Chương 944: Thương mang (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Thấy Lâm Nhất bị cản lại, Ngư Nhi rất đắc ý giơ một khối thiết bài bên hông ra, nói:
- Hắc hắc, vị sư huynh chiếm tiện nghi của ta này, không thể bồi tiếp nữa rồi!
Hắn đi được vài bước lại không quên quay đầu lại phân trần:
- Người bình thường không vào được Huyền Nguyên quan đâu, cho dù là kiểm tra thân phận rồi cũng phải được chấp sự trong quan cho phép thì mới có thể lên núi.
Kiểm tra thân phận gì chứ? Huyền Nguyên ngọc bội duy nhất đã bị mình hủy ở Huyền Thiên môn rồi, cho dù là nó vẫn còn thì những đệ tử này có thể nhận biết sao? Đứng trước sơn môn, Lâm Nhất nhíu mày.
- Tránh ra!
Lại một tiếng quát chói tai vang lên, sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống. Hắn từ từ xoay người lại, thấy hai chiếc xe ngựa đang đỗ cách đó không xa, mấy vị đạo sĩ và một lão già cùng gia quyến đi tới.
- Đây là Mai đại thiện nhân trên trấn, đến quan dâng hương. Đừng có cản đường, mau tránh ra đi!
Thấy Lâm Nhất chắn ở cửa, Ngư nghi đã bỏ đi liền quay đầu lại, hảo tâm nhắc nhở:
- Nghe nói tổ sư gia của Huyền Nguyên quan ta có ơn cứu mạng với đại thiện nhân, lão nhân gia rất thành kính.
Mắt thấy nhóm người này sắp tới cửa sơn môn mà Lâm Nhất vẫn đứng đó không đi. Hai đạo sĩ trẻ tuổi không vui, đi lên muốn gạt người chắn đường ra.
- Càn rỡ!
Lâm Nhất thấp giọng mắng một câu, tay áo bỗng nhiên không gió mà tự động. Hai tu sĩ ở gần giống như bị người ta đẩy một cái, liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được. Tiểu Ngư Nhi đạo sĩ thì không sao, mà một đám người đang vây quanh lão giả đi tới không thể không ngừng lại.
- Keng.
Hai vị đạo sĩ thủ vệ rút trường kiếm sau lưng ra, quát:
- Dám trước sơn môn ta giương oai! Người tới hãy xưng tên ra đi.
Thấy thế, mấy vị đạo sĩ cùng đi với đại thiện nhân cũng xắn tay áo, ai nấy ma quyền sát chưởng. Xa xa, có người đã nhận ra động tĩnh bên này, đều chạy tới.
Thế này là sao? Ta về nhà mà! Khi đi mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, nháy mắt đã bảy mười tám năm trôi qua, vốn định đi bộ để ngắm nghía, giống như tiểu đạo sĩ năm đó, đi từng bước vào sơn môn, lên Tiên Nhân đỉnh, tìm lại mất mát trong lòng. Nhưng cho dù là niệm tưởng đơn giản như vậy cũng bị mấy tiểu bối này bóp chết!
Huyền Nguyên quan hưng thịnh rồi! Tâm nguyện của sư phụ năm đó đã đạt thành! Nhưng đây còn là Huyền Nguyên quan của ta sao?
- Ta là Lâm Nhất.
Lâm Nhất chậm rãi mở miệng. Ai ngờ hai đạo sĩ thủ vệ tiếp tục thét hỏi:
- Môn phái nào.
Một lát sau, bóng người chớp lên, mấy chục đệ tử Huyền Nguyên quan chạy tới, vây Lâm Nhất ở giữa. Ngư Nhi không hiểu làm sao, sợ tới mức trốn sang một bên. Mà Mai đại thiện nhân kia cũng được người nhà che chở lui về phía sau, cũng không quên cùng những người khác đợi xem náo nhiệt, còn có người châm biếm đạo sĩ xa lạ này không biết tốt xấu. Nghĩ lại cũng đúng thôi, đây là nơi nào, đây là thiên hạ đệ nhất đạo quan!
