Chương 52: Thung lũng Tiểu Thiên (2)
Duệ Quang
21/10/2020
Lâm Nhất ngừng lại, móc từ trong người ra một túi nhỏ và đưa tới trong tay thúc thúc, nói:
- Thúc thúc cất cái này đi, để lại cho trong nhà dùng.
Cháu cũng muốn đi cùng lên trên trấn khiến trong lòng Lâm Khai Cừ thoải mái, lại thuận lợi nhận lấy túi nói:
- Như vậy cũng tốt! Đây là... ?
Gương mặt chất phác của ông lộ vẻ không hiểu, thò tay mở miệng túi ra. Trương thị cũng tò mò ghé lại.
Thoáng cái, hai phu thê cùng kinh hãi kêu lên, không hẹn và đẩy cái túi về.
- Nương ở...! Cả đời ta cũng chưa thấy qua nhiều tiền bạc như vậy! Đây là lấy từ đâu ra vậy?
Một tay Trương thị che ngực, thán phục nói.
- Cháu à, cháu lấy đâu ra vậy, cũng đừng... !
Lâm Khai Cừ ngạc nhiên, cẩn thận nhìn xung quanh một lượt mới hạ thấp giọng hỏi.
- Thúc phụ! Thím! Tiền này sạch sẽ, ha người cứ yên tâm.
Đoán được lo lắng của đối phương, Lâm Nhất nhét túi vào trong lòng của thúc thúc nói.
- Những ngân lượng là do đạo quan nhận được tiền phúng trong nhiều năm qua.
Thấy trên gương mặt thúc phụ cùng thím vẫn đầy vẻ kinh hãi, hắn không thể làm gì khác hơn là lại an ủi đối phương như vậy. Tình hình cụ thể thì không tiện nói kỹ, cũng sợ là hắn không nói rõ được.
Hai người thấy Lâm Nhất mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên thì nửa tin nửa ngờ nói:
- Dù vậy, số tiền này cũng để cho cháu xây nhà cưới vợ chứ? Sau này ngày tháng dài rộng, cho chúng ta làm gì?
Không biết nên khuyên đối phương như thế nào, Lâm Nhất bất đắc dĩ nói:
- Thúc phụ! Thím! Số tiền này là cháu hiếu kính trưởng bối.
- Vậy thì cũng quá nhiều, đủ để mua được thung lũng Tiểu Thiên này đấy!
Lâm Khai Cừ còn có chút chưa hoàn hồn, lẩm bẩm. Trương thị cũng lo lắng không yên.
Nhưng Lâm Nhất thể hiện tư thế khỏi bày giải, rõ ràng hắn thật lòng.
- Như vậy đi, cứ để lại cho thúc ít bạc đủ để sửa nhà cho cháu. Còn lại vẫn để Tiểu Nhất tự cất!
Lâm Khai Cừ thành thật có chút sốt ruột nói.
- Thúc thúc cứ giữ lại cho nhà dùng là được, ta không thiếu tiền dùng đâu.
Lâm Nhất mở lòng bàn tay, lộ ra một thỏi bạc, vừa cười vừa nói.
Trên gương mặt Lâm Khai Cừ đầy nghi ngờ nhìn bạc trên tay Lâm Nhất. Ông thấy không hiểu khi bạc tự nhiên hiện ra như vậy.
Lâm Khai Cừ giậm một cái chân, giống như đã quyết định, nói với Trương thị:
- Bà cất số tiền này vào trong phòng đi, nhớ giấu cho kỹ, cũng đừng để cho người khác nhìn thấy, nếu không chọc cho người ta đỏ mắt sẽ xảy ra tai họa chết người đấy!
Trương thị tất nhiên biết được lợi hại trong đó nên vội vàng lên tiếng và cầm túi vào nhà. Lâm Nhất thấy thế lại thầm nghĩ, đừng vì tiền mà mang tới tai họa cho cả nhà thúc thúc mới tốt, cũng là mình suy nghĩ không chu toàn.
Lâm Khai Cừ còn căn dặn Thúy nhi, bảo nàng tuyệt đối không được nói ra với người khác.
Thúy nhi gật đầu không ngừng, nhìn rất nghe lời.
Sau một lát mới thấy Trương thị ra ngoài, nàng cầm cái ghế ngồi ở trước cửa, xem bộ dáng sẽ không rời cửa một bước. Bà phất tay bảo ba người đi nhanh, về sớm.
Lâm Nhất đeo túi đi ở phía trước, Thúy nhi đi bên cạnh, nắm vạt áo của hắn không rời, trong miệng líu ríu nói không ngừng. Lâm Khai Cừ cứ đi vài bước lại quay đầu, trên gương mặt thành thật trung hậu đầy hưng phấn cùng lo sợ không ngừng hiện ra.
Khi đi tới dưới cây lớn ở đầu thôn, ba người dừng lại.
