Chương 160: Thiên thuật (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Lòng hiếu kỳ và dục vọng, là bản tính của con người. Ngăn ngắn trăm năm, chớp mắt là qua, có người chìm đắm ở trong dục vọng của mình, năm tháng khốn đốn, phí hết thời gian; có người chấp nhất con đường dưới chân, yên lặng tiến lên!
Lâm Nhất không khỏi ngửa đầu, hai mắt khép hờ, nỗi lòng đột nhiên bay xa...
Ánh mặt trời ấm áp, thiên địa bao hàm sinh cơ, sinh mệnh linh động ở khắp mọi nơi...
- Lâm sư đệ...
Văn Luân kéo ống tay áo của Lâm Nhất.
- Ngươi là làm sao nhìn ra đối phương giở trò lừa bịp?
Văn Luân vẫn chưa từ bỏ ý định, ngượng ngùng hỏi.
- Ha ha, giả chính là giả, không để bề ngoài mê hoặc, không bị lợi ích động tâm, hắn có thể làm gì được ngươi?
Lâm Nhất phục hồi tinh thần lại, cười khẽ lắc đầu, đi về phía Thiết Ngưu.
Văn Luân chớp mắt nhỏ, nhìn về phía bóng lưng của Lâm Nhất bất mãn nói thầm :
- Lâm sư đệ chỉ biết cố làm ra vẻ bí ẩn...
- Thiết Ngưu mạo muội, xưng ngươi một tiếng huynh đệ được không!
Thiết Ngưu vội đứng dậy, ánh mắt chờ mong.
- Ta gọi Lâm Nhất, mới mười sáu tuổi mà thôi, Thiết Ngưu Đại ca cứ tự nhiên!
Nhìn Thiết Ngưu lộ ra nụ cười, Lâm Nhất cười nói:
- Thiết Ngưu Đại ca đến từ phương nào? Không biết tiểu đệ có nên hỏi hay không?
Sắc mặt Thiết Ngưu quẫn bách, sau đó sang sảng nở nụ cười, tự giễu nói:
- Ta so với huynh đệ lớn hơn rất nhiều, hôm nay gặp huynh đệ, mới biết mình hành sự lỗ mãng bao nhiêu, chọc người chê cười a!
Thiết Ngưu vỗ đùi nói:
- Những sự tình này không nói cũng được, ta là người huyện An Châu, cách nơi này cả ngàn dặm! Hành trình tới Cửu Long Sơn lần này, bị ăn giáo huấn, nhưng cũng mở mang kiến thức. Thiết Ngưu ta thuở nhỏ tập võ hơn mười năm, phạm vi mấy chục dặm ít có địch thủ. Đi tới Cửu Long Sơn, cùng đệ tử quý phái giao thủ, còn chưa ra tay đã bị bắt, Thiết Ngưu ta thua tâm phục khẩu phục.
Lâm Nhất lắc đầu thầm nói, Thiết Ngưu này nhất định là gặp phải cao thủ trong hàng đệ tử nội môn, bằng không thì cũng đến mức như vậy, tính tình đối phương ngay thẳng, hành trình Cửu Long Sơn lần này, đối với hắn đả kích cũng không nhỏ. Hắn an ủi:
- Thiết Ngưu Đại ca chớ tự ti, từ xưa người mạnh còn có người mạnh hơn! Ngươi ở chỗ của mình cũng là hán tử nổi danh, ngày thường hành hiệp trượng nghĩa, thủ hộ thôn dân, cũng là hành vi của hào kiệt. Những hoạt động tranh cường đấu thắng này, hẳn Thiết Ngưu Đại ca cũng xem thường!
Thiết Ngưu ý chí đại sướng, vỗ vai Lâm Nhất cười nói:
- Hảo huynh đệ, thực sự là kiến văn rộng rãi! Ta nghe ngươi, sau này Thiết Ngưu không bao giờ tin những lời đồn thất thiệt kia, ở nhà luyện võ, cùng năm ba tri kỉ luận võ đấu tửu, chẳng phải sung sướng sao!
Lâm Nhất ổn lập bất động, nhưng lại nghĩ tới Xa Hải. Tính tình của Thiết Ngưu này có chút giống Xa Hải, lại không như Xa Hải trong thô mang theo trầm ổn. Thiên Long phái và người trong giang hồ ân oán không có quan hệ gì tới hắn. Chỉ là cảm giác giang hồ hiểm ác, không đành lòng nhìn người vô tội như Thiết Ngưu làm pháo hôi.
Hồ Vạn Tài đi tới, nhìn Lâm Nhất, muốn nói lại thôi, dáng dấp không biết làm gì. Đối với hắn mà nói, cho dù cởi truồng chạy một vòng ở trên đường cái, cũng không mất mặt như hôm nay.
- Vị Hồ huynh này, tìm tiểu đệ có việc gì sao?
Lâm Nhất hỏi.
Hồ Vạn Tài vừa định xua tay ra hiệu mình không có chuyện gì, cuối cùng lại cười nói:
- Cái này... Chuyện hôm nay, tuy tại hạ không biết sâu cạn, nhưng cũng biết huynh đệ đã hạ thủ lưu tình, có thể… cái này... có thể đừng ngoại truyền việc này hay không!
Hôm nay thất thủ để Hồ Vạn Tài thất kinh, sau khi ngẫm nghĩ, biết được không phải là bản lĩnh của mình không ăn thua, mà là cao nhân làm khó dễ.
Thần sắc tựa như cười mà không phải cười của đối phương khiến người ta khó có thể dự đoán, Hồ Vạn Tài càng cảm giác mình suy đoán không sai. Cao nhân không phải cao thâm khó dò như vậy sao!
Hồ Vạn Tài đoán mò, lại thật để hắn cho đoán đúng rồi.
Mọi việc lưu một đường, tốt quá hoá dở. Lúc Lâm Nhất và Thiết Ngưu nói chuyện, đã ném việc này ra sau đầu. Hắn thực không cần thiết vì thế đi tính toán.
Ánh mắt lấp lánh nhìn Hồ Vạn Tài, Lâm Nhất mỉm cười, nửa ngày mới mở miệng nói:
- Quá khứ thì không cần nói, cũng không có người để ở trong lòng. Bất quá sự tình đổ ước, là liên quan đến danh tiếng của Hồ huynh đây!
Trong lòng Hồ Vạn Tài vui vẻ, biết đối phương sẽ không tính toán việc này, chỉ là sau khi nghe nửa đoạn thoại, sắc mặt hắn phát khổ, cười khan nói:
- Phải phải, ta dọn là được!
Nói xong ánh mắt nhìn Thiết Ngưu, có chút cầu xin.
Thiết Ngưu ha ha nói:
- Yên tâm đi, ta cũng không thể nhìn ngươi mặc kệ!
Hắn nói để Hồ Vạn Tài âm thầm đắc ý, người này vẫn rất ngay thẳng a.
Chỉ là người ngay thẳng không hẳn đầu óc sẽ ngu dốt.
Sau đó Thiết Ngưu xúc phân, Hồ Vạn Tài gánh đi đổ.
Trong nháy mắt, Hồ Vạn Tài không ngừng kêu khổ.
Mỗi gánh đều chất giống như núi nhỏ, tức giận đến Hồ Vạn Tài nhảy lên:
- Ngươi cái gia hỏa khốn kiếp, coi đây là cơm sao? Không thể xúc ít một chút sao!
Lâm Nhất không khỏi ngửa đầu, hai mắt khép hờ, nỗi lòng đột nhiên bay xa...
Ánh mặt trời ấm áp, thiên địa bao hàm sinh cơ, sinh mệnh linh động ở khắp mọi nơi...
- Lâm sư đệ...
Văn Luân kéo ống tay áo của Lâm Nhất.
- Ngươi là làm sao nhìn ra đối phương giở trò lừa bịp?
Văn Luân vẫn chưa từ bỏ ý định, ngượng ngùng hỏi.
- Ha ha, giả chính là giả, không để bề ngoài mê hoặc, không bị lợi ích động tâm, hắn có thể làm gì được ngươi?
Lâm Nhất phục hồi tinh thần lại, cười khẽ lắc đầu, đi về phía Thiết Ngưu.
Văn Luân chớp mắt nhỏ, nhìn về phía bóng lưng của Lâm Nhất bất mãn nói thầm :
- Lâm sư đệ chỉ biết cố làm ra vẻ bí ẩn...
- Thiết Ngưu mạo muội, xưng ngươi một tiếng huynh đệ được không!
Thiết Ngưu vội đứng dậy, ánh mắt chờ mong.
- Ta gọi Lâm Nhất, mới mười sáu tuổi mà thôi, Thiết Ngưu Đại ca cứ tự nhiên!
Nhìn Thiết Ngưu lộ ra nụ cười, Lâm Nhất cười nói:
- Thiết Ngưu Đại ca đến từ phương nào? Không biết tiểu đệ có nên hỏi hay không?
Sắc mặt Thiết Ngưu quẫn bách, sau đó sang sảng nở nụ cười, tự giễu nói:
- Ta so với huynh đệ lớn hơn rất nhiều, hôm nay gặp huynh đệ, mới biết mình hành sự lỗ mãng bao nhiêu, chọc người chê cười a!
Thiết Ngưu vỗ đùi nói:
- Những sự tình này không nói cũng được, ta là người huyện An Châu, cách nơi này cả ngàn dặm! Hành trình tới Cửu Long Sơn lần này, bị ăn giáo huấn, nhưng cũng mở mang kiến thức. Thiết Ngưu ta thuở nhỏ tập võ hơn mười năm, phạm vi mấy chục dặm ít có địch thủ. Đi tới Cửu Long Sơn, cùng đệ tử quý phái giao thủ, còn chưa ra tay đã bị bắt, Thiết Ngưu ta thua tâm phục khẩu phục.
