Chương 1567: Thử nhìn mây bay (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Nói xong thì lại nhoẻn miệng rồi ngưng mắt nhìn tầm bia đá, dần dần nhập định.
Ninh Viễn nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, lại khẽ lẩm bẩm lại vài câu, đi đến đường cùng, phải nhìn mây bay...
....
Nơi này giống như một hạp cốc dưới mặt đất, quái thạch lởm chởm, âm sâm dày đặc mà khủng bố. Nơi này cũng giống như một dòng sông ngầm dưới mặt đất, từng trận cương phong chảy xiết tàn sát bừa bãi, làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Lâm Nhất nấp ở sau một tảng đá lớn, kinh ngạc không thôi. Lúc trước, dưới cơ duyên xảo hợp, cánh cửa đá mở ra, lại kích phát truyền tống trận pháp, làm cho hắn sinh ra một tia chờ mong. Nếu nhưu thật sự chạy đến tiên vực thượng giới thì tại sao tình hình trước mắt lại như vậy? Mà chỉ trong nháy mắt, chờ đợi hắn cũng không phải là một con đường bằng phẳng, mà chỉ có hung hiểm vô tận. Đây là nơi nào...
Đường lui đã mất, đường đi thi chỉ có một huyệt động hẹp dài chẳng có điểm cuối. Độ cao khoảng chừng ba trượng, rộng chừng ba năm trượng. Thỉnh thoảng lại có khói xanh mờ mịt tản ra chung quanh, tiếng gió réo rắt, làm cho lòng người kinh hãi, khó bình an.
Đã đến nơi này, Lâm Nhất chỉ có thể ổn định lại tinh thần, thầm nghĩ đối sách. Cương phong càn quét nơi này, tuyệt đối không tầm thường. Vậy nên một đường tìm kiếm, nhất định sẽ có thu hoạch. Dù cho là hung hiểm khó lường, nhưng vẫn có thể mượn nhờ địa thế nơi này để ẩn thân, chẳng có gì đáng ngại cả.
Nghỉ một lát, Lâm Nhất lại vận chuyển linh lực, hào quang trên vân bào chớp động. Hắn lặng lẽ đứng dậy khỏi tảng đá lớn kia, chậm rãi sải chân tiến lên. Cương phong quay đầu quét đến, uy thế mạnh mẽ, làm cho cả người hắn lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Hai chân Lâm Nhất vội vàng dùng sức, cố giữ thăng bằng, nét mặt thì hoảng hốt không thôi, vội vàng cúi đầu dò xét. Dưới sự công kích mạnh mẽ của cương phong, màn hào quang ảm đạm trên vân bào vẫn kiên cường chống đỡ, hơn nữa, còn theo sự vận chuyển linh lực của hắn mà càng lúc càng vững chắc.
Thấy vậy, Lâm Nhất cũng thoáng yên tâm hơn. Thu thập giao tiêu, luyện chế vân bào, tuy có thể chống cự được cương phong, nhưng lại phải cần có pháp lực mới có thể duy trì. Chỉ cần tu vi của hắn đủ cường đại, vậy thì đã đủ để lướt qua chỗ hung hiểm này.
Nhưng mà, thần thức và pháp lực của hắn đều còn rất thấp, hai chân không cách nào phi hành trên mặt đất, chỉ có thể đi bộ tiến về phía trước, chỉ sợ, đoạn đường tếp theo cũng không dễ đi như vậy.
Đặt chân trong gió, chần chờ một chút, Lâm Nhất chợt nhíu chặt hai hàng lông mày, dùng sức nhấc chân lên. Chưa đi được mấy trượng, cả người hắn đã lảo đảo. Sau khi miễn cưỡng giữ thăng bằng, hắn lại hít hà vài hơi rồi cắn răng tiếp tục tiến lên trước.
Một ngày sau, Lâm Nhất co rúc phía sau một tảng đá, dáng vẻ mệt mỏi tột độ, rồi lại đơn độc nhìn về phía đường về, nhếch miệng cười khổ. Đi lâu như vậy, nhưng cũng chỉ mới được năm mươi trượng mà thôi. Pháp lực của Đạo Anh như nước chảy đi, không thể tiếp tục chống đỡ nữa, hắn đành phải dùng đến tu vi của Ma Anh và Long Anh. Nếu không thì chỉ trong một chớp mắt kia, vân bào sẽ bị cương phong xé rách. Đến cuối cùng, đành phải khốn khổ phòng thủ, vĩnh viễn cũng chẳng thể thấy được ánh mặt trời.
Mà thôi! Đường khó đi thì chậm rãi mà đi vậy!
Lâm Nhất lấy ra hai viên linh thạch, nắm chặt trong tay, nhắm mắt dưỡng thần. Ba ngày sau, hắn một lần nữa tỉnh dậy, tiếp tục chạy đi. Một ngay sau, hắn cũng chật vật chạy tháo đến trước một tảng đá lớn, đương nhiên là không thể cười nổi nữa.
Càng tiến về phía trước thì cương phong càng mạnh, linh lực và thời gian tiêu tốn càng lúc càng nhiều. Nhưng trước sau cũng mới chỉ đi được trăm trượng mà thôi. Tam anh, Đạo, Ma, Long lần lượt bị hắn cưỡng ép vắt kiệt sức lao động. Nhưng cũng vì vậy, nên mới giúp cho Lâm Nhất chống đỡ được...
Trong tình huống bất đắc dĩ, Lâm Nhất một mạch nghĩ dưỡng bảy ngày. Sau khi thấy phía trước còn có chỗ để tiếp tục ẩn thân thì hắn mới lại cưỡng ép đi về phía trước.
Bất tri bất giác đã một năm trôi qua, tình hình của huyệt động trong lòng đất này vẫn như trước. Cương phong vẫn dữ dội như lúc đầu, mà hắn thì bước đi trong gió vô cùng chật vật.
Nấp sau lưng một tảng đá, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía trước. Kế đó, hắn quay người đặt mông ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đau khổ vô cùng. Một năm khổ cực vất vả mà lại chỉ đi được hai mươi lý. Không chỉ có vậy, mà số lượng tảng đá lớn trong huyệt động càng lúc càng ít. Khó có thể tìm ra chỗ trú thân kịp thời, khiến cho Lâm Nhất trong trạng thái chật vật càng thêm quẫn bách.
Trừ nhiêu đó ra, thì Lâm Nhất còn cần phải bù đắp thể lực. Thời gian nghỉ ngơi càng lúc càng dài. Hắn thổ nạp điều thức hết nửa tháng, chỉ có thể tiến lên trước một trăm trượng. Mà huyệt động này, sợ là phải dài đến ngàn vạn dặm, cứ như vậy thì đến khi nào mới đi hết huyệt động này đây?
Nhưng mà, lần tra tấn này cũng không phải là không có thu hoặc gì. Ít nhất là Lâm Nhất phát hiện, tu vi của mình đang chậm rãi tăng lên.
Mười năm trôi qua, một dáng người lảo đảo bước đi trong huyệt động. Hai mươi năm, ba mươi năm trôi qua...
...
Một bóng người kim sắc cứ lướt đi trong huyệt động, bước chân càng lúc càng nhẹ nhõm. Mà vừa đi chưa được hai trăm trượng thì kẻ kia đã đột nhiên chạy vội đến nấp sau một tảng đá lớn lẻ loi trơ trọi trong huyệt động.
Chỉ một lát sau, phía sau lưng tảng đá lớn kia hiện ra thân hình của Lâm Nhất. Logn giáp kim sắc đã biến mất, không thấy đâu nữa, bộ đạo bào màu xám tro xuất hiện y nguyên. Sau khi dò xét chung quanh một lượt, Lâm Nhất lại thở phào một hơi rồi khoanh chân ngồi xuống. Vừa rồi, lúc pháp lực của hắn gần như đã tiêu hao hết, mà trong vòng trăm trượng trước sau lại không có chỗ ẩn thân, hắn đành phải thu hồi vân bào, dựa vào long giáp để chóng đỡ cương phong.
Nhưng mà tu vi có hạn, long giáp ở trong cương phong cũng không chống đỡ được bao lâu. May mà gặp được tảng đá lớn này, bằng không thì thật sự là phiền toái lớn.
Sau khi khôi phục lại tinh thần, Lâm Nhất lại lấy ra một viên linh thạch, nhắm mắt dưỡng thần. Hơn mười ngày sau, hắn lại lấy ra hai viên linh thạch thượng phẩm tiếp tục thổ nạp. Lúc này, nghỉ ngơi chừng một tháng hắn mới khôi phục lại được thể lực. Nhưng hắn cũng không vội vàng chạy đi, mà là ngạc nhiên, sững sờ ngồi yên một chỗ.