Dưới cây lớn, một lão già mặc áo nho cầm quyển sách trong tay, một mình đứng thẳng, nhìn về phía xa.
Chân trời là một màu trắng xanh, phía xa còn có rặng mây đỏ thấp thoáng hiện lên ở phía chân trời.
- Chào Tô gia gia!
Thúy nhi phất tay hô một tiếng.
- Chào Tô tiên sinh!
Lâm Khai Cừ cũng cúi người khách sáo hỏi thăm một tiếng.
Lâm Nhất nhận được đây là lão già đã chỉ đường cho mình tối hôm qua, hắn gật đầu ra hiệu với ông xem như là lên tiếng chào.
Lão già quay người lại, tay vuốt chòm râu dài và mỉm cười hiền từ. Ông nhìn thấy Lâm Nhất thì đôi mắt đùng đục lập tức sáng lên lại nhìn về phía Thúy nhi, ôn hòa nói:
- Thúy nhi sắp đi lên trấn trên sao?
- Thúy nhi đi cùng ca ạ!
Nói xong, trong tay nàng lắc vạt áo của Lâm Nhất, vui vẻ nói.
Lão già cười ha hả không nói, nhìn theo ba người đi về phía ngoài thôn, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của Lâm Nhất dường như suy nghĩ tới điều gì.
Từ trong miệng Thúy nhi, hắn biết được lão già này khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, họ Tô. Cụ thể tên gọi là gì thì người trong thôn cũng không biết. Mấy năm trước, lão già này một thân một mình từ bên ngoài tới đây, bình thường lúc rảnh rỗi lại dạy trẻ con trong thôn học chữ, rất được lão ấu trong thôn kính yêu. Ông là người bác học đa tài, tính tình ôn hòa, người trong thôn gọi là tiên sinh.
Thôn không lớn, ba mặt đều có núi vây quanh. Trên núi có gìm trong thôn có bao nhiêu người, không cần Lâm Nhất đi hỏi thăm đã có Thúy nhi kể ra hết.
... Con chó mực Đông gia mới đẻ con, hàng xóm phía tây có con gà mái không đẻ trứng, phía sau núi có cây dại ăn rất ngon, còn có đầu thôn phía tây có dòng suối rất ngọt...
Trên đường có Thúy nhi nói không ngừng, hơn hai mươi dặm dường cũng qua lúc nào không biết.
Khi ba người đi tới trấn Thiên Bình thì trời cũng đã sáng, đường trên trấn nhỏ đã tấp nập, người qua lại đông đúc.
- Thúc thúc cất cái này đi, để lại cho trong nhà dùng.
Cháu cũng muốn đi cùng lên trên trấn khiến trong lòng Lâm Khai Cừ thoải mái, lại thuận lợi nhận lấy túi nói:
- Như vậy cũng tốt! Đây là... ?
Gương mặt chất phác của ông lộ vẻ không hiểu, thò tay mở miệng túi ra. Trương thị cũng tò mò ghé lại.
Thoáng cái, hai phu thê cùng kinh hãi kêu lên, không hẹn và đẩy cái túi về.
- Nương ở...! Cả đời ta cũng chưa thấy qua nhiều tiền bạc như vậy! Đây là lấy từ đâu ra vậy?
Một tay Trương thị che ngực, thán phục nói.
- Cháu à, cháu lấy đâu ra vậy, cũng đừng... !
Lâm Khai Cừ ngạc nhiên, cẩn thận nhìn xung quanh một lượt mới hạ thấp giọng hỏi.
- Thúc phụ! Thím! Tiền này sạch sẽ, ha người cứ yên tâm.
Đoán được lo lắng của đối phương, Lâm Nhất nhét túi vào trong lòng của thúc thúc nói.
- Những ngân lượng là do đạo quan nhận được tiền phúng trong nhiều năm qua.
Thấy trên gương mặt thúc phụ cùng thím vẫn đầy vẻ kinh hãi, hắn không thể làm gì khác hơn là lại an ủi đối phương như vậy. Tình hình cụ thể thì không tiện nói kỹ, cũng sợ là hắn không nói rõ được.
Hai người thấy Lâm Nhất mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên thì nửa tin nửa ngờ nói:
- Dù vậy, số tiền này cũng để cho cháu xây nhà cưới vợ chứ? Sau này ngày tháng dài rộng, cho chúng ta làm gì?
Không biết nên khuyên đối phương như thế nào, Lâm Nhất bất đắc dĩ nói:
- Thúc phụ! Thím! Số tiền này là cháu hiếu kính trưởng bối.
- Vậy thì cũng quá nhiều, đủ để mua được thung lũng Tiểu Thiên này đấy!
Lâm Khai Cừ còn có chút chưa hoàn hồn, lẩm bẩm. Trương thị cũng lo lắng không yên.
