Chương 598: Thiện ý
Duệ Quang
25/06/2021
... ... ...
Vào lúc Lâm Nhất và Mộc Thanh Nhi thất kinh, mọi người bên trong đại sảnh đều thờ ơ, thần sắc tự nhiên. Mấy người đang ngồi bên cạnh Mộc gia chủ, sắc mặt còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Lâm Nhất lập tức trấn định lại. Hắn trước sau không dám vận dụng thần thức dò xét trang viên của Mộc gia, sau khi vào nhà cũng giữ lễ tiết không dám càn rỡ. Thế nhưng vào lúc Mộc Thanh Nhi bị người cách không nắm lên, hắn mượn cơ hội đánh giá một chút mọi người bên trong phòng.
Bên cạnh Mộc gia chủ còn đang ngồi ba người, một người trong đó không ngờ lại là người trung niên đêm đó đánh chết độc ngao bên cạnh hồ nước. Hai người khác tướng mạo có chút ít giống với người đầu. Ba người này và Mộc gia chủ có vài phần mặt mũi tương tự, xem ra đều là trưởng bối của Mộc gia.
Trên vị trí ghế khách hai bên chia nhau đang ngồi hai vị lão giả. Một vị có sắc mặt vàng võ, thần sắc trầm nghiêm. Một vị khác là thần thái hiền hoà, tay sờ râu dài cười híp mắt như một phú gia ông. Sau lưng hai vị lão giả đều có hai người tùy tùng đứng thẳng. Những người này đối với cử chỉ của Mộc gia chủ không cho rằng đấy là ngang ngược, ngược lại lộ ra có chút tò mò.
Ánh mắt của Lâm Nhất thoáng qua trong phòng, thấy Mộc Thanh Nhi đã bay lên cách mặt đất ba tấc. Mặc dù không biết Mộc gia chủ kia vì sao làm như thế, nhưng hắn lại liệu định cử động lần này vô ngại. Mặc dù đối phương làm khó, hắn cũng không dám nhúc nhích. Vì vậy không làm gì khác hơn là cố gắng trấn định, nhìn kỹ hành động của đối phương.
Sau đó chốc lát, Mộc Thanh Nhi cũng không cảm thấy khó chịu nữa, nàng đã ngừng lại tiếng hô. Nàng ta đã được đưa đến trước mặt lão giả, đối phương đưa ra một ngón tay hư không một cái. Một giọt máu đỏ sẫm nổi lên từ ấn đường của Mộc Thanh Nhi.
Lão giả khác bắn ra một ngón tay, từ đầu ngón tay cũng bắn ra một giọt máu. Hai giọt máu tươi chậm rãi tụ đến cùng một chỗ. Lại một hồi thủ quyết đánh ra loạn xạ, hai giọt máu tươi lóe lên ánh sáng đỏ một cái, liền dung hợp lại cùng nhau.
- Ha ha! Quả nhiên là huyết mạch của Mộc gia ta!
Lão giả cười khẽ một tiếng, trong quá trình kết động thủ quyết, giọt máu hòa hợp cùng nhau đột nhiên bay tới trước mặt của Mộc Thanh Nhi, trong nháy mắt ngấm chìm vào trong mi tâm của nàng không thấy. Nàng chỉ cảm thấy trên người nhẹ một chút, liền rơi trên mặt đất, hãy còn như động kinh vậy không biết làm sao.
- Ấn giám cùng huyết mạch đều không sai. Mộc Thanh Nhi, còn không bái kiến tằng tổ phụ của cô!
Một bên có người cười nói.
Mộc Thanh Nhi chợt hiểu ra, bước lên phía trước quỳ xuống dập đầu, miệng nói bái kiến tằng tổ phụ! Lão giả vuốt râu cười nói:
- Tiểu nha đầu cũng không tệ lắm, lại có tư chất tu tiên, khó khăn lắm liền đến tu vi của Luyện Khí kỳ. Bên trong cơ thể ngươi đã có huyết mạch ấn ký của lão phu, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử có chữ lót là Thanh của Mộc gia ta. Mấy vị này là trưởng bối có chữ lót Chí, cũng là đường tổ phụ của ngươi rồi!
Khi Mộc Thanh Nhi lần lượt bái kiến trưởng bối, lão giả nhìn Lâm Nhất nói ra:
- Mỗi lần người của Đại Thương tới đều không triển vọng, làm người ta rất thất vọng a! Nhưng mà lần này lại có khác biệt đấy, không chỉ có Mộc gia có người có thể thành tiên đạo, chính một người trẻ tuổi như ngươi cũng có tu vi của tầng bảy. Lâm Nhất, lão phu hỏi ngươi. . .
- Làm phiền tiền bối cứ hỏi!
Lâm Nhất hạ thấp người đáp.
Lão giả nói ra:
- Ngươi cũng không phải là tu sĩ của Đại Hạ ta, đây cũng là lần đầu đến Mộc gia ta. Không biết ngươi là tu sĩ của chỗ khác, hay là dòng nhánh của Mộc gia?
Lâm Nhất âm thầm châm chước xong, cẩn thận đáp:
- Vãn bối chính là tu sĩ của Đại Thương bản thổ, dưới cơ duyên xảo hợp, gia nhập Thiên Long Phái của Mộc gia. Được trưởng bối của Thiên Long Phái tín nhiệm, nhận trách nhiệm bảo vệ dọc đường, cuối cùng là may mắn trời ban, đã dẫn đoàn người tới chỗ này!
Lão giả nhìn Lâm Nhất hồi lâu không nói gì, sau đó thật lâu mới nói:
- Lão phu lại hỏi ngươi, có nguyện ý gia nhập vào Mộc gia của ta hay không?
Lâm Nhất có chút trở tay không kịp, sợ run lên không biết trả lời thế nào.
Trong thần sắc của Lão giả lộ ra vẻ không vui, khoát tay nói ra:
- Chuyện này không vội, ngươi suy nghĩ một chút rồi trả lời sau!
- Tiền bối, đây là một chút tâm ý của Đại Thương Mộc gia!
Lâm Nhất lấy ra túi linh thạch được Giang trưởng lão tặng.
Lão giả nắm túi càn khôn trong tay Lâm Nhất, thần thức dò xét, không tỏ rõ ý kiến nói ra:
- Chí Tín, ngươi đi an bài chỗ ở cho hai người họ, những người còn lại cũng chăm sóc một chút, tìm khách sạn ở đi! Còn nữa, mang hai bình Ngưng Khí đan cho tiểu nha đầu này.
Mộc Chí Tín gật đầu đáp ứng, Lâm Nhất và Mộc Thanh Nhi cũng chỉ đành cáo lui, thuận theo đi ra ngoài.
Ba người ra cửa liền đi tới hậu viện, dọc theo đường đi hành lang uốn khúc quanh co, hoa lan cây cảnh, cảnh trí hợp lòng người. Trang viên rộng lớn, sau khi đi được thời gian uống cạn tuần trà, đi tới trước một cái tiểu viện. Mộc Chí Tín bước vào, thuận miệng hỏi:
- Tiểu tử, năm nay bao nhiêu tuổi?
- Vãn bối mười tám tuổi rồi!
Lâm Nhất biết là hỏi mình đấy, bèn lên tiếng trả lời.
- Đại Thương cũng có Tiên môn tồn tại sao?
Mộc Chí Tín lại hỏi.
Lâm Nhất trù trừ một chút, cất giọng trả lời:
- Đại Thương cũng không có Tiên môn, vãn bối xem như tán tu đi!
Bên trong tiểu viện cây cối tươi tốt, dưới bóng cây rất mát mẻ. Linh khí nhàn nhạt vọt tới, khiến thể xác và tinh thần người ta thư thái!
Mộc Chí Tín chỉ vào một loạt phòng trong viện nói ra:
- Chỗ này chính là phòng khách của Mộc gia, cũng không có người ở. Hai người các ngươi lựa chọn một gian để ở đi!
Hắn nói xong, móc ra hai khối ngọc bài, sau khi ngón tay hư họa một chút lên phía trên, bèn cho cho hai người nói ra:
- Đây chính là ngọc bài thân phận của hai người các ngươi, chính là bằng chứng ra vào trang viên!
Thấy hai người chia nhau nhận lấy ngọc bài, Mộc Chí Tín lại nói ra:
- Lâm Nhất, ngươi tuổi còn trẻ lại có tu vi này, vì sao không nguyện gia nhập vào Mộc gia ta chứ?
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, thấy trong ánh mắt đối phương mang theo nụ cười ngụ ý không rõ, ngẫm nghĩ đáp:
- Tại hạ mới đến, cũng không hiểu quy củ của nơi này, mong rằng tiền bối chỉ giáo!
