Chương 2097: Tình có ngàn kiếp (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Long Tộc thì sao? Nó sớm đã sa sút, chẳng lẽ còn có Chân Long tái thế được chắc? Hiện nay Tam Hoàng kinh rốt cục đã có manh mối, tiểu tử kia lại chẳng biết đi đâu. Hắn đã chết thì còn đỡ, một khi quyển thổ trọng lai, dựa vào chiêu thần thông kia, Tiên vực ngoại giới có ai là đối thủ?
Lời này mang đầy ý vị trách giận và bất kính, nữ tử áo trắng lại vẫn cứ thờ ơ. Nàng im lặng khoảnh khắc, nói:
- Giả lấy ngày giờ, ngươi tất nhiên không là đối thủ của hắn...
- Hắn tuy thần thông kinh người, nhưng lần đó đã hao hết tu vị, tâm mạch tổn hại, làm sao sẽ là đối thủ của ta? Vân Tử! Ngươi đang ghét bỏ bà bà vô dụng ư...
Hoàng bà bà oán khí càng sâu, mặt già không nhịn được. Hết thảy chỉ cần vung tay là tới, lại trơ mắt vụt qua. Mang theo mười hai Hoa nô và mấy trăm cao thủ, chẳng ngờ không thu thập được một tên tiểu tốt cùng lắm chỉ có tu vị Thiên Tiên, quả thật khiến người mất hết mặt mũi!
Trong sương mù phập phồng bất định, nữ tử áo trắng như hóa thành một đám mây, hờ hững mà thần bí khôn lường. Tên là Vân Tử, quả thực người cũng như tên. Nàng ngắm nhìn phương xa, nhẹ giọng nói:
- Cường giả, không chỉ dựa vào mỗi tu vị, còn có đảm lược, mưu kế, thiếu một thứ cũng không được! Đế vương chi tôn, càng phải có chí khí ngút ngàn và khí độ bễ nghễ trời xanh...
- Theo ý ngươi, tiểu tử kia là Tiên Đế chuyển thế?
Sắc mặt Hoàng bà bà thoáng có chút khó coi. Sớm biết như thế, lúc ấy hẳn phải lấy thế hùng sư bác thỏ, dốc hết toàn lực. Để đến giờ thành là biến số khó liệu, tiếc thay…
- Tiên Đế sớm đã hồn phi phách tán, làm gì còn cái gọi là chuyển thế...
Nữ tử áo trắng vẫn không quay đầu, miệng nói tiếp:
- Lâm Nhất không thực sự hiểu rõ về Tam Hoàng kinh , lại bị ngươi lỡ miệng nói ra chân tướng. Mà hắn giữa lúc núi cao sụp đổ trước mắt vẫn cứ khí định thần nhàn, tâm tư chẩn mật, đủ thấy không phải hạng tầm thường...
Sắc mặt Hoàng bà bà, cắn răng nói:
- Không phải ngươi để bà bà ta thả ra câu “Tử Vi tàng kinh, Huyền Chân truyền thừa” kia? Hắn sớm đã biết về sự tồn tại của Tam Hoàng kinh
Nữ tử áo trắng biết Hoàng bà bà không chịu nhận lầm, nhẫn nại phân bua nói:
- Có lẽ Lâm Nhất đã được đến Động Chân kinh và Động Huyền kinh , hơn nữa còn là trước khi hắn tìm tới Huyền Chân tiên cảnh, nhưng hắn tuyệt không biết Động Thần kinh tồn tại...
Lời đến một nửa, nàng vô ý nói nhiều, bèn chuyển sang chuyện khác:
- Việc đến nước này, chỉ chờ Lâm Nhất kia hiện thân thôi. Đến lúc đó, hắn đừng hòng may mắn trốn thoát!
Hoàng bà bà chợt hiểu nói:
- Ta còn nhớ mười năm trước ngươi từng dặn dò. Nếu Tiên cảnh sinh biến, lập tức mượn cơ hội phóng ra câu “Tử Vi tàng kinh, Huyền Chân truyền thừa” kia. Nếu tiểu tử kia còn sống, tất sẽ tìm tới...
Nàng chép chép miệng, thán nói:
- Đây có lẽ chính là cái gọi là trí mưu, khó trách có người giao Tiên vực vào tay ngươi, lấy danh Thánh nữ trị thủ thiên hạ...
Vân Tử chính là tên thật của Cửu Mục Thánh nữ. Nghe Hoàng bà bà nói thế, nàng khẽ lắc lắc đầu. Một nữ tử sẽ thật để ý tranh danh đoạt lợi ư? Trước đây dặn dò Hoàng bà bà chẳng qua là muốn chứng thực một người, một chuyện thôi.
Bất tri bất giác, hàn khí xung quanh Thánh nữ dần thịnh. Trong đó ẩn chứa sát cơ vô hình, ẩn ẩn còn xen lẫn u oán và thất lạc vô cùng tận. Hoàng bà bà ở bên vừa có phát giác, nàng đã chợt huy động tay áo phất mạnh một cái.
Tức thì, biển mây mênh mang cuồn cuộn đột nhiên thoáng ngưng lại. Cũng lúc này, trong thiên địa vang lên một tràng nổ vang, khiến người sởn cả tóc gáy!
Tay áo phất phơ, Thánh nữ đưa tay điểm tới. “Rắc...”, trong tiếng chấn vang, không trung đột nhiên lóng lánh một chùm sáng chói mắt. Sát na sau đó, trường cảnh trước mắt toàn bị huyền băng phong cấm. Biển mây ngàn dặm đột nhiên sa vào trong âm hàn tịch tĩnh...
Khoảnh khắc sau, biển mây khôi phục như thường.
Thẳng đến lúc này, Thánh nữ mới chầm chậm quay người. Nơi không xa Hoàng bà bà còn đang kính phục không thôi, nàng thờ ơ hỏi:
- Thần thông đến từ tiên pháp viễn cổ này của ta thế nào? Có thể địch nổi chiêu “Luyện Ngục” kia không... ?
- Làm sao không được? Tiên pháp viễn cổ quả nhiên bất phàm, bà bà ta đúng là được một phen đại khai nhãn giới!
Hoàng bà bà tán thán từ tận đáy lòng. Thánh nữ tu vị cường đại, lại rất ít ra tay. Nàng nhịn không được hiếu kỳ hỏi:
- Không biết thần thông này của ngài tên là gì?
Thánh nữ thong thả đáp nói:
- Sinh tử mịt mờ, tình có ngàn kiếp. Ta muốