Chương 1736: Thiên thượng nhân gian (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trong sơn cốc, sương sớm mông lung, một tiếng quát giận dữ phá vỡ sự yên tĩnh ở xung quanh.
- Công Lương Tán! Ngươi đáng chết.
Sau khi nghỉ ngơi nửa đêm, Xuất Vân Tử lấy lại thể lực, mà khi biết được kết cục thê thảm của nhóm người Cửu Châu không phải là nói dối, liền không thể ngồi yên được nữa. Hắn đi qua đi lại, thịt trên mặt rung rung, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Trên Một khối đá vuông, Lâm Nhất ngồi ngay ngắn, trong tay vẫn cầm Tử Kim Hồ Lô, trong thần sắc lộ ra vẻ cô đơn. Hắn kể lại tất cả những gì đã phát sinh ba mươi tám năm trước và chuyện mình và Bách Lý Xuyên gặp lại. Bất kể là sự tàn ác của hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long hay là sự thảm thiết của Tùng Vân tán nhân cùng với đám người Hoa Trần Tử khi chết đều khiến người ta thổn thức không thôi.
Một đường đi tới, bao nhiêu người cứ vậy không còn nữa. Bước chân vội vàng, bôn ba không ngừng, khi quay đầu lại, không còn vẻ kiều diễm của hoa xuân trăng sáng, chẳng còn khoái ý tung hoành ngang dọc, chỉ cósự cô độc tịch mịch.
Xuất Vân Tử gầm rú một hồi, trong lòng đã thư thái hơn nhiều, lúc này mới oán hận nhổ một ngụm nước bọt, đứng lặng trong cảnh bình minh, nhìn về phương xa lẩm bẩm:
- Năm đó, Hạo Thiên tháp sinh biến, ta sau khi âm thầm thi triển ẩn thân thuật chạy ra khỏi sơn cốc không lâu thì gặp được mấy tu sĩ của Hành Thiên Tiên Vực. Con mẹ nó đúng là ma cũ bắt nạt ma mới! Thấy phục sức và cách nói năng của ta có điều khác lạ, liền tiến lên bức hỏi.
Nói được một nửa, hắn xoay người đi đến trước mặt Lâm Nhất, lấy ra hai bình ngọc nói:
- Thử chút rượu ngon của đại mạc đi! Đây là vương tộc tiến cống chỉ có bổn quốc sư độc hưởng.
Lâm Nhất không nhìn Xuất Vân Tử, vươn tay ra nhận lấy bình ngọc. Rượu tiến công riêng cho Quốc sư, vào miệng chua chát, sau đó là một tia ngọt lành từ từ dâng lên, khiến người ta hồi vị. Chỉ có điều rượu hơi nhẹ, không đủ cay!
- ... Sau một phen trắc trở, ta liền tới đại mạc.
Xuất Vân Tử ngồi xuống một tảng đá ở gần, muốn nói lại thôi, giống như không muốn nhắc tới cố sự quá khứ. Sau một thoáng, hắn thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Đã như vậy, không biết ngươi thế nào? Là ta ở lại đại mạc an nhàn sống qua ngày, hay là giống như Bách Lý Xuyên quy ẩn núi rừng.
Lâm Nhất ánh mắt ngạo nghễ, không nói câu nào. Vừa rồi Xuất Vân Tử còn giận không thể át, cũng có vài phần khí khái ngút trời, mà lúc này lại thần thái như cũ, bộ dạng phú ông hài lòng với cuộc sống giàu sang. Không! Đây chính là một vị quốc sư có nữ vương bầu bạn!
Rượu trong bình ngọc chỉ có hai cân, một ngụm là uống cạn. Xoảng một tiếng, mảnh ngọc rơi xuống đất. Dưới ánh rạng đông, bụi cỏ lấp lánh.
Xuất Vân Tử bất đắc dĩ nhắm mắt lại, tự cho là phong nhã thở dài:
- Ái chà! Phung phí của trời! Rượu ngon và mỹ nhân đều phải từ từ thưởng thức mới có tư vị.