Mộc Chí Tín đối với ngữ khí khéo đưa đẩy của Lâm Nhất không xem chuyện này là quan trọng, hắn lại lấy ra hai cái bình nhỏ giao cho Mộc Thanh Nhi, nói ra:
- Tiểu nha đầu cứ tùy tiện đi! Ta có mấy lời muốn nói cùng Lâm Nhất.
Mộc Thanh Nhi không dám nghịch lại, bàn về bối phận đây đều là trưởng bối của tổ phụ cấp một. Nàng ta ngoan ngoãn nhận lấy bình ngọc, tìm một gian phòng đi vào nghỉ ngơi.
Mộc Chí Tín đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn đá dưới tàng cây to lớn, ra hiệu Lâm Nhất đến đây nói chuyện.
Lâm Nhất không biết đối phương ý gì, không làm gì khác hơn là đứng cách không xa trước bàn đá, cúi đầu đứng trang nghiêm.
- Ha ha! Không cần câu nệ như thế, ta và ngươi chỉ tùy tiện nói một chút thôi, ngồi đi!
Mộc Chí Tín cười nói. Lâm Nhất đành phải ngồi xuống sau khi đã nói lời cảm ơn.
Mộc Chí Tín ngữ khí hiền hoà, giống như việc nhà vậy, hỏi tới tình cảnh trên đường của Lâm Nhất. Lâm Nhất cũng không có gì che giấu, liền kể lại sự việc nhóm người Thiên Long Phái khi nào lên đường, trên đường đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, chuyến này đã đi bao lâu rồi cùng với chết bao nhiêu người. Trong đó hắn một mực không đề cập tới chuyện liên quan với mình.
Lâm Nhất nói xong, Mộc Chí Tín chỉ gật đầu, không bình luận, mà đổi chủ đề nói ra:
- Ngươi mới vừa nói không hiểu quy củ của nơi này, ta liền cùng ngươi phân trần một chút vậy!
Mộc Chí Tín nói sơ lược về tình hình chung của Vạn gia và Nhan gia trong Lạc Hà Sơn, Mộc Chí Tín cười nói:
- Gia chủ của Vạn gia và Nhan gia đều là tu vi của Trúc Cơ trung kỳ, Lạc Hà Sơn hiện giờ lấy Mộc gia ta làm trọng.
Giọng nói của hắn vừa chuyển, nhìn Lâm Nhất nói ra:
- Mà gia nhập vào trong gia tộc, cũng là chỗ thích hợp dành cho một số tán tu.
Lâm Nhất ngồi ngay thẳng đợi câu kết, ai ngờ đối phương cười ha hả đứng lên, nói ra:
- Một đường khổ cực rồi, cố gắng ở chỗ này nghỉ ngơi đi.
Thấy đối phương muốn rời đi, Lâm Nhất vội vàng đứng dậy hỏi:
- Tiền bối! Ta muốn đi xem những đồng bạn kia, còn muốn mua một ít đan dược thích hợp với võ nhân cho bọn họ, không biết. . .
Mộc Chí Tín cũng không quay đầu lại nói ra:
- Đã có ngọc bài trong người, có thể tùy ý ra vào Mộc gia. Trên đường liền có đan dược. . .
Cho đến sau khi đối phương rời đi hồi lâu, Lâm Nhất còn sửng sốt đứng tại chỗ. Trưởng bối của Mộc gia rốt cuộc ý gì? Vì sao muốn ta gia nhập vào Mộc gia? Không biết chỗ tốt cùng với cái giá phải trả khi gia nhập vào Mộc gia, lại có thể nào tùy ý đáp ứng sao!
Hắn hít hít mũi, một ít linh khí nhàn nhạt theo hơi thở liền vào trong cơ thể. Ở chỗ này cũng không tệ, nhưng mà Nguyên Phong và Thạch Đầu phải làm gì bây giờ? Lâm Nhất thấy Mộc Thanh Nhi đóng chặt cửa phòng không đi ra, hắn đành phải một mình đi ra ngoài.
Hắn tìm đường lúc đi đến, đi tới tiền viện. Thấy tiếng cười trong viện không ngừng, mới nhớ tới hôm nay là ngày lành Mộc gia đại hội khách khứa và bạn bè, nhưng cũng không biết từ chỗ nào mới có thể ra đi, cũng không dám tùy tiện dùng thần thức dò xét. Lâm Nhất đành cố làm lì đưa đầu chịu trận đi tới. Cũng may không có người chú ý hắn, sau khi hắn đi ra khỏi cửa viện, không thấy bóng dáng của đám người Mạnh Sơn, hắn có chút hơi nóng nảy.
