha ha! Trên tâm địa không dao động, nơi nào mà không phải nước trong núi xanh chứ?
Lâm Nhất cười ha hả, dẫn tới Mộc Thiên Viễn lại hỏi:
- Ngươi có cảnh giới này, khiến người khác theo không kịp. Nói vậy hai năm qua, tu vi của ngươi đã tăng tiến rồi?
- Chỉ thêm một chút mà thôi!
Lâm Nhất lơ đễnh lắc đầu. Hai người trước mặt không thích uống rượu, hắn chỉ đành phải một mình cầm hồ lô Tử Kim, thỉnh thoảng uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt tùy ý nhàn nhã. Mộc Thiên Viễn lại cười gượng nói:
- Ngươi tăng thêm khiến cho người ta phải ngửa nhìn đáy!
- Quá lời! Ngươi là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, Ngọc cô nương cũng đang chờ Kết Đan, cần gì phải xem nhẹ chính mình!
Lâm Nhất nói.
Ngọc Lạc Y nói tiếp nói:
- Nghe sư phụ ta nhắc qua, Kết Đan không phải là chuyện dễ dàng, cần tu vi cùng cảm ngộ hỗ trợ lẫn nhau, hai cái thiếu một cái cũng không được...
Nàng còn chưa nói dứt lời, Lâm Nhất “A” một tiếng, vẻ tươi cười không thay đổi hỏi:
- Ta chẳng qua vừa xuất quan, hai người ngươi lại tới thăm, có phải là Lãnh các chủ đã từng căn dặn đúng không?
Chút sợ run sợ, Ngọc Lạc Y hơi do dự, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Có đôi khi nói quanh co cùng người chỉ biết tự rước lấy nhục, ngược lại không bằng thẳng nói thẳng ra. Biết rõ cách làm người của Lâm Nhất, Mộc Thiên Viễn biết phải làm thế nào. Hắn nở nụ cười khổ, nói:
- Sư phụ nói trên người ngươi có kinh văn nâng cao tu vi, bảo hai người chúng ta tới xin chỉ giáo nhiều hơn. Ngoài ra, người Huyền Thiên môn sắp tới...
Vẫn là có người không chịu bỏ qua! Lâm Nhất lắc đầu, vẻ mặt bỗng thoáng động, hỏi:
- Người Huyền Thiên môn sắp tới?
So sánh với Ngọc Lạc Y, Mộc Thiên Viễn có thêm vài phần nhân tình thạo đời. Hắn thấy Lâm Nhất quan tâm tới điều này lại phân trần nói:
- Trong tiên môn thường có đàm kinh luận đạo, đồng đạo mượn điều này để kiểm chứng tu vi... ý Huyền Thiên môn đến cũng là thế!
Biết được ý của Huyền Thiên môn, Lâm Nhất ngắm nhìn hồ lô Tử Kim, vẻ mặt vẫn cười không rõ. Thấy hắn lộ vẻ khó lường, Mộc Thiên Viễn hỏi:
- Có gì không ổn sao?
- Ha ha!
Cười khẽ, Lâm Nhất lắc đầu không nói. Hắn chậm rãi đứng dậy, bước tới trên vách núi đá bên cạnh. Lưng dựa núi, đối mặt với biển mây mịt mờ, ánh mắt hắn nhìn xa, trong lòng trầm tĩnh khác thường. Chỉ có khóe miệng vẫn lạnh lùng nhếch lên.
...
Động phủ của Lâm Nhất ở trên vách đá, trước cửa là bãi đất nhỏ chưa tới một hai trượng, ở đây có tảng đá với hình thù kỳ quái, cây thảo lạ, mây mù vờn quanh, cũng là một phong cảnh đẹp. Hắn xuất quan mấy ngày, lại canh giữ ba mảnh đất trước cửa, không phải cười nói với Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y thì cùng đồ đệ Đông Phương Sóc nói chuyện tu luyện.
Thời gian còn lại, bên bờ biển mây, trên đỉnh mù sương này, hắn luôn một mình lặng lẽ uống rượu, mặc cho gió mát thổi vào mặt, nhìn thay đổi khôn lường.
...
Có sư phụ, Đông Phương Sóc tu luyện càng chăm chú, cần cù có thừa không dám chậm trễ. Có vết xe đổ trước đó, Lâm Nhất vẫn bảo hắn chuyên tâm nâng cao tu vi. Một người Trúc Cơ trăm tuổi muốn tu tới Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn không phải là chuyện dễ dàng.