Báo tính danh cũng vô tác dụng, Lâm Nhất không nén được cơn tức, thần thức trong phút chốc quét qua toàn bộ Tiên Nhân đỉnh, toàn bộ Huyền Nguyên quan. Trong đạo quan khí phái trang nghiêm hương khói cường thịnh, lại không có người thức thời; Khe núi ở hậu sớm, trước mấy ngôi mộ, trong một lều cỏ, một vị lão giả râu bạc đang nhắm mắt tĩnh tọa. Tướng mạo hắn rất xa lạ, nhưng thanh kiếm bên cạnh thì rất quen thuộc.
- Thiên Phúc?
Lão giả trong lều cỏ bỗng nhiên mở mắt, có chút ngỡ ngàng nhìn quanh bốn phía, lập tức lại thở dài. Ai ngờ tiếng nói quen thuộc đó lại vang lên.
- Ngươi là Thiên Phúc!
Đây không phải ảo giác! Lão giả ngây ra, thất thanh nói:
- Là sư phụ?
Trước sơn môn, sắc mặt Lâm Nhất trở nên hòa hoãn hơn, bỗng nhiên cao giọng mắng:
- Thiên Phúc, còn không mau lăn ra đây cho ta.
Thiên Phúc là ai? Rất nhiều đạo sĩ ngơ ngác nhìn nhau, vẫn chặn sơn môn, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lâm Nhất bị nhiễu loạn tâm tư, tự dưng có thêm mấy phần vui mừng. Hắn chắp tay sau lưng nhìn lên Tiên Nhân đỉnh, không để ý tới những tiểu bối này.
Thấy người trẻ tuổi tới quấy rối này lộ ra vẻ cổ quái, lại khó có thể bức tới gần, các đạo sĩ thủ vệ thì thầm mấy tiếng, liền có người chạy vào sơn môn bẩm báo. Một lát sau, các trưởng bối của đạo quan chưa đến mà một lão giả tóc bạc đã bay ra, chính là từ hậu sơn chạy vội tới.
- Không phải là tổ sư tới chứ!
- Hắc hắc, vị sư huynh chiếm tiện nghi của ta này, không thể bồi tiếp nữa rồi!
Hắn đi được vài bước lại không quên quay đầu lại phân trần:
- Người bình thường không vào được Huyền Nguyên quan đâu, cho dù là kiểm tra thân phận rồi cũng phải được chấp sự trong quan cho phép thì mới có thể lên núi.
Kiểm tra thân phận gì chứ? Huyền Nguyên ngọc bội duy nhất đã bị mình hủy ở Huyền Thiên môn rồi, cho dù là nó vẫn còn thì những đệ tử này có thể nhận biết sao? Đứng trước sơn môn, Lâm Nhất nhíu mày.
- Tránh ra!
Lại một tiếng quát chói tai vang lên, sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống. Hắn từ từ xoay người lại, thấy hai chiếc xe ngựa đang đỗ cách đó không xa, mấy vị đạo sĩ và một lão già cùng gia quyến đi tới.
- Đây là Mai đại thiện nhân trên trấn, đến quan dâng hương. Đừng có cản đường, mau tránh ra đi!
Thấy Lâm Nhất chắn ở cửa, Ngư nghi đã bỏ đi liền quay đầu lại, hảo tâm nhắc nhở:
- Nghe nói tổ sư gia của Huyền Nguyên quan ta có ơn cứu mạng với đại thiện nhân, lão nhân gia rất thành kính.
Mắt thấy nhóm người này sắp tới cửa sơn môn mà Lâm Nhất vẫn đứng đó không đi. Hai đạo sĩ trẻ tuổi không vui, đi lên muốn gạt người chắn đường ra.
- Càn rỡ!
Lâm Nhất thấp giọng mắng một câu, tay áo bỗng nhiên không gió mà tự động. Hai tu sĩ ở gần giống như bị người ta đẩy một cái, liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được. Tiểu Ngư Nhi đạo sĩ thì không sao, mà một đám người đang vây quanh lão giả đi tới không thể không ngừng lại.