Lâm Nhất quay đầu nhìn thấy đệ tử mặc áo xanh trước cửa vẫn còn, liền tiến lên trước thi lễ một cái, hỏi chỗ mà đồng bạn của mình đã đi, mới biết nhóm người Mạnh trưởng lão được người dẫn đi tới quán trọ. Hắn thở ra nhẹ nhàng, lúc muốn đi tới quán trọ lại chạm mặt gặp được một người, khiến cho hắn kinh ngạc không thôi.
Không đợi Lâm Nhất nói chuyện, người đó đã tiến lên nói ra:
- Đây không phải là Lâm đạo hữu sao? Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!
Lâm Nhất không làm gì khác hơn là chắp tay một cái, trên mặt còn mang theo nghi vấn, nói ra:
- Bạch đạo hữu, hạnh ngộ!
Người đối diện râu dài phiêu phiêu, mặt mũi hiền lành khiến cho người ta nhìn liền sinh lòng hảo cảm. Đây là Bạch Tán Nhân đã lừa dối linh thạch của Phan Văn Hiên.
- Ha ha! Mộc gia chủ tu vi tiến nhanh, thật đáng mừng a! Lão phu cũng đi tới đòi ly nước uống rượu! Đạo hữu gì khác biệt đây?
Trắng tán nhân gương mặt "đích
tường hòa, và Lâm Nhất giống như nhiều năm không thấy "đích
lão hữu.
Lâm Nhất cười lớn một tiếng, nói ra:
- Tại hạ còn có một số việc, xin lỗi không tiếp được!
- Ha ha! Đạo hữu xin cứ tự nhiên!
Trắng tán nhân giúp đỡ tu nhoẻn miệng cười, rất là tiêu sái "địa
ngẩng đầu mà bước mà đi, Lâm Nhất "đích
nụ cười cứng ở trên mặt. Hắn thấy rõ, cái này trắng tán nhân tu vi của không ngờ lại là Luyện Khí tầng năm?
Vào lúc Lâm Nhất và Mộc Thanh Nhi thất kinh, mọi người bên trong đại sảnh đều thờ ơ, thần sắc tự nhiên. Mấy người đang ngồi bên cạnh Mộc gia chủ, sắc mặt còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Lâm Nhất lập tức trấn định lại. Hắn trước sau không dám vận dụng thần thức dò xét trang viên của Mộc gia, sau khi vào nhà cũng giữ lễ tiết không dám càn rỡ. Thế nhưng vào lúc Mộc Thanh Nhi bị người cách không nắm lên, hắn mượn cơ hội đánh giá một chút mọi người bên trong phòng.
Bên cạnh Mộc gia chủ còn đang ngồi ba người, một người trong đó không ngờ lại là người trung niên đêm đó đánh chết độc ngao bên cạnh hồ nước. Hai người khác tướng mạo có chút ít giống với người đầu. Ba người này và Mộc gia chủ có vài phần mặt mũi tương tự, xem ra đều là trưởng bối của Mộc gia.
Trên vị trí ghế khách hai bên chia nhau đang ngồi hai vị lão giả. Một vị có sắc mặt vàng võ, thần sắc trầm nghiêm. Một vị khác là thần thái hiền hoà, tay sờ râu dài cười híp mắt như một phú gia ông. Sau lưng hai vị lão giả đều có hai người tùy tùng đứng thẳng. Những người này đối với cử chỉ của Mộc gia chủ không cho rằng đấy là ngang ngược, ngược lại lộ ra có chút tò mò.
Ánh mắt của Lâm Nhất thoáng qua trong phòng, thấy Mộc Thanh Nhi đã bay lên cách mặt đất ba tấc. Mặc dù không biết Mộc gia chủ kia vì sao làm như thế, nhưng hắn lại liệu định cử động lần này vô ngại. Mặc dù đối phương làm khó, hắn cũng không dám nhúc nhích. Vì vậy không làm gì khác hơn là cố gắng trấn định, nhìn kỹ hành động của đối phương.
