Chương 677: Thiên Thai (2)
Duệ Quang
04/10/2021
Chỉ là Chính Dương tâm pháp của Lâm Nhất cũng đến Luyện Khí tầng chín, Đức Hâm không phát hiện được trong cơ thể có dị thường gì. Đức Hâm tung ra một khối ngọc bài nói:
- Nếu ngươi thật muốn đi Huyền Thiên Tiên Cảnh, thì ở đây quan sát đi!
Nói xong hắn liền nhìn về phía lôi đài.
Lâm Nhất tiếp nhận ngọc bài, phía trên khắc ‘nhân số một’, không biết dùng để làm gì. Nếu Đức Hâm bàn giao, thì ở một bên chờ là được. Hắn thấy Tống Thủ và Mạc Đại đứng chung một chỗ, liền bước qua chào hỏi.
- Lâm sư đệ, Đức Chấp Sự đồng ý không?
Mạc Đại hảo tâm hỏi.
- Chỉ cho phép ta tham gia tỷ thí!
Lâm Nhất nói một câu, sau đó lại nhìn Tống Thủ cười gật đầu, ba người bắt đầu tâm sự.
...
Cách Lâm Nhất hơn mười trượng, là lôi đài đệ tử tỷ thí tu vi. Người vây xem đứng xa xa, tình hình trên lôi đài vừa xem hiểu ngay. Nhìn thấy trên lôi đài cao ba trượng mơ hồ có chữ nhân lóe sáng, hắn lại nghển cổ nhìn hai lôi đài khác, mới hiểu được ba lôi đài biệt hiệu là ‘thiên, địa, nhân’. Mà ngọc bài trong tay ghi ‘nhân số một’, hẳn là số thứ tự ở lôi đài chữ nhân.
Lúc này hai nam đệ tử ở trên đài chiến đấu rất kịch liệt, nhìn quần áo đều là đệ tử ngoại môn, dáng dấp khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, phân biệt có tu vi Luyện Khí tầng bảy và tầng tám. Ở hai bên lôi đài, còn có hai tiền bối Trúc Cơ kỳ làm trọng tài.
Trên lôi đài, hai thanh phi kiếm bay loạn đầy trời, phù chú pháp thuật nổ vang, tình cảnh rất náo nhiệt. Các đệ tử quan sát ở chung quanh kinh hô, bóp cổ tay, âm thanh khen hay liên tiếp.
Cẩn thận quan sát chốc lát, Lâm Nhất cảm thấy có chút đần độn vô vị. Tu vi của hai đệ tử này so đấu, trên tình cảnh rất đặc sắc, nhưng không kinh tâm động phách như lúc sinh tử tương bác, có thể nói, này chỉ là biểu diễn tu vi. Ai tu vi cao hơn, pháp khí, phù thuật trên người mạnh hơn, cuối cùng thắng bại liền không hồi hộp. Mà hai tiền bối Trúc Cơ Kỳ kia, ngoài làm trọng tài, còn có ý phòng bị trong tỷ thí phát sinh bất ngờ.
Quan sát các tu sĩ tỷ thí, đối với Lâm Nhất mà nói rất mới mẻ, cũng rất xa lạ. Hắn cùng những tu sĩ khác đánh nhau chết sống, lần kia là sinh tử chém giết, kết cục cuối cùng, không phải ngươi chết chính là ta chết. Mặc dù cuối cùng mình không ăn thua phải chạy trốn, nhưng đã là toàn lực ứng phó, sinh tử chỉ cách một đường mà thôi.
Nhưng tỷ thí trên lôi đài, bày thủ đoạn của mình ra cho mọi người quan sát, làm cho Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Sát chiêu trên tay mình há có thể dễ dàng gặp người? Nhưng nếu không tham gia tỷ thí, sẽ bỏ qua Huyền Thiên Tiên Cảnh, chẳng phải có chút đáng tiếc. Nếu tham dự tỷ thí, phải làm sao thắng đối thủ, lại không lộ hết gốc gác của mình?
Trên Thiên Thai, đệ tử đông đảo, lại đều là tu sĩ. Trong lòng Lâm Nhất có kiêng kị, thần thức không dám tìm hiểu bốn phía. Hắn vừa nhìn trên đài tỷ thí, vừa nghĩ rất nhiều chuyện. Bỗng nhiên cảm thấy hai đạo thần thức quét tới, một loại cảm giác không ổn tự nhiên sinh ra, là ai?
Dùng thần thức tra xét tu vi của đối phương, là thủ đoạn tập mãi thành thói quen của tu sĩ. Bất quá chỉ là dùng thần thức quét qua liền thôi, bằng không sẽ xúc phạm kiêng kỵ giữa các tu sĩ. Gặp phải đối phương tu vi thấp hơn mình còn tốt, nếu tùy tiện va phải một vị tiền bối, tránh không được sẽ nếm mùi đau khổ.