- Keng.
Hai vị đạo sĩ thủ vệ rút trường kiếm sau lưng ra, quát:
- Dám trước sơn môn ta giương oai! Người tới hãy xưng tên ra đi.
Thấy thế, mấy vị đạo sĩ cùng đi với đại thiện nhân cũng xắn tay áo, ai nấy ma quyền sát chưởng. Xa xa, có người đã nhận ra động tĩnh bên này, đều chạy tới.
Thế này là sao? Ta về nhà mà! Khi đi mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, nháy mắt đã bảy mười tám năm trôi qua, vốn định đi bộ để ngắm nghía, giống như tiểu đạo sĩ năm đó, đi từng bước vào sơn môn, lên Tiên Nhân đỉnh, tìm lại mất mát trong lòng. Nhưng cho dù là niệm tưởng đơn giản như vậy cũng bị mấy tiểu bối này bóp chết!
Huyền Nguyên quan hưng thịnh rồi! Tâm nguyện của sư phụ năm đó đã đạt thành! Nhưng đây còn là Huyền Nguyên quan của ta sao?
- Ta là Lâm Nhất.
Lâm Nhất chậm rãi mở miệng. Ai ngờ hai đạo sĩ thủ vệ tiếp tục thét hỏi:
- Môn phái nào.
Một lát sau, bóng người chớp lên, mấy chục đệ tử Huyền Nguyên quan chạy tới, vây Lâm Nhất ở giữa. Ngư Nhi không hiểu làm sao, sợ tới mức trốn sang một bên. Mà Mai đại thiện nhân kia cũng được người nhà che chở lui về phía sau, cũng không quên cùng những người khác đợi xem náo nhiệt, còn có người châm biếm đạo sĩ xa lạ này không biết tốt xấu. Nghĩ lại cũng đúng thôi, đây là nơi nào, đây là thiên hạ đệ nhất đạo quan!
Báo tính danh cũng vô tác dụng, Lâm Nhất không nén được cơn tức, thần thức trong phút chốc quét qua toàn bộ Tiên Nhân đỉnh, toàn bộ Huyền Nguyên quan. Trong đạo quan khí phái trang nghiêm hương khói cường thịnh, lại không có người thức thời; Khe núi ở hậu sớm, trước mấy ngôi mộ, trong một lều cỏ, một vị lão giả râu bạc đang nhắm mắt tĩnh tọa. Tướng mạo hắn rất xa lạ, nhưng thanh kiếm bên cạnh thì rất quen thuộc.
- Thiên Phúc?
Lão giả trong lều cỏ bỗng nhiên mở mắt, có chút ngỡ ngàng nhìn quanh bốn phía, lập tức lại thở dài. Ai ngờ tiếng nói quen thuộc đó lại vang lên.
- Ngươi là Thiên Phúc!
Đây không phải ảo giác! Lão giả ngây ra, thất thanh nói:
- Là sư phụ?
Trước sơn môn, sắc mặt Lâm Nhất trở nên hòa hoãn hơn, bỗng nhiên cao giọng mắng:
- Thiên Phúc, còn không mau lăn ra đây cho ta.
Thiên Phúc là ai? Rất nhiều đạo sĩ ngơ ngác nhìn nhau, vẫn chặn sơn môn, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lâm Nhất bị nhiễu loạn tâm tư, tự dưng có thêm mấy phần vui mừng. Hắn chắp tay sau lưng nhìn lên Tiên Nhân đỉnh, không để ý tới những tiểu bối này.
Thấy người trẻ tuổi tới quấy rối này lộ ra vẻ cổ quái, lại khó có thể bức tới gần, các đạo sĩ thủ vệ thì thầm mấy tiếng, liền có người chạy vào sơn môn bẩm báo. Một lát sau, các trưởng bối của đạo quan chưa đến mà một lão giả tóc bạc đã bay ra, chính là từ hậu sơn chạy vội tới.
- Không phải là tổ sư tới chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.