Sau đó chốc lát, Mộc Thanh Nhi cũng không cảm thấy khó chịu nữa, nàng đã ngừng lại tiếng hô. Nàng ta đã được đưa đến trước mặt lão giả, đối phương đưa ra một ngón tay hư không một cái. Một giọt máu đỏ sẫm nổi lên từ ấn đường của Mộc Thanh Nhi.
Lão giả khác bắn ra một ngón tay, từ đầu ngón tay cũng bắn ra một giọt máu. Hai giọt máu tươi chậm rãi tụ đến cùng một chỗ. Lại một hồi thủ quyết đánh ra loạn xạ, hai giọt máu tươi lóe lên ánh sáng đỏ một cái, liền dung hợp lại cùng nhau.
- Ha ha! Quả nhiên là huyết mạch của Mộc gia ta!
Lão giả cười khẽ một tiếng, trong quá trình kết động thủ quyết, giọt máu hòa hợp cùng nhau đột nhiên bay tới trước mặt của Mộc Thanh Nhi, trong nháy mắt ngấm chìm vào trong mi tâm của nàng không thấy. Nàng chỉ cảm thấy trên người nhẹ một chút, liền rơi trên mặt đất, hãy còn như động kinh vậy không biết làm sao.
- Ấn giám cùng huyết mạch đều không sai. Mộc Thanh Nhi, còn không bái kiến tằng tổ phụ của cô!
Một bên có người cười nói.
Mộc Thanh Nhi chợt hiểu ra, bước lên phía trước quỳ xuống dập đầu, miệng nói bái kiến tằng tổ phụ! Lão giả vuốt râu cười nói:
- Tiểu nha đầu cũng không tệ lắm, lại có tư chất tu tiên, khó khăn lắm liền đến tu vi của Luyện Khí kỳ. Bên trong cơ thể ngươi đã có huyết mạch ấn ký của lão phu, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử có chữ lót là Thanh của Mộc gia ta. Mấy vị này là trưởng bối có chữ lót Chí, cũng là đường tổ phụ của ngươi rồi!
Khi Mộc Thanh Nhi lần lượt bái kiến trưởng bối, lão giả nhìn Lâm Nhất nói ra:
- Mỗi lần người của Đại Thương tới đều không triển vọng, làm người ta rất thất vọng a! Nhưng mà lần này lại có khác biệt đấy, không chỉ có Mộc gia có người có thể thành tiên đạo, chính một người trẻ tuổi như ngươi cũng có tu vi của tầng bảy. Lâm Nhất, lão phu hỏi ngươi. . .
- Làm phiền tiền bối cứ hỏi!
Lâm Nhất hạ thấp người đáp.
Lão giả nói ra:
- Ngươi cũng không phải là tu sĩ của Đại Hạ ta, đây cũng là lần đầu đến Mộc gia ta. Không biết ngươi là tu sĩ của chỗ khác, hay là dòng nhánh của Mộc gia?
Lâm Nhất âm thầm châm chước xong, cẩn thận đáp:
- Vãn bối chính là tu sĩ của Đại Thương bản thổ, dưới cơ duyên xảo hợp, gia nhập Thiên Long Phái của Mộc gia. Được trưởng bối của Thiên Long Phái tín nhiệm, nhận trách nhiệm bảo vệ dọc đường, cuối cùng là may mắn trời ban, đã dẫn đoàn người tới chỗ này!
Lão giả nhìn Lâm Nhất hồi lâu không nói gì, sau đó thật lâu mới nói:
- Lão phu lại hỏi ngươi, có nguyện ý gia nhập vào Mộc gia của ta hay không?
Lâm Nhất có chút trở tay không kịp, sợ run lên không biết trả lời thế nào.
Trong thần sắc của Lão giả lộ ra vẻ không vui, khoát tay nói ra:
- Chuyện này không vội, ngươi suy nghĩ một chút rồi trả lời sau!
- Tiền bối, đây là một chút tâm ý của Đại Thương Mộc gia!
Lâm Nhất lấy ra túi linh thạch được Giang trưởng lão tặng.
Lão giả nắm túi càn khôn trong tay Lâm Nhất, thần thức dò xét, không tỏ rõ ý kiến nói ra:
- Chí Tín, ngươi đi an bài chỗ ở cho hai người họ, những người còn lại cũng chăm sóc một chút, tìm khách sạn ở đi! Còn nữa, mang hai bình Ngưng Khí đan cho tiểu nha đầu này.