Trong lúc bất tri bất giác, tu vi của Đạo anh đã đạt đến hậu kỳ viên mãn. Mà Ma Anh và Long Anh thì lại chậm hươn một bước so với dự đoán của mọi người, mỗi người bọn hắn đều dừng lại ở đại thành cảnh giới. Tu vi của tam anh cao thấp khác nhau, cũng là vì nguyên bản khác biệt. Mà tình hình lúc này lại khiến cho Lâm Nhất cảm thấy ngoài ý muốn.
Bản nguyên của Tam anh khác nhau nên cảnh giới mới khác biệt. Đạo Anh được Động Chân kinh giúp đỡ, tu luyện đến cảnh giới viên mãn là nước chảy thành sông. Mà tu vi thật sự của Long Anh và Ma Anh lại cường hãn dị thường, sớm đã vượt qua khỏi đám tu sĩ. Nhưng vẫn còn thiếu sót vài chỗ, nên mới phải cùng người ta sánh vai cùng tiến, để đi đến điểm đích viên mãn.
Nếu như vậy, thì một người phải có đến ba loại cảm ngộ khác nhau mới có thể giúp cho tu vi của Tam anh đều đạt đến viên mãn. Bằng không thì, hóa thần là chuyện không thể đề cập đến.
Lâm Nhất suy nghĩ kỹ lưỡng hết nửa ngày, lại không khỏi nhíu mày. Cảm ngộ một loại cảnh giới đã cực kỳ khó khăn rồi, khiến bao nhiêu người phải tiêu tốn cả đời này. Mà bản thân hắn lại không chỉ phải cảm ngộ ba loại cảnh giới khác nhau, mà còn muốn từng cảnh giới đạt đến trình độ viên mãn. Vậy thì đến tận ngày tháng năm nào, hắn mới có thể hóa thần đây...
Năm nào tháng nào? Vừa nghĩ đến đây, Lâm Nhất liền dứt khoát vứt bỏ mối sầu Hóa Thần mang đến, lại chuyên tâm suy nghĩ. Đến tận đây lã đã qua bao lâu rồi? Ba mươi năm, hay là năm mươi năm, hay nhiều hơn là trăm năm?
Người phàm một ngày dài như một năm, mà tu sĩ, một năm lại chỉ ngắn như một ngày. Nguyên anh tu sĩ, có ký ức mấy trăm năm, quả thật sẽ không để ý đến mấy chục năm ngắn ngủi. Hơn nẵ, ở bên trong huyệt động này lại tối om, không phân biệt đêm ngày. Lâm Nhất một đường vội vàng chạy đi, trong quãng thời gian, thật sự là không nghĩ ra đã qua được bao lâu...
Sau một lát, Lâm Nhất cũng khong suy nghĩ thêm nữa, hắn đứng dậy dứt khoát nhảy vào trong cương phong. So sánh với sự khó khăn lú trước, thì giờ khắc này, bước chân của hắn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đ về phía trước chừng hai ngày, thể lực của hắn gần như là chẳng thể chống đỡ nổi nữa. Trên đường đi lại không thấy mấy tảng đá lớn có thể ẩn thân đâu.
Lâm Nhất thả thần thức ra, Huyễn Đồng tử lập lòe, kiệt lực tìm chỗ tránh giói. Mà ở bên trong huyệt động u ám, ngoại trừ khói xanh cuồn cuộn gào thét ra thì không thể thấy bất cứ vật gì khác. Lại đi tiếp tầm khoảng mười trượng, vân bào trên người hắn đột nhiên theo gió tung bay phất phới, một số nơi gần như bị nứt ra...
Không dám chần chờ, Lâm Nhất vội vàng thu hồi vân bào, một vòng Long giáp kim sắc hiện ra, bước chân của hắn cũng theo đó mà nhanh hơn. Lại ngược gió đi tiếp thêm trăm trượng, Lâm Nhất vẫn không thể tìm được nơi ẩn thân. Đợi đến lúc pháp lực hao hết, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị cương phong nuốt chửng, mà giờ khắc này, hắn cũng chỉ có một con đường là tiến thẳng lên trước mà thôi.
Trong tình thế cấp bách, Lâm Nhất đột nhiên dừng chân, kinh ngạc quay đầu. Chỉ thấy, phía trên tấm thạch bích bên tay phải đột nhiên hiện ra một cửa động rộng hơn một trượng, phía trên có lưu quang chớp động, vô cùng quỷ dị. Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng nhấc chân chạy về phía đó. Mà sau khi đi được khoảng chừng mười trượng, thì hắn liền đâm sầm vào trong một màn hào quang, kế đó cả người lập tức biến mất.
Ninh Viễn nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, lại khẽ lẩm bẩm lại vài câu, đi đến đường cùng, phải nhìn mây bay...
....
Nơi này giống như một hạp cốc dưới mặt đất, quái thạch lởm chởm, âm sâm dày đặc mà khủng bố. Nơi này cũng giống như một dòng sông ngầm dưới mặt đất, từng trận cương phong chảy xiết tàn sát bừa bãi, làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Lâm Nhất nấp ở sau một tảng đá lớn, kinh ngạc không thôi. Lúc trước, dưới cơ duyên xảo hợp, cánh cửa đá mở ra, lại kích phát truyền tống trận pháp, làm cho hắn sinh ra một tia chờ mong. Nếu nhưu thật sự chạy đến tiên vực thượng giới thì tại sao tình hình trước mắt lại như vậy? Mà chỉ trong nháy mắt, chờ đợi hắn cũng không phải là một con đường bằng phẳng, mà chỉ có hung hiểm vô tận. Đây là nơi nào...
Đường lui đã mất, đường đi thi chỉ có một huyệt động hẹp dài chẳng có điểm cuối. Độ cao khoảng chừng ba trượng, rộng chừng ba năm trượng. Thỉnh thoảng lại có khói xanh mờ mịt tản ra chung quanh, tiếng gió réo rắt, làm cho lòng người kinh hãi, khó bình an.
Đã đến nơi này, Lâm Nhất chỉ có thể ổn định lại tinh thần, thầm nghĩ đối sách. Cương phong càn quét nơi này, tuyệt đối không tầm thường. Vậy nên một đường tìm kiếm, nhất định sẽ có thu hoạch. Dù cho là hung hiểm khó lường, nhưng vẫn có thể mượn nhờ địa thế nơi này để ẩn thân, chẳng có gì đáng ngại cả.
Nghỉ một lát, Lâm Nhất lại vận chuyển linh lực, hào quang trên vân bào chớp động. Hắn lặng lẽ đứng dậy khỏi tảng đá lớn kia, chậm rãi sải chân tiến lên. Cương phong quay đầu quét đến, uy thế mạnh mẽ, làm cho cả người hắn lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Hai chân Lâm Nhất vội vàng dùng sức, cố giữ thăng bằng, nét mặt thì hoảng hốt không thôi, vội vàng cúi đầu dò xét. Dưới sự công kích mạnh mẽ của cương phong, màn hào quang ảm đạm trên vân bào vẫn kiên cường chống đỡ, hơn nữa, còn theo sự vận chuyển linh lực của hắn mà càng lúc càng vững chắc.
Thấy vậy, Lâm Nhất cũng thoáng yên tâm hơn. Thu thập giao tiêu, luyện chế vân bào, tuy có thể chống cự được cương phong, nhưng lại phải cần có pháp lực mới có thể duy trì. Chỉ cần tu vi của hắn đủ cường đại, vậy thì đã đủ để lướt qua chỗ hung hiểm này.
Nhưng mà, thần thức và pháp lực của hắn đều còn rất thấp, hai chân không cách nào phi hành trên mặt đất, chỉ có thể đi bộ tiến về phía trước, chỉ sợ, đoạn đường tếp theo cũng không dễ đi như vậy.
Đặt chân trong gió, chần chờ một chút, Lâm Nhất chợt nhíu chặt hai hàng lông mày, dùng sức nhấc chân lên. Chưa đi được mấy trượng, cả người hắn đã lảo đảo. Sau khi miễn cưỡng giữ thăng bằng, hắn lại hít hà vài hơi rồi cắn răng tiếp tục tiến lên trước.
Một ngày sau, Lâm Nhất co rúc phía sau một tảng đá, dáng vẻ mệt mỏi tột độ, rồi lại đơn độc nhìn về phía đường về, nhếch miệng cười khổ. Đi lâu như vậy, nhưng cũng chỉ mới được năm mươi trượng mà thôi. Pháp lực của Đạo Anh như nước chảy đi, không thể tiếp tục chống đỡ nữa, hắn đành phải dùng đến tu vi của Ma Anh và Long Anh. Nếu không thì chỉ trong một chớp mắt kia, vân bào sẽ bị cương phong xé rách. Đến cuối cùng, đành phải khốn khổ phòng thủ, vĩnh viễn cũng chẳng thể thấy được ánh mặt trời.
Mà thôi! Đường khó đi thì chậm rãi mà đi vậy!
Lâm Nhất lấy ra hai viên linh thạch, nắm chặt trong tay, nhắm mắt dưỡng thần. Ba ngày sau, hắn một lần nữa tỉnh dậy, tiếp tục chạy đi. Một ngay sau, hắn cũng chật vật chạy tháo đến trước một tảng đá lớn, đương nhiên là không thể cười nổi nữa.
Càng tiến về phía trước thì cương phong càng mạnh, linh lực và thời gian tiêu tốn càng lúc càng nhiều. Nhưng trước sau cũng mới chỉ đi được trăm trượng mà thôi. Tam anh, Đạo, Ma, Long lần lượt bị hắn cưỡng ép vắt kiệt sức lao động. Nhưng cũng vì vậy, nên mới giúp cho Lâm Nhất chống đỡ được...
Trong tình huống bất đắc dĩ, Lâm Nhất một mạch nghĩ dưỡng bảy ngày. Sau khi thấy phía trước còn có chỗ để tiếp tục ẩn thân thì hắn mới lại cưỡng ép đi về phía trước.
Bất tri bất giác đã một năm trôi qua, tình hình của huyệt động trong lòng đất này vẫn như trước. Cương phong vẫn dữ dội như lúc đầu, mà hắn thì bước đi trong gió vô cùng chật vật.
Nấp sau lưng một tảng đá, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía trước. Kế đó, hắn quay người đặt mông ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đau khổ vô cùng. Một năm khổ cực vất vả mà lại chỉ đi được hai mươi lý. Không chỉ có vậy, mà số lượng tảng đá lớn trong huyệt động càng lúc càng ít. Khó có thể tìm ra chỗ trú thân kịp thời, khiến cho Lâm Nhất trong trạng thái chật vật càng thêm quẫn bách.
Trừ nhiêu đó ra, thì Lâm Nhất còn cần phải bù đắp thể lực. Thời gian nghỉ ngơi càng lúc càng dài. Hắn thổ nạp điều thức hết nửa tháng, chỉ có thể tiến lên trước một trăm trượng. Mà huyệt động này, sợ là phải dài đến ngàn vạn dặm, cứ như vậy thì đến khi nào mới đi hết huyệt động này đây?
Nhưng mà, lần tra tấn này cũng không phải là không có thu hoặc gì. Ít nhất là Lâm Nhất phát hiện, tu vi của mình đang chậm rãi tăng lên.
Mười năm trôi qua, một dáng người lảo đảo bước đi trong huyệt động. Hai mươi năm, ba mươi năm trôi qua...
...
Một bóng người kim sắc cứ lướt đi trong huyệt động, bước chân càng lúc càng nhẹ nhõm. Mà vừa đi chưa được hai trăm trượng thì kẻ kia đã đột nhiên chạy vội đến nấp sau một tảng đá lớn lẻ loi trơ trọi trong huyệt động.
Chỉ một lát sau, phía sau lưng tảng đá lớn kia hiện ra thân hình của Lâm Nhất. Logn giáp kim sắc đã biến mất, không thấy đâu nữa, bộ đạo bào màu xám tro xuất hiện y nguyên. Sau khi dò xét chung quanh một lượt, Lâm Nhất lại thở phào một hơi rồi khoanh chân ngồi xuống. Vừa rồi, lúc pháp lực của hắn gần như đã tiêu hao hết, mà trong vòng trăm trượng trước sau lại không có chỗ ẩn thân, hắn đành phải thu hồi vân bào, dựa vào long giáp để chóng đỡ cương phong.
Nhưng mà tu vi có hạn, long giáp ở trong cương phong cũng không chống đỡ được bao lâu. May mà gặp được tảng đá lớn này, bằng không thì thật sự là phiền toái lớn.
Sau khi khôi phục lại tinh thần, Lâm Nhất lại lấy ra một viên linh thạch, nhắm mắt dưỡng thần. Hơn mười ngày sau, hắn lại lấy ra hai viên linh thạch thượng phẩm tiếp tục thổ nạp. Lúc này, nghỉ ngơi chừng một tháng hắn mới khôi phục lại được thể lực. Nhưng hắn cũng không vội vàng chạy đi, mà là ngạc nhiên, sững sờ ngồi yên một chỗ.
Trong lúc bất tri bất giác, tu vi của Đạo anh đã đạt đến hậu kỳ viên mãn. Mà Ma Anh và Long Anh thì lại chậm hươn một bước so với dự đoán của mọi người, mỗi người bọn hắn đều dừng lại ở đại thành cảnh giới. Tu vi của tam anh cao thấp khác nhau, cũng là vì nguyên bản khác biệt. Mà tình hình lúc này lại khiến cho Lâm Nhất cảm thấy ngoài ý muốn.
Bản nguyên của Tam anh khác nhau nên cảnh giới mới khác biệt. Đạo Anh được Động Chân kinh giúp đỡ, tu luyện đến cảnh giới viên mãn là nước chảy thành sông. Mà tu vi thật sự của Long Anh và Ma Anh lại cường hãn dị thường, sớm đã vượt qua khỏi đám tu sĩ. Nhưng vẫn còn thiếu sót vài chỗ, nên mới phải cùng người ta sánh vai cùng tiến, để đi đến điểm đích viên mãn.
Nếu như vậy, thì một người phải có đến ba loại cảm ngộ khác nhau mới có thể giúp cho tu vi của Tam anh đều đạt đến viên mãn. Bằng không thì, hóa thần là chuyện không thể đề cập đến.
Lâm Nhất suy nghĩ kỹ lưỡng hết nửa ngày, lại không khỏi nhíu mày. Cảm ngộ một loại cảnh giới đã cực kỳ khó khăn rồi, khiến bao nhiêu người phải tiêu tốn cả đời này. Mà bản thân hắn lại không chỉ phải cảm ngộ ba loại cảnh giới khác nhau, mà còn muốn từng cảnh giới đạt đến trình độ viên mãn. Vậy thì đến tận ngày tháng năm nào, hắn mới có thể hóa thần đây...
Năm nào tháng nào? Vừa nghĩ đến đây, Lâm Nhất liền dứt khoát vứt bỏ mối sầu Hóa Thần mang đến, lại chuyên tâm suy nghĩ. Đến tận đây lã đã qua bao lâu rồi? Ba mươi năm, hay là năm mươi năm, hay nhiều hơn là trăm năm?
Người phàm một ngày dài như một năm, mà tu sĩ, một năm lại chỉ ngắn như một ngày. Nguyên anh tu sĩ, có ký ức mấy trăm năm, quả thật sẽ không để ý đến mấy chục năm ngắn ngủi. Hơn nẵ, ở bên trong huyệt động này lại tối om, không phân biệt đêm ngày. Lâm Nhất một đường vội vàng chạy đi, trong quãng thời gian, thật sự là không nghĩ ra đã qua được bao lâu...
Sau một lát, Lâm Nhất cũng khong suy nghĩ thêm nữa, hắn đứng dậy dứt khoát nhảy vào trong cương phong. So sánh với sự khó khăn lú trước, thì giờ khắc này, bước chân của hắn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đ về phía trước chừng hai ngày, thể lực của hắn gần như là chẳng thể chống đỡ nổi nữa. Trên đường đi lại không thấy mấy tảng đá lớn có thể ẩn thân đâu.
Lâm Nhất thả thần thức ra, Huyễn Đồng tử lập lòe, kiệt lực tìm chỗ tránh giói. Mà ở bên trong huyệt động u ám, ngoại trừ khói xanh cuồn cuộn gào thét ra thì không thể thấy bất cứ vật gì khác. Lại đi tiếp tầm khoảng mười trượng, vân bào trên người hắn đột nhiên theo gió tung bay phất phới, một số nơi gần như bị nứt ra...
Không dám chần chờ, Lâm Nhất vội vàng thu hồi vân bào, một vòng Long giáp kim sắc hiện ra, bước chân của hắn cũng theo đó mà nhanh hơn. Lại ngược gió đi tiếp thêm trăm trượng, Lâm Nhất vẫn không thể tìm được nơi ẩn thân. Đợi đến lúc pháp lực hao hết, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị cương phong nuốt chửng, mà giờ khắc này, hắn cũng chỉ có một con đường là tiến thẳng lên trước mà thôi.
Trong tình thế cấp bách, Lâm Nhất đột nhiên dừng chân, kinh ngạc quay đầu. Chỉ thấy, phía trên tấm thạch bích bên tay phải đột nhiên hiện ra một cửa động rộng hơn một trượng, phía trên có lưu quang chớp động, vô cùng quỷ dị. Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng nhấc chân chạy về phía đó. Mà sau khi đi được khoảng chừng mười trượng, thì hắn liền đâm sầm vào trong một màn hào quang, kế đó cả người lập tức biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.