Lâm Nhất giơ Tử Kim Hồ Lô của mình lên, vị cay vào miệng, chút vị ngọt còn sót lại trong kẽ răng bị trôi sạch. Thở ra hơi rượu, hắn không nhanh không chậm nói:
- Tuổi tác của ta mới chỉ có mấy trăm, nhưng cũng tính là làm người mấy đời rồi, từng thử cam khổ, cũng biết lui nhường, cho nên mới nghiêng ngả lảo đảo đi đến được hôm nay. Nhưng ta cũng biết, không phải là mỗi một đạo chiến hào đều có thể vượt qua, mỗi một kiếp nạn đều có thể may mắn tránh thoát, mỗi một nỗi nhục nhã đều có thể thản nhiên cho qua.
Xuất Vân Tử mở mắt ra, thần sắc bỗng nhiên trở nên cẩn thận.
Lâm Nhất nói tiếp:
- Khi không vượt qua được và không tránh né được, chỉ có dùng lực lượng lớn nhất mà tranh đấu, thà làm ngọc nát cũng không hối tiếc.
Hắn quang sang nhìn Xuất Vân Tử lại nói:
- Ngươi hỏi ta sau này sẽ thế nào à?
Xuất Vân Tử lúc này lại cúi đầu xuống, vuốt ve đạo bào lụa mỏng trên người một cách đầy yêu quý, bày ra bộ dạng giả câm vờ điếc.
Lâm Nhất dừng lại một chút, trong mắt lóe sáng, trầm giọng nói:
- Ta muốn giết Công Lương Tán, diệt hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long.
Xuất Vân Tử run run, vẫn không nén được mà ngẩng đầu nói:
- Hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long thâm sâu khó lường, sức của một người sao có thể chống lại.
Nói đến đây, hắn đột nhiên vươn tay ra làm bộ như muốn tát cho mình một cái, vẫn hối hận không thôi. Quả nhiên, đối phương không chút do dự nói tiếp:
- Có vị quốc sư ngươi đây tương trợ, ta sao phải chiến đấu một mình chứ.
Giốn như bị người ta cấu, Xuất Vân Tử đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng hét:
- Ngươi hồ đồ rồi à? Thiên Uy, Phục Long có lẽ không đáng sợ, nhưng Hành Thiên môn ở sau lưng mới là kình thiên cự thú! Người ta chỉ cần giơ một ngón tay ra là có thể quét ngang Tiên Vực. Đừng cho rằng có bản sự rồi, ngươi đánh thắng được cao thủ Luyện Hư trung kỳ, hậu kỳ à? Ta là mệnh khổ mới cam nguyện chịu ngươi ta khi dễ, muốn ta chịu chết cùng. Lão tử không làm đâu! Hắn vung tay áo, không ngờ quay người đi, một ngụm uống cạn rượu trong bình, vẫn tức giận bất bình thở phì phì.
Lâm Nhất bất vi sở động, trên người lộ ra khí phách, nói:
- Hừ! Hành Thiên môn thì làm sao? Dám ngăn cản, cho thêm thời gian, lão tử cũng giết hắn luôn.
Hắn liếc nhìn bóng dáng kia, khóe miệng hơi nhếch lên, vẫn lạnh lùng nói:
- Ý ta đã quyết, không thể thây đổi! Ngươi thân là tu sĩ Cửu Châu, sao có thể bỏ qua đại cừu đồng đạo chết thảm mà không để ý tới! Nếu thật sự không nỡ bỏ Tinh Hải nữ vương kia, ta sẽ chặt đứt trần duyên này iups người.
Xuất Vân Tử giật này mình, đột nhiên quay người lại, hai mắt lấp lánh hung quang kêu lên:
- Động tới một ngón tay của nàng ta thôi, lão tử sẽ liều mạng với ngươi.
Chợt thấy khóe miệng đối phương lộ ra nụ cười không thể nắm bắt, hắn run lên, lập tức nhụt chí. Lên thuyền tặc chẳng qua cũng chỉ là như vậy, thời gian an nhàn trước đây xem như là không còn nữa rồi, càng đừng nói tới cùng nữ vương tiêu dao độ nhật.
Đi lòng vòng một lúc, Xuất Vân Tử có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta không phải là người vô tình vô nghĩa, quen biết với nhau mấy trăm năm, ngươi nên hiểu rõ mới đúng.
- Công Lương Tán! Ngươi đáng chết.
Sau khi nghỉ ngơi nửa đêm, Xuất Vân Tử lấy lại thể lực, mà khi biết được kết cục thê thảm của nhóm người Cửu Châu không phải là nói dối, liền không thể ngồi yên được nữa. Hắn đi qua đi lại, thịt trên mặt rung rung, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Trên Một khối đá vuông, Lâm Nhất ngồi ngay ngắn, trong tay vẫn cầm Tử Kim Hồ Lô, trong thần sắc lộ ra vẻ cô đơn. Hắn kể lại tất cả những gì đã phát sinh ba mươi tám năm trước và chuyện mình và Bách Lý Xuyên gặp lại. Bất kể là sự tàn ác của hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long hay là sự thảm thiết của Tùng Vân tán nhân cùng với đám người Hoa Trần Tử khi chết đều khiến người ta thổn thức không thôi.
Một đường đi tới, bao nhiêu người cứ vậy không còn nữa. Bước chân vội vàng, bôn ba không ngừng, khi quay đầu lại, không còn vẻ kiều diễm của hoa xuân trăng sáng, chẳng còn khoái ý tung hoành ngang dọc, chỉ cósự cô độc tịch mịch.
Xuất Vân Tử gầm rú một hồi, trong lòng đã thư thái hơn nhiều, lúc này mới oán hận nhổ một ngụm nước bọt, đứng lặng trong cảnh bình minh, nhìn về phương xa lẩm bẩm:
- Năm đó, Hạo Thiên tháp sinh biến, ta sau khi âm thầm thi triển ẩn thân thuật chạy ra khỏi sơn cốc không lâu thì gặp được mấy tu sĩ của Hành Thiên Tiên Vực. Con mẹ nó đúng là ma cũ bắt nạt ma mới! Thấy phục sức và cách nói năng của ta có điều khác lạ, liền tiến lên bức hỏi.
Nói được một nửa, hắn xoay người đi đến trước mặt Lâm Nhất, lấy ra hai bình ngọc nói:
- Thử chút rượu ngon của đại mạc đi! Đây là vương tộc tiến cống chỉ có bổn quốc sư độc hưởng.
Lâm Nhất không nhìn Xuất Vân Tử, vươn tay ra nhận lấy bình ngọc. Rượu tiến công riêng cho Quốc sư, vào miệng chua chát, sau đó là một tia ngọt lành từ từ dâng lên, khiến người ta hồi vị. Chỉ có điều rượu hơi nhẹ, không đủ cay!
- ... Sau một phen trắc trở, ta liền tới đại mạc.
Xuất Vân Tử ngồi xuống một tảng đá ở gần, muốn nói lại thôi, giống như không muốn nhắc tới cố sự quá khứ. Sau một thoáng, hắn thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Đã như vậy, không biết ngươi thế nào? Là ta ở lại đại mạc an nhàn sống qua ngày, hay là giống như Bách Lý Xuyên quy ẩn núi rừng.
Lâm Nhất ánh mắt ngạo nghễ, không nói câu nào. Vừa rồi Xuất Vân Tử còn giận không thể át, cũng có vài phần khí khái ngút trời, mà lúc này lại thần thái như cũ, bộ dạng phú ông hài lòng với cuộc sống giàu sang. Không! Đây chính là một vị quốc sư có nữ vương bầu bạn!
Rượu trong bình ngọc chỉ có hai cân, một ngụm là uống cạn. Xoảng một tiếng, mảnh ngọc rơi xuống đất. Dưới ánh rạng đông, bụi cỏ lấp lánh.
Xuất Vân Tử bất đắc dĩ nhắm mắt lại, tự cho là phong nhã thở dài:
- Ái chà! Phung phí của trời! Rượu ngon và mỹ nhân đều phải từ từ thưởng thức mới có tư vị.