Mộc Chí Tín gật đầu đáp ứng, Lâm Nhất và Mộc Thanh Nhi cũng chỉ đành cáo lui, thuận theo đi ra ngoài.
Ba người ra cửa liền đi tới hậu viện, dọc theo đường đi hành lang uốn khúc quanh co, hoa lan cây cảnh, cảnh trí hợp lòng người. Trang viên rộng lớn, sau khi đi được thời gian uống cạn tuần trà, đi tới trước một cái tiểu viện. Mộc Chí Tín bước vào, thuận miệng hỏi:
- Tiểu tử, năm nay bao nhiêu tuổi?
- Vãn bối mười tám tuổi rồi!
Lâm Nhất biết là hỏi mình đấy, bèn lên tiếng trả lời.
- Đại Thương cũng có Tiên môn tồn tại sao?
Mộc Chí Tín lại hỏi.
Lâm Nhất trù trừ một chút, cất giọng trả lời:
- Đại Thương cũng không có Tiên môn, vãn bối xem như tán tu đi!
Bên trong tiểu viện cây cối tươi tốt, dưới bóng cây rất mát mẻ. Linh khí nhàn nhạt vọt tới, khiến thể xác và tinh thần người ta thư thái!
Mộc Chí Tín chỉ vào một loạt phòng trong viện nói ra:
- Chỗ này chính là phòng khách của Mộc gia, cũng không có người ở. Hai người các ngươi lựa chọn một gian để ở đi!
Hắn nói xong, móc ra hai khối ngọc bài, sau khi ngón tay hư họa một chút lên phía trên, bèn cho cho hai người nói ra:
- Đây chính là ngọc bài thân phận của hai người các ngươi, chính là bằng chứng ra vào trang viên!
Thấy hai người chia nhau nhận lấy ngọc bài, Mộc Chí Tín lại nói ra:
- Lâm Nhất, ngươi tuổi còn trẻ lại có tu vi này, vì sao không nguyện gia nhập vào Mộc gia ta chứ?
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, thấy trong ánh mắt đối phương mang theo nụ cười ngụ ý không rõ, ngẫm nghĩ đáp:
- Tại hạ mới đến, cũng không hiểu quy củ của nơi này, mong rằng tiền bối chỉ giáo!
Mộc Chí Tín đối với ngữ khí khéo đưa đẩy của Lâm Nhất không xem chuyện này là quan trọng, hắn lại lấy ra hai cái bình nhỏ giao cho Mộc Thanh Nhi, nói ra:
- Tiểu nha đầu cứ tùy tiện đi! Ta có mấy lời muốn nói cùng Lâm Nhất.
Mộc Thanh Nhi không dám nghịch lại, bàn về bối phận đây đều là trưởng bối của tổ phụ cấp một. Nàng ta ngoan ngoãn nhận lấy bình ngọc, tìm một gian phòng đi vào nghỉ ngơi.
Mộc Chí Tín đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn đá dưới tàng cây to lớn, ra hiệu Lâm Nhất đến đây nói chuyện.
Lâm Nhất không biết đối phương ý gì, không làm gì khác hơn là đứng cách không xa trước bàn đá, cúi đầu đứng trang nghiêm.
- Ha ha! Không cần câu nệ như thế, ta và ngươi chỉ tùy tiện nói một chút thôi, ngồi đi!
Mộc Chí Tín cười nói. Lâm Nhất đành phải ngồi xuống sau khi đã nói lời cảm ơn.
Mộc Chí Tín ngữ khí hiền hoà, giống như việc nhà vậy, hỏi tới tình cảnh trên đường của Lâm Nhất. Lâm Nhất cũng không có gì che giấu, liền kể lại sự việc nhóm người Thiên Long Phái khi nào lên đường, trên đường đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, chuyến này đã đi bao lâu rồi cùng với chết bao nhiêu người. Trong đó hắn một mực không đề cập tới chuyện liên quan với mình.
Lâm Nhất nói xong, Mộc Chí Tín chỉ gật đầu, không bình luận, mà đổi chủ đề nói ra:
- Ngươi mới vừa nói không hiểu quy củ của nơi này, ta liền cùng ngươi phân trần một chút vậy!
Mộc Chí Tín nói sơ lược về tình hình chung của Vạn gia và Nhan gia trong Lạc Hà Sơn, Mộc Chí Tín cười nói:
- Gia chủ của Vạn gia và Nhan gia đều là tu vi của Trúc Cơ trung kỳ, Lạc Hà Sơn hiện giờ lấy Mộc gia ta làm trọng.
