Chương 1750: Thiếu mất một người (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Chợt nghe thấy Thuần Vu Phong nói vậy, Lâm Nhất không khỏi nhướn mày, ánh mặt lạnh lùng. Cho đến lúc này hắn mới biết dụng ý chân chính mà đối phương cứ bám lấy mình không buông. Nhiều năm như vậy trôi qua, quả nhiên còn có người nhớ tới mình.
- Ta không muốn đa sự, nhưng lại không chịu được có người tự muốn tìm chết!
Lâm Nhất lạnh lùng nói một câu, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên. Vầng Nhật Tinh ở Chân trời, trốn trong tầng mây như ẩn như hiện.
Thuần Vu Phong trong lòng khẽ động, lập tức cười nói:
- Cho dù bị ta nói trúng thì cũng không nhất thiết phải giết người diệt khẩu chứ! Vả lại ta...
Nói được một nửa, hắn đột nhiên im bặt không nói nữa, vội vàng ngưng thần nhìn chung quanh. Ngoài mấy trăm trượng, người đó đã vô ảnh vô tung.
Lúc đang ngạc nhiên, chợt thấy có hàn ý ập tới. Thuần Vu Phong thần sắc khẽ biến, thân hình thuấn di ra xa trăm trượng, trên tay một đoàn quang hoa bay đi. Cùng lúc đó, chỗ hắn vừa đứng phụt một tiếng có một con gió đen ập xuống, sau đó hiện ra một bóng người đằng đằng sát khí.
Một kích thất bại, khiến cho Lâm Nhất hơi cảm thấy bất ngờ. Hắn vừa muốn tiếp tục làm khó thì thấy lưu quang đầy trời hạ xuống, còn có người thì thầm:
- Tinh thần tá pháp, thiên địa đồng lô, khốn...
Lại là một chiêu này! Lâm Nhất không dám chậm trễ, vội vàng thu hồi thiết bổng. Mà chỉ trong nháy mắt, hắn đã rơi vào trong một mảng thiên địa u ám mênh mông, không nhìn thấy nhật nguyệt, chỉ có cầu vồng sao bay loạn, khiến người tâm thần hoảng hốt mà mờ mịt không biết làm gì.
Lúc ở, giống như giống như bị lạc trong tinh không. Giống như có một sự cô độc vô biên bao phủ, khiến cho tâm thần của hắn bình tĩnh lại. Tinh thần còn rơi rụng, sinh tử có gì vui? Chẳng thà theo lưu quang đó đi xa, rơi vào trong tĩnh lặng, tịch mịch và vĩnh hằng.
Có người ngỡ ngàng vô thố, có người thì thầm thở dài. Thuần Vu Phong thì ngạo nghễ đứng trên không, mỉm cười với đoàn hào quang cách đó mấy chục trượng. Bất kể đang bị nhốt có phải là người muốn tìm kiếm hay không, cứ bắt giữ đã rồi tính. Nghĩ đến đây, hắn vừa muốn bấm pháp quyết thì thần sắc lại ngẩn ra. Chỉ thấy trên mặt Lâm quan chủ kia mang theo thần sắc yêu tà giương mắt nhìn, theo đó là hai đạo mâu quang màu máu giống như thực chất bay ra, không ngờ trong nháy mắt đã xuyên thấu pháp lực cấm chế.
Thuần Vu Phong trong lòng sợ hãi, chẳng buồn nghĩ nhiều, vội vàng tế ra pháp quyết, quát:
- Tinh thần tá pháp.
Khẩu quyết còn chưa nói hết, liền nghe thấy rắc một tiếng, Tinh Thần Đỉnh sụp đổ, đối phương đã kéo theo một đạo ma long ma long dài hơn mười trượng ảo ảnh, không rất kiêu ngạo quát lên:
- Một chiêu này của ngươi vô dụng rồi! Có thần thông gì thì cứ thi triển ra đi, lão tử tiếp hết.
- Tinh thần tá pháp, thiên địa đồng lô... Khốn!
Thuần Vu Phong mặc dù kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn bị ép phải tế ra 'Tinh Thần Đỉnh'. Trước đây vây khốn bạch hổ chỉ dùng ba thành tu vi, giờ mới dùng hết toàn lực, vẫn bị đối phương dễ dàng phá vỡ. Mà lần này. . .
Bùm.
Lần này không đợi đoàn lưu quang đó tới gần, liền bị thiết quyền của Lâm Nhất đánh nát. Hắn giơ tay lên, long ảnh xê dịch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Uy lực của Tinh Thần Đỉnh mặc dù bất phàm, tiếc rằng Giải Long quyết của Thăng Long quyết lại chuyên phá pháp lực cấm chế.
- Có qua mà không có lại là phi lễ! Tiếp ta một chiêu.