Đồ đệ đất ngờ có được này tốt xấu gì cũng là một người có trách nhiệm, đã xác định điều gì thì thực hiện tới cùng. Một người tu luyện như vậy lại thêm một phần căn cơ vững chắc, hẳn sẽ có một tiền đồ tốt. Nhưng vài điều có được thì nhất định phải có mất, Đông Phương Sóc kém ở chỗ vào chỗ Trúc Cơ khi đã lớn tuổi. Cho nên, Lâm Nhất hoàn toàn không giấu giếm, không chỉ truyền Huyền Thiên Tâm Pháp trang Luyện Khí tới trang Kim Đan cũng truyền cho, còn muốn ném thêm vài thứ có thể dùng được cho kỳ Trúc Cơ trên người cho đối phương.
Tuy nhiên, Lâm Nhất không truyền Huyền Thiên Tâm Pháp trang Nguyên Anh. Hắn không phải xuất phát từ tâm tư riêng của mình, mà sợ rước lấy tai họa không cần thiết. Về phần thuật luyện đan của Nhược Thủy tiên sinh, bản thân hắn chưa từng bỏ công sức đi cân nhắc, không ngại truyền cho đồ đệ của mình...
Lúc này Yến Khởi mới giơ ngọc giản trong tay lên, nói:
- Các vị cao nhân Huyền Thiên môn muốn tới Đan Dương Sơn ta tới làm khách...
Lãnh Thúy không hiểu hỏi:
- Huyền Thiên môn làm vậy là có ý gì?
Nhận lấy ngọc giản, Lãnh Thúy ngạc nhiên nói:
- Vào ngày lập xuân, đàm kinh luận đạo ở Đan Dương Sơn...
Nàng lập tức bừng tỉnh, ngược lại nhìn về phía Yến Khởi nói:
- Đến lúc đó, chẳng lẽ tu sĩ Kim Đan ta không phải đều ở đây sao?
- Ha ha! Ý không ở trong lời! Huyền Thiên môn có Nhạc Thành Tử ở đó, thật đúng là chuyện may mắn!
Yến Khởi vuốt râu, lơ đễnh mỉm cười.
...
Trên ngọn núi, dưới cây tùng có ba người ngồi khoanh chân.
- Nơi này trời quang mây tạnh, có thể nghe sóng lớn ngắm nhìn biển, đúng là thú vui tao nhã, lại còn có thể xem là chỗ yên tĩnh để tu luyện...
Người nói chuyện là Mộc Thiên Viễn mặc trang phục màu trắng, để ba chòm râu càng thêm khí độ.
- Động phủ của tiền bối Kim Đan nào mà không tầm thường chứ!
Người nói phụ hoạ là nữ tử xinh đẹp như hoa, cử chỉ thanh nhã. Nàng mặc váy trắng kết hợp cùng người bên cạnh lại càng tôn nhau lên, càng lộ vẻ xuất trần. Trong lời nói của nàng chính là ám chỉ động phủ của Lâm Nhất ở cách đó không xa. Chủ nhân động phủ này ngồi ở giữa, trong tay cầm hồ lô rượu cười tủm tỉm.
- Ngươi trở về núi lại vùi đầu bế quan, đúng là uổng phí cảnh đẹp ở đây!
Mộc Thiên Viễn cười nói. Hình như mỗi lần nhìn thấy Lâm Nhất, hắn ta đều có thể phát hiện ra mấy phần khác biệt. Tính tình ngược lại không thay đổi, mà trong nụ cười hiền hòa lại có vẻ lười nhác, có trong lúc lơ đãng hiện ra một khí thế khiến người không dám nhìn coi thường.
- Ha ha! Trên tâm địa không dao động, nơi nào mà không phải nước trong núi xanh chứ?
Lâm Nhất cười ha hả, dẫn tới Mộc Thiên Viễn lại hỏi:
- Ngươi có cảnh giới này, khiến người khác theo không kịp. Nói vậy hai năm qua, tu vi của ngươi đã tăng tiến rồi?
- Chỉ thêm một chút mà thôi!
Lâm Nhất lơ đễnh lắc đầu. Hai người trước mặt không thích uống rượu, hắn chỉ đành phải một mình cầm hồ lô Tử Kim, thỉnh thoảng uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt tùy ý nhàn nhã. Mộc Thiên Viễn lại cười gượng nói:
- Ngươi tăng thêm khiến cho người ta phải ngửa nhìn đáy!
- Quá lời! Ngươi là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, Ngọc cô nương cũng đang chờ Kết Đan, cần gì phải xem nhẹ chính mình!
Lâm Nhất nói.