Nhưng Lâm Nhất thể hiện tư thế khỏi bày giải, rõ ràng hắn thật lòng.
- Như vậy đi, cứ để lại cho thúc ít bạc đủ để sửa nhà cho cháu. Còn lại vẫn để Tiểu Nhất tự cất!
Lâm Khai Cừ thành thật có chút sốt ruột nói.
- Thúc thúc cứ giữ lại cho nhà dùng là được, ta không thiếu tiền dùng đâu.
Lâm Nhất mở lòng bàn tay, lộ ra một thỏi bạc, vừa cười vừa nói.
Trên gương mặt Lâm Khai Cừ đầy nghi ngờ nhìn bạc trên tay Lâm Nhất. Ông thấy không hiểu khi bạc tự nhiên hiện ra như vậy.
Lâm Khai Cừ giậm một cái chân, giống như đã quyết định, nói với Trương thị:
- Bà cất số tiền này vào trong phòng đi, nhớ giấu cho kỹ, cũng đừng để cho người khác nhìn thấy, nếu không chọc cho người ta đỏ mắt sẽ xảy ra tai họa chết người đấy!
Trương thị tất nhiên biết được lợi hại trong đó nên vội vàng lên tiếng và cầm túi vào nhà. Lâm Nhất thấy thế lại thầm nghĩ, đừng vì tiền mà mang tới tai họa cho cả nhà thúc thúc mới tốt, cũng là mình suy nghĩ không chu toàn.
Lâm Khai Cừ còn căn dặn Thúy nhi, bảo nàng tuyệt đối không được nói ra với người khác.
Thúy nhi gật đầu không ngừng, nhìn rất nghe lời.
Sau một lát mới thấy Trương thị ra ngoài, nàng cầm cái ghế ngồi ở trước cửa, xem bộ dáng sẽ không rời cửa một bước. Bà phất tay bảo ba người đi nhanh, về sớm.
Lâm Nhất đeo túi đi ở phía trước, Thúy nhi đi bên cạnh, nắm vạt áo của hắn không rời, trong miệng líu ríu nói không ngừng. Lâm Khai Cừ cứ đi vài bước lại quay đầu, trên gương mặt thành thật trung hậu đầy hưng phấn cùng lo sợ không ngừng hiện ra.
Khi đi tới dưới cây lớn ở đầu thôn, ba người dừng lại.
Dưới cây lớn, một lão già mặc áo nho cầm quyển sách trong tay, một mình đứng thẳng, nhìn về phía xa.
Chân trời là một màu trắng xanh, phía xa còn có rặng mây đỏ thấp thoáng hiện lên ở phía chân trời.
- Chào Tô gia gia!
Thúy nhi phất tay hô một tiếng.
- Chào Tô tiên sinh!
Lâm Khai Cừ cũng cúi người khách sáo hỏi thăm một tiếng.
Lâm Nhất nhận được đây là lão già đã chỉ đường cho mình tối hôm qua, hắn gật đầu ra hiệu với ông xem như là lên tiếng chào.
Lão già quay người lại, tay vuốt chòm râu dài và mỉm cười hiền từ. Ông nhìn thấy Lâm Nhất thì đôi mắt đùng đục lập tức sáng lên lại nhìn về phía Thúy nhi, ôn hòa nói:
- Thúy nhi sắp đi lên trấn trên sao?
- Thúy nhi đi cùng ca ạ!
Nói xong, trong tay nàng lắc vạt áo của Lâm Nhất, vui vẻ nói.
Lão già cười ha hả không nói, nhìn theo ba người đi về phía ngoài thôn, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của Lâm Nhất dường như suy nghĩ tới điều gì.
Từ trong miệng Thúy nhi, hắn biết được lão già này khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, họ Tô. Cụ thể tên gọi là gì thì người trong thôn cũng không biết. Mấy năm trước, lão già này một thân một mình từ bên ngoài tới đây, bình thường lúc rảnh rỗi lại dạy trẻ con trong thôn học chữ, rất được lão ấu trong thôn kính yêu. Ông là người bác học đa tài, tính tình ôn hòa, người trong thôn gọi là tiên sinh.
Thôn không lớn, ba mặt đều có núi vây quanh. Trên núi có gìm trong thôn có bao nhiêu người, không cần Lâm Nhất đi hỏi thăm đã có Thúy nhi kể ra hết.
... Con chó mực Đông gia mới đẻ con, hàng xóm phía tây có con gà mái không đẻ trứng, phía sau núi có cây dại ăn rất ngon, còn có đầu thôn phía tây có dòng suối rất ngọt...
Trên đường có Thúy nhi nói không ngừng, hơn hai mươi dặm dường cũng qua lúc nào không biết.
Khi ba người đi tới trấn Thiên Bình thì trời cũng đã sáng, đường trên trấn nhỏ đã tấp nập, người qua lại đông đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.