Lâm Nhất đắc thế không buông tha người, giơ tay lên, ấn quyết loang loáng liên tiếp bay ra, theo đó là một vầng trăng tròn từ trên cao hạ xuống, sát khí âm hàn mà lạnh lẽo gào thét tứ phương.
Thuần Vu Phong dưới sóng to gió lớn tâm thần đại loạn. Vầng trăng sáng đó đánh xuống, khí cơ thô bạo hồng hoang, sát phạt, cuồng dã chinh phục cùng với tung hoành kết hợp, dùng thế che trời nuốt đất mà tới, khiến người ta khó có thể tránh né, không có sức ngăn cản, chỉ có thể để mặc cho bão táp năm tháng cuốn trôi tất cả.
Ma tu? Tu vi gần bằng Hợp Thể? Thần thông quỷ dị khó lường mà lại vô cùng cường đại? Hắn sao có thể ẩn tầng sâu như vậy? Trong nháy mắt, Thuần Vu Phong biết rằng mình đã chọc phải một con mãnh thú đang ngủ đông, chỉ đợi hiện ra nanh vuốt cắn xé tất cả. Trong cơn kinh hãi, hắn vội vàng thối lui, hai tay vẫn cấp tốc bắn ra nhiều điểm lưu quang, gấp giọng quát lên:
- Tinh thần tá pháp, thiên địa đồng lô, sát...
Thần thông của Tinh Thần Đỉnh không phải là chỉ có một chiêu, mà là hai thức một sát một khốn. Mà Sát quyết rất khó tu luyện, Thuần Vu Phong cho đến hôm nay vẫn chưa thu phát tùy tâm được, cho nên mới không dám tùy tiện thi triển. Hơn nữa, Hành Thiên Tiên Vực còn có tu sĩ có thể thoát được Khốn quyết sao. Mà khi thần thông mà mình lấy làm kiêu ngạo không có tác dụng, hắn chỉ có mạo hiểm thử một lần. . .
Trong không trung, thế truy đuổi và chạy trốn ban đầu của hai người đã thay đổi. Thuần Vu Phong vội vàng lui về phía sau, vẫn cố tập trung tâm thần, tránh nhìn thẳng vào hai đạo mâu quang màu máu đó, chỉ sợ bị sát ý mãnh liệt cắn nuốt. Pháp lực trên người hắn thông qua hai tay không ngừng tuôn ra, thoáng chốc hóa thành từng điểm lưu tinh cấp tốc bay ra. Cùng lúc đó, phát hiện vầng trăng tròn đó đã dùng thế không thể ngăn cản đánh tới, hắn thấp thỏm, do dự. . .
- Ta không muốn đa sự, nhưng lại không chịu được có người tự muốn tìm chết!
Lâm Nhất lạnh lùng nói một câu, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên. Vầng Nhật Tinh ở Chân trời, trốn trong tầng mây như ẩn như hiện.
Thuần Vu Phong trong lòng khẽ động, lập tức cười nói:
- Cho dù bị ta nói trúng thì cũng không nhất thiết phải giết người diệt khẩu chứ! Vả lại ta...
Nói được một nửa, hắn đột nhiên im bặt không nói nữa, vội vàng ngưng thần nhìn chung quanh. Ngoài mấy trăm trượng, người đó đã vô ảnh vô tung.
Lúc đang ngạc nhiên, chợt thấy có hàn ý ập tới. Thuần Vu Phong thần sắc khẽ biến, thân hình thuấn di ra xa trăm trượng, trên tay một đoàn quang hoa bay đi. Cùng lúc đó, chỗ hắn vừa đứng phụt một tiếng có một con gió đen ập xuống, sau đó hiện ra một bóng người đằng đằng sát khí.
Một kích thất bại, khiến cho Lâm Nhất hơi cảm thấy bất ngờ. Hắn vừa muốn tiếp tục làm khó thì thấy lưu quang đầy trời hạ xuống, còn có người thì thầm:
- Tinh thần tá pháp, thiên địa đồng lô, khốn...
Lại là một chiêu này! Lâm Nhất không dám chậm trễ, vội vàng thu hồi thiết bổng. Mà chỉ trong nháy mắt, hắn đã rơi vào trong một mảng thiên địa u ám mênh mông, không nhìn thấy nhật nguyệt, chỉ có cầu vồng sao bay loạn, khiến người tâm thần hoảng hốt mà mờ mịt không biết làm gì.
Lúc ở, giống như giống như bị lạc trong tinh không. Giống như có một sự cô độc vô biên bao phủ, khiến cho tâm thần của hắn bình tĩnh lại. Tinh thần còn rơi rụng, sinh tử có gì vui? Chẳng thà theo lưu quang đó đi xa, rơi vào trong tĩnh lặng, tịch mịch và vĩnh hằng.