Mà để Lâm Nhất âm thầm đề phòng là, trong hai đạo thần thức kia mang theo hàn ý dày đặc, một trước một sau, không chút kiêng kỵ loanh quanh ở trên người mình. Hắn âm thầm cau mày, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác.
Ba lôi đài dựng theo hình Tam Tài, lẫn nhau cách không tới trăm trượng, ở dưới thị lực của tu sĩ là có thể thấy rõ ràng. Lâm Nhất nhìn về phía lôi đài chữ thiên, quả nhiên, Trịnh Nguyên và Vạn Tử Bình đứng ở trong đám người, đang xa xa nhìn hắn.
Lâm Nhất nhướng mày, khóe miệng cong lên, trừng về phía đối phương một cái, sau đó giơ cằm lên, không tiếp tục để ý hai người khiêu khích. Hắn không tin đối phương dám trả thù ở trước mặt mọi người. Trịnh Nguyên dựa vào tu vi Trúc Cơ kỳ, lần trước đuổi giết mình cực kỳ chật vật.
Nhưng hôm nay mình đã tới Luyện Khí kỳ đỉnh cao, chỉ cần ngươi không có bản lĩnh như Hắc y nhân kia, thì không cần sợ ngươi. Còn có Vạn Tử Bình, tu vi hẳn vừa mới tăng lên, bất quá chỉ là Luyện Khí tầng chín, muốn tìm mình gây phiền toái? Hừ!
Mà Trịnh Nguyên ở xa xa, trong lòng vốn không thoải mái, lần trước không giết được Lâm Nhất, cuối cùng còn mất dấu, vì thế liên tiếp nhiều ngày tức giận khó tiêu. Bây giờ thấy đối phương không chỉ bình yên vô sự trở lại sơn môn, tu vi còn lên một tầng, càng bày ra thần thái kiêu ngạo, dửng dưng như không có gì, tức giận đến sắc mặt hắn âm lãnh, thầm mắng:
- Tiểu tử thúi! Xem ngươi còn có thể càn rỡ mấy ngày.
Trịnh Nguyên đã là Trúc Cơ kỳ, đứng ở trong đám người vây xem, một thân áo tím của hắn rất bắt mắt. Mộc Thiên Viễn cùng mấy đệ tử Luyện Khí kỳ đứng ở xa xa, ánh mắt chú ý tới “tiền bối” khiến cho người không cam lòng kia.
Tu sĩ cảm quan nhạy cảm, Mộc Thiên Viễn lập tức phát hiện sắc mặt của Vạn Tử Bình cũng mù mịt. Hắn theo ánh mắt đối phương nhìn lại, không khỏi âm thầm kỳ lạ.
- Nếu ngươi thật muốn đi Huyền Thiên Tiên Cảnh, thì ở đây quan sát đi!
Nói xong hắn liền nhìn về phía lôi đài.
Lâm Nhất tiếp nhận ngọc bài, phía trên khắc ‘nhân số một’, không biết dùng để làm gì. Nếu Đức Hâm bàn giao, thì ở một bên chờ là được. Hắn thấy Tống Thủ và Mạc Đại đứng chung một chỗ, liền bước qua chào hỏi.
- Lâm sư đệ, Đức Chấp Sự đồng ý không?
Mạc Đại hảo tâm hỏi.
- Chỉ cho phép ta tham gia tỷ thí!
Lâm Nhất nói một câu, sau đó lại nhìn Tống Thủ cười gật đầu, ba người bắt đầu tâm sự.
...
Cách Lâm Nhất hơn mười trượng, là lôi đài đệ tử tỷ thí tu vi. Người vây xem đứng xa xa, tình hình trên lôi đài vừa xem hiểu ngay. Nhìn thấy trên lôi đài cao ba trượng mơ hồ có chữ nhân lóe sáng, hắn lại nghển cổ nhìn hai lôi đài khác, mới hiểu được ba lôi đài biệt hiệu là ‘thiên, địa, nhân’. Mà ngọc bài trong tay ghi ‘nhân số một’, hẳn là số thứ tự ở lôi đài chữ nhân.
Lúc này hai nam đệ tử ở trên đài chiến đấu rất kịch liệt, nhìn quần áo đều là đệ tử ngoại môn, dáng dấp khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, phân biệt có tu vi Luyện Khí tầng bảy và tầng tám. Ở hai bên lôi đài, còn có hai tiền bối Trúc Cơ kỳ làm trọng tài.
Trên lôi đài, hai thanh phi kiếm bay loạn đầy trời, phù chú pháp thuật nổ vang, tình cảnh rất náo nhiệt. Các đệ tử quan sát ở chung quanh kinh hô, bóp cổ tay, âm thanh khen hay liên tiếp.