Giọng nói của hắn vừa chuyển, nhìn Lâm Nhất nói ra:
- Mà gia nhập vào trong gia tộc, cũng là chỗ thích hợp dành cho một số tán tu.
Lâm Nhất ngồi ngay thẳng đợi câu kết, ai ngờ đối phương cười ha hả đứng lên, nói ra:
- Một đường khổ cực rồi, cố gắng ở chỗ này nghỉ ngơi đi.
Thấy đối phương muốn rời đi, Lâm Nhất vội vàng đứng dậy hỏi:
- Tiền bối! Ta muốn đi xem những đồng bạn kia, còn muốn mua một ít đan dược thích hợp với võ nhân cho bọn họ, không biết. . .
Mộc Chí Tín cũng không quay đầu lại nói ra:
- Đã có ngọc bài trong người, có thể tùy ý ra vào Mộc gia. Trên đường liền có đan dược. . .
Cho đến sau khi đối phương rời đi hồi lâu, Lâm Nhất còn sửng sốt đứng tại chỗ. Trưởng bối của Mộc gia rốt cuộc ý gì? Vì sao muốn ta gia nhập vào Mộc gia? Không biết chỗ tốt cùng với cái giá phải trả khi gia nhập vào Mộc gia, lại có thể nào tùy ý đáp ứng sao!
Hắn hít hít mũi, một ít linh khí nhàn nhạt theo hơi thở liền vào trong cơ thể. Ở chỗ này cũng không tệ, nhưng mà Nguyên Phong và Thạch Đầu phải làm gì bây giờ? Lâm Nhất thấy Mộc Thanh Nhi đóng chặt cửa phòng không đi ra, hắn đành phải một mình đi ra ngoài.
Hắn tìm đường lúc đi đến, đi tới tiền viện. Thấy tiếng cười trong viện không ngừng, mới nhớ tới hôm nay là ngày lành Mộc gia đại hội khách khứa và bạn bè, nhưng cũng không biết từ chỗ nào mới có thể ra đi, cũng không dám tùy tiện dùng thần thức dò xét. Lâm Nhất đành cố làm lì đưa đầu chịu trận đi tới. Cũng may không có người chú ý hắn, sau khi hắn đi ra khỏi cửa viện, không thấy bóng dáng của đám người Mạnh Sơn, hắn có chút hơi nóng nảy.
Lâm Nhất quay đầu nhìn thấy đệ tử mặc áo xanh trước cửa vẫn còn, liền tiến lên trước thi lễ một cái, hỏi chỗ mà đồng bạn của mình đã đi, mới biết nhóm người Mạnh trưởng lão được người dẫn đi tới quán trọ. Hắn thở ra nhẹ nhàng, lúc muốn đi tới quán trọ lại chạm mặt gặp được một người, khiến cho hắn kinh ngạc không thôi.
Không đợi Lâm Nhất nói chuyện, người đó đã tiến lên nói ra:
- Đây không phải là Lâm đạo hữu sao? Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!
Lâm Nhất không làm gì khác hơn là chắp tay một cái, trên mặt còn mang theo nghi vấn, nói ra:
- Bạch đạo hữu, hạnh ngộ!
Người đối diện râu dài phiêu phiêu, mặt mũi hiền lành khiến cho người ta nhìn liền sinh lòng hảo cảm. Đây là Bạch Tán Nhân đã lừa dối linh thạch của Phan Văn Hiên.
- Ha ha! Mộc gia chủ tu vi tiến nhanh, thật đáng mừng a! Lão phu cũng đi tới đòi ly nước uống rượu! Đạo hữu gì khác biệt đây?
Trắng tán nhân gương mặt "đích
tường hòa, và Lâm Nhất giống như nhiều năm không thấy "đích
lão hữu.
Lâm Nhất cười lớn một tiếng, nói ra:
- Tại hạ còn có một số việc, xin lỗi không tiếp được!
- Ha ha! Đạo hữu xin cứ tự nhiên!
Trắng tán nhân giúp đỡ tu nhoẻn miệng cười, rất là tiêu sái "địa
ngẩng đầu mà bước mà đi, Lâm Nhất "đích
nụ cười cứng ở trên mặt. Hắn thấy rõ, cái này trắng tán nhân tu vi của không ngờ lại là Luyện Khí tầng năm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.