Ngọc Lạc Y nói tiếp nói:
- Nghe sư phụ ta nhắc qua, Kết Đan không phải là chuyện dễ dàng, cần tu vi cùng cảm ngộ hỗ trợ lẫn nhau, hai cái thiếu một cái cũng không được...
Nàng còn chưa nói dứt lời, Lâm Nhất “A” một tiếng, vẻ tươi cười không thay đổi hỏi:
- Ta chẳng qua vừa xuất quan, hai người ngươi lại tới thăm, có phải là Lãnh các chủ đã từng căn dặn đúng không?
Chút sợ run sợ, Ngọc Lạc Y hơi do dự, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Có đôi khi nói quanh co cùng người chỉ biết tự rước lấy nhục, ngược lại không bằng thẳng nói thẳng ra. Biết rõ cách làm người của Lâm Nhất, Mộc Thiên Viễn biết phải làm thế nào. Hắn nở nụ cười khổ, nói:
- Sư phụ nói trên người ngươi có kinh văn nâng cao tu vi, bảo hai người chúng ta tới xin chỉ giáo nhiều hơn. Ngoài ra, người Huyền Thiên môn sắp tới...
Vẫn là có người không chịu bỏ qua! Lâm Nhất lắc đầu, vẻ mặt bỗng thoáng động, hỏi:
- Người Huyền Thiên môn sắp tới?
So sánh với Ngọc Lạc Y, Mộc Thiên Viễn có thêm vài phần nhân tình thạo đời. Hắn thấy Lâm Nhất quan tâm tới điều này lại phân trần nói:
- Trong tiên môn thường có đàm kinh luận đạo, đồng đạo mượn điều này để kiểm chứng tu vi... ý Huyền Thiên môn đến cũng là thế!
Biết được ý của Huyền Thiên môn, Lâm Nhất ngắm nhìn hồ lô Tử Kim, vẻ mặt vẫn cười không rõ. Thấy hắn lộ vẻ khó lường, Mộc Thiên Viễn hỏi:
- Có gì không ổn sao?
- Ha ha!
Cười khẽ, Lâm Nhất lắc đầu không nói. Hắn chậm rãi đứng dậy, bước tới trên vách núi đá bên cạnh. Lưng dựa núi, đối mặt với biển mây mịt mờ, ánh mắt hắn nhìn xa, trong lòng trầm tĩnh khác thường. Chỉ có khóe miệng vẫn lạnh lùng nhếch lên.
...
Động phủ của Lâm Nhất ở trên vách đá, trước cửa là bãi đất nhỏ chưa tới một hai trượng, ở đây có tảng đá với hình thù kỳ quái, cây thảo lạ, mây mù vờn quanh, cũng là một phong cảnh đẹp. Hắn xuất quan mấy ngày, lại canh giữ ba mảnh đất trước cửa, không phải cười nói với Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y thì cùng đồ đệ Đông Phương Sóc nói chuyện tu luyện.
Thời gian còn lại, bên bờ biển mây, trên đỉnh mù sương này, hắn luôn một mình lặng lẽ uống rượu, mặc cho gió mát thổi vào mặt, nhìn thay đổi khôn lường.
...
Có sư phụ, Đông Phương Sóc tu luyện càng chăm chú, cần cù có thừa không dám chậm trễ. Có vết xe đổ trước đó, Lâm Nhất vẫn bảo hắn chuyên tâm nâng cao tu vi. Một người Trúc Cơ trăm tuổi muốn tu tới Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn không phải là chuyện dễ dàng.
Đồ đệ đất ngờ có được này tốt xấu gì cũng là một người có trách nhiệm, đã xác định điều gì thì thực hiện tới cùng. Một người tu luyện như vậy lại thêm một phần căn cơ vững chắc, hẳn sẽ có một tiền đồ tốt. Nhưng vài điều có được thì nhất định phải có mất, Đông Phương Sóc kém ở chỗ vào chỗ Trúc Cơ khi đã lớn tuổi. Cho nên, Lâm Nhất hoàn toàn không giấu giếm, không chỉ truyền Huyền Thiên Tâm Pháp trang Luyện Khí tới trang Kim Đan cũng truyền cho, còn muốn ném thêm vài thứ có thể dùng được cho kỳ Trúc Cơ trên người cho đối phương.
Tuy nhiên, Lâm Nhất không truyền Huyền Thiên Tâm Pháp trang Nguyên Anh. Hắn không phải xuất phát từ tâm tư riêng của mình, mà sợ rước lấy tai họa không cần thiết. Về phần thuật luyện đan của Nhược Thủy tiên sinh, bản thân hắn chưa từng bỏ công sức đi cân nhắc, không ngại truyền cho đồ đệ của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.