Lâm Nhất giơ Tử Kim Hồ Lô của mình lên, vị cay vào miệng, chút vị ngọt còn sót lại trong kẽ răng bị trôi sạch. Thở ra hơi rượu, hắn không nhanh không chậm nói:
- Tuổi tác của ta mới chỉ có mấy trăm, nhưng cũng tính là làm người mấy đời rồi, từng thử cam khổ, cũng biết lui nhường, cho nên mới nghiêng ngả lảo đảo đi đến được hôm nay. Nhưng ta cũng biết, không phải là mỗi một đạo chiến hào đều có thể vượt qua, mỗi một kiếp nạn đều có thể may mắn tránh thoát, mỗi một nỗi nhục nhã đều có thể thản nhiên cho qua.
Xuất Vân Tử mở mắt ra, thần sắc bỗng nhiên trở nên cẩn thận.
Lâm Nhất nói tiếp:
- Khi không vượt qua được và không tránh né được, chỉ có dùng lực lượng lớn nhất mà tranh đấu, thà làm ngọc nát cũng không hối tiếc.
Hắn quang sang nhìn Xuất Vân Tử lại nói:
- Ngươi hỏi ta sau này sẽ thế nào à?
Xuất Vân Tử lúc này lại cúi đầu xuống, vuốt ve đạo bào lụa mỏng trên người một cách đầy yêu quý, bày ra bộ dạng giả câm vờ điếc.
Lâm Nhất dừng lại một chút, trong mắt lóe sáng, trầm giọng nói:
- Ta muốn giết Công Lương Tán, diệt hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long.
Xuất Vân Tử run run, vẫn không nén được mà ngẩng đầu nói:
- Hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long thâm sâu khó lường, sức của một người sao có thể chống lại.
Nói đến đây, hắn đột nhiên vươn tay ra làm bộ như muốn tát cho mình một cái, vẫn hối hận không thôi. Quả nhiên, đối phương không chút do dự nói tiếp:
- Có vị quốc sư ngươi đây tương trợ, ta sao phải chiến đấu một mình chứ.
Giốn như bị người ta cấu, Xuất Vân Tử đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng hét:
- Ngươi hồ đồ rồi à? Thiên Uy, Phục Long có lẽ không đáng sợ, nhưng Hành Thiên môn ở sau lưng mới là kình thiên cự thú! Người ta chỉ cần giơ một ngón tay ra là có thể quét ngang Tiên Vực. Đừng cho rằng có bản sự rồi, ngươi đánh thắng được cao thủ Luyện Hư trung kỳ, hậu kỳ à? Ta là mệnh khổ mới cam nguyện chịu ngươi ta khi dễ, muốn ta chịu chết cùng. Lão tử không làm đâu! Hắn vung tay áo, không ngờ quay người đi, một ngụm uống cạn rượu trong bình, vẫn tức giận bất bình thở phì phì.
Lâm Nhất bất vi sở động, trên người lộ ra khí phách, nói:
- Hừ! Hành Thiên môn thì làm sao? Dám ngăn cản, cho thêm thời gian, lão tử cũng giết hắn luôn.
Hắn liếc nhìn bóng dáng kia, khóe miệng hơi nhếch lên, vẫn lạnh lùng nói:
- Ý ta đã quyết, không thể thây đổi! Ngươi thân là tu sĩ Cửu Châu, sao có thể bỏ qua đại cừu đồng đạo chết thảm mà không để ý tới! Nếu thật sự không nỡ bỏ Tinh Hải nữ vương kia, ta sẽ chặt đứt trần duyên này iups người.
Xuất Vân Tử giật này mình, đột nhiên quay người lại, hai mắt lấp lánh hung quang kêu lên:
- Động tới một ngón tay của nàng ta thôi, lão tử sẽ liều mạng với ngươi.
Chợt thấy khóe miệng đối phương lộ ra nụ cười không thể nắm bắt, hắn run lên, lập tức nhụt chí. Lên thuyền tặc chẳng qua cũng chỉ là như vậy, thời gian an nhàn trước đây xem như là không còn nữa rồi, càng đừng nói tới cùng nữ vương tiêu dao độ nhật.
Đi lòng vòng một lúc, Xuất Vân Tử có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta không phải là người vô tình vô nghĩa, quen biết với nhau mấy trăm năm, ngươi nên hiểu rõ mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.