Có người ngỡ ngàng vô thố, có người thì thầm thở dài. Thuần Vu Phong thì ngạo nghễ đứng trên không, mỉm cười với đoàn hào quang cách đó mấy chục trượng. Bất kể đang bị nhốt có phải là người muốn tìm kiếm hay không, cứ bắt giữ đã rồi tính. Nghĩ đến đây, hắn vừa muốn bấm pháp quyết thì thần sắc lại ngẩn ra. Chỉ thấy trên mặt Lâm quan chủ kia mang theo thần sắc yêu tà giương mắt nhìn, theo đó là hai đạo mâu quang màu máu giống như thực chất bay ra, không ngờ trong nháy mắt đã xuyên thấu pháp lực cấm chế.
Thuần Vu Phong trong lòng sợ hãi, chẳng buồn nghĩ nhiều, vội vàng tế ra pháp quyết, quát:
- Tinh thần tá pháp.
Khẩu quyết còn chưa nói hết, liền nghe thấy rắc một tiếng, Tinh Thần Đỉnh sụp đổ, đối phương đã kéo theo một đạo ma long ma long dài hơn mười trượng ảo ảnh, không rất kiêu ngạo quát lên:
- Một chiêu này của ngươi vô dụng rồi! Có thần thông gì thì cứ thi triển ra đi, lão tử tiếp hết.
- Tinh thần tá pháp, thiên địa đồng lô... Khốn!
Thuần Vu Phong mặc dù kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn bị ép phải tế ra 'Tinh Thần Đỉnh'. Trước đây vây khốn bạch hổ chỉ dùng ba thành tu vi, giờ mới dùng hết toàn lực, vẫn bị đối phương dễ dàng phá vỡ. Mà lần này. . .
Bùm.
Lần này không đợi đoàn lưu quang đó tới gần, liền bị thiết quyền của Lâm Nhất đánh nát. Hắn giơ tay lên, long ảnh xê dịch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Uy lực của Tinh Thần Đỉnh mặc dù bất phàm, tiếc rằng Giải Long quyết của Thăng Long quyết lại chuyên phá pháp lực cấm chế.
- Có qua mà không có lại là phi lễ! Tiếp ta một chiêu.
Lâm Nhất đắc thế không buông tha người, giơ tay lên, ấn quyết loang loáng liên tiếp bay ra, theo đó là một vầng trăng tròn từ trên cao hạ xuống, sát khí âm hàn mà lạnh lẽo gào thét tứ phương.
Thuần Vu Phong dưới sóng to gió lớn tâm thần đại loạn. Vầng trăng sáng đó đánh xuống, khí cơ thô bạo hồng hoang, sát phạt, cuồng dã chinh phục cùng với tung hoành kết hợp, dùng thế che trời nuốt đất mà tới, khiến người ta khó có thể tránh né, không có sức ngăn cản, chỉ có thể để mặc cho bão táp năm tháng cuốn trôi tất cả.
Ma tu? Tu vi gần bằng Hợp Thể? Thần thông quỷ dị khó lường mà lại vô cùng cường đại? Hắn sao có thể ẩn tầng sâu như vậy? Trong nháy mắt, Thuần Vu Phong biết rằng mình đã chọc phải một con mãnh thú đang ngủ đông, chỉ đợi hiện ra nanh vuốt cắn xé tất cả. Trong cơn kinh hãi, hắn vội vàng thối lui, hai tay vẫn cấp tốc bắn ra nhiều điểm lưu quang, gấp giọng quát lên:
- Tinh thần tá pháp, thiên địa đồng lô, sát...
Thần thông của Tinh Thần Đỉnh không phải là chỉ có một chiêu, mà là hai thức một sát một khốn. Mà Sát quyết rất khó tu luyện, Thuần Vu Phong cho đến hôm nay vẫn chưa thu phát tùy tâm được, cho nên mới không dám tùy tiện thi triển. Hơn nữa, Hành Thiên Tiên Vực còn có tu sĩ có thể thoát được Khốn quyết sao. Mà khi thần thông mà mình lấy làm kiêu ngạo không có tác dụng, hắn chỉ có mạo hiểm thử một lần. . .
Trong không trung, thế truy đuổi và chạy trốn ban đầu của hai người đã thay đổi. Thuần Vu Phong vội vàng lui về phía sau, vẫn cố tập trung tâm thần, tránh nhìn thẳng vào hai đạo mâu quang màu máu đó, chỉ sợ bị sát ý mãnh liệt cắn nuốt. Pháp lực trên người hắn thông qua hai tay không ngừng tuôn ra, thoáng chốc hóa thành từng điểm lưu tinh cấp tốc bay ra. Cùng lúc đó, phát hiện vầng trăng tròn đó đã dùng thế không thể ngăn cản đánh tới, hắn thấp thỏm, do dự. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.