Cẩn thận quan sát chốc lát, Lâm Nhất cảm thấy có chút đần độn vô vị. Tu vi của hai đệ tử này so đấu, trên tình cảnh rất đặc sắc, nhưng không kinh tâm động phách như lúc sinh tử tương bác, có thể nói, này chỉ là biểu diễn tu vi. Ai tu vi cao hơn, pháp khí, phù thuật trên người mạnh hơn, cuối cùng thắng bại liền không hồi hộp. Mà hai tiền bối Trúc Cơ Kỳ kia, ngoài làm trọng tài, còn có ý phòng bị trong tỷ thí phát sinh bất ngờ.
Quan sát các tu sĩ tỷ thí, đối với Lâm Nhất mà nói rất mới mẻ, cũng rất xa lạ. Hắn cùng những tu sĩ khác đánh nhau chết sống, lần kia là sinh tử chém giết, kết cục cuối cùng, không phải ngươi chết chính là ta chết. Mặc dù cuối cùng mình không ăn thua phải chạy trốn, nhưng đã là toàn lực ứng phó, sinh tử chỉ cách một đường mà thôi.
Nhưng tỷ thí trên lôi đài, bày thủ đoạn của mình ra cho mọi người quan sát, làm cho Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Sát chiêu trên tay mình há có thể dễ dàng gặp người? Nhưng nếu không tham gia tỷ thí, sẽ bỏ qua Huyền Thiên Tiên Cảnh, chẳng phải có chút đáng tiếc. Nếu tham dự tỷ thí, phải làm sao thắng đối thủ, lại không lộ hết gốc gác của mình?
Trên Thiên Thai, đệ tử đông đảo, lại đều là tu sĩ. Trong lòng Lâm Nhất có kiêng kị, thần thức không dám tìm hiểu bốn phía. Hắn vừa nhìn trên đài tỷ thí, vừa nghĩ rất nhiều chuyện. Bỗng nhiên cảm thấy hai đạo thần thức quét tới, một loại cảm giác không ổn tự nhiên sinh ra, là ai?
Dùng thần thức tra xét tu vi của đối phương, là thủ đoạn tập mãi thành thói quen của tu sĩ. Bất quá chỉ là dùng thần thức quét qua liền thôi, bằng không sẽ xúc phạm kiêng kỵ giữa các tu sĩ. Gặp phải đối phương tu vi thấp hơn mình còn tốt, nếu tùy tiện va phải một vị tiền bối, tránh không được sẽ nếm mùi đau khổ.
Mà để Lâm Nhất âm thầm đề phòng là, trong hai đạo thần thức kia mang theo hàn ý dày đặc, một trước một sau, không chút kiêng kỵ loanh quanh ở trên người mình. Hắn âm thầm cau mày, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác.
Ba lôi đài dựng theo hình Tam Tài, lẫn nhau cách không tới trăm trượng, ở dưới thị lực của tu sĩ là có thể thấy rõ ràng. Lâm Nhất nhìn về phía lôi đài chữ thiên, quả nhiên, Trịnh Nguyên và Vạn Tử Bình đứng ở trong đám người, đang xa xa nhìn hắn.
Lâm Nhất nhướng mày, khóe miệng cong lên, trừng về phía đối phương một cái, sau đó giơ cằm lên, không tiếp tục để ý hai người khiêu khích. Hắn không tin đối phương dám trả thù ở trước mặt mọi người. Trịnh Nguyên dựa vào tu vi Trúc Cơ kỳ, lần trước đuổi giết mình cực kỳ chật vật.
Nhưng hôm nay mình đã tới Luyện Khí kỳ đỉnh cao, chỉ cần ngươi không có bản lĩnh như Hắc y nhân kia, thì không cần sợ ngươi. Còn có Vạn Tử Bình, tu vi hẳn vừa mới tăng lên, bất quá chỉ là Luyện Khí tầng chín, muốn tìm mình gây phiền toái? Hừ!
Mà Trịnh Nguyên ở xa xa, trong lòng vốn không thoải mái, lần trước không giết được Lâm Nhất, cuối cùng còn mất dấu, vì thế liên tiếp nhiều ngày tức giận khó tiêu. Bây giờ thấy đối phương không chỉ bình yên vô sự trở lại sơn môn, tu vi còn lên một tầng, càng bày ra thần thái kiêu ngạo, dửng dưng như không có gì, tức giận đến sắc mặt hắn âm lãnh, thầm mắng:
- Tiểu tử thúi! Xem ngươi còn có thể càn rỡ mấy ngày.
Trịnh Nguyên đã là Trúc Cơ kỳ, đứng ở trong đám người vây xem, một thân áo tím của hắn rất bắt mắt. Mộc Thiên Viễn cùng mấy đệ tử Luyện Khí kỳ đứng ở xa xa, ánh mắt chú ý tới “tiền bối” khiến cho người không cam lòng kia.
Tu sĩ cảm quan nhạy cảm, Mộc Thiên Viễn lập tức phát hiện sắc mặt của Vạn Tử Bình cũng mù mịt. Hắn theo ánh mắt đối phương nhìn lại, không khỏi âm thầm kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.