Lâm Nhất lắc đầu thầm nói, Thiết Ngưu này nhất định là gặp phải cao thủ trong hàng đệ tử nội môn, bằng không thì cũng đến mức như vậy, tính tình đối phương ngay thẳng, hành trình Cửu Long Sơn lần này, đối với hắn đả kích cũng không nhỏ. Hắn an ủi:
- Thiết Ngưu Đại ca chớ tự ti, từ xưa người mạnh còn có người mạnh hơn! Ngươi ở chỗ của mình cũng là hán tử nổi danh, ngày thường hành hiệp trượng nghĩa, thủ hộ thôn dân, cũng là hành vi của hào kiệt. Những hoạt động tranh cường đấu thắng này, hẳn Thiết Ngưu Đại ca cũng xem thường!
Thiết Ngưu ý chí đại sướng, vỗ vai Lâm Nhất cười nói:
- Hảo huynh đệ, thực sự là kiến văn rộng rãi! Ta nghe ngươi, sau này Thiết Ngưu không bao giờ tin những lời đồn thất thiệt kia, ở nhà luyện võ, cùng năm ba tri kỉ luận võ đấu tửu, chẳng phải sung sướng sao!
Lâm Nhất ổn lập bất động, nhưng lại nghĩ tới Xa Hải. Tính tình của Thiết Ngưu này có chút giống Xa Hải, lại không như Xa Hải trong thô mang theo trầm ổn. Thiên Long phái và người trong giang hồ ân oán không có quan hệ gì tới hắn. Chỉ là cảm giác giang hồ hiểm ác, không đành lòng nhìn người vô tội như Thiết Ngưu làm pháo hôi.
Hồ Vạn Tài đi tới, nhìn Lâm Nhất, muốn nói lại thôi, dáng dấp không biết làm gì. Đối với hắn mà nói, cho dù cởi truồng chạy một vòng ở trên đường cái, cũng không mất mặt như hôm nay.
- Vị Hồ huynh này, tìm tiểu đệ có việc gì sao?
Lâm Nhất hỏi.
Hồ Vạn Tài vừa định xua tay ra hiệu mình không có chuyện gì, cuối cùng lại cười nói:
- Cái này... Chuyện hôm nay, tuy tại hạ không biết sâu cạn, nhưng cũng biết huynh đệ đã hạ thủ lưu tình, có thể… cái này... có thể đừng ngoại truyền việc này hay không!
Hôm nay thất thủ để Hồ Vạn Tài thất kinh, sau khi ngẫm nghĩ, biết được không phải là bản lĩnh của mình không ăn thua, mà là cao nhân làm khó dễ.
Thần sắc tựa như cười mà không phải cười của đối phương khiến người ta khó có thể dự đoán, Hồ Vạn Tài càng cảm giác mình suy đoán không sai. Cao nhân không phải cao thâm khó dò như vậy sao!
Hồ Vạn Tài đoán mò, lại thật để hắn cho đoán đúng rồi.
Mọi việc lưu một đường, tốt quá hoá dở. Lúc Lâm Nhất và Thiết Ngưu nói chuyện, đã ném việc này ra sau đầu. Hắn thực không cần thiết vì thế đi tính toán.
Ánh mắt lấp lánh nhìn Hồ Vạn Tài, Lâm Nhất mỉm cười, nửa ngày mới mở miệng nói:
- Quá khứ thì không cần nói, cũng không có người để ở trong lòng. Bất quá sự tình đổ ước, là liên quan đến danh tiếng của Hồ huynh đây!
Trong lòng Hồ Vạn Tài vui vẻ, biết đối phương sẽ không tính toán việc này, chỉ là sau khi nghe nửa đoạn thoại, sắc mặt hắn phát khổ, cười khan nói:
- Phải phải, ta dọn là được!
Nói xong ánh mắt nhìn Thiết Ngưu, có chút cầu xin.
Thiết Ngưu ha ha nói:
- Yên tâm đi, ta cũng không thể nhìn ngươi mặc kệ!
Hắn nói để Hồ Vạn Tài âm thầm đắc ý, người này vẫn rất ngay thẳng a.
Chỉ là người ngay thẳng không hẳn đầu óc sẽ ngu dốt.
Sau đó Thiết Ngưu xúc phân, Hồ Vạn Tài gánh đi đổ.
Trong nháy mắt, Hồ Vạn Tài không ngừng kêu khổ.
Mỗi gánh đều chất giống như núi nhỏ, tức giận đến Hồ Vạn Tài nhảy lên:
- Ngươi cái gia hỏa khốn kiếp, coi đây là cơm sao? Không thể xúc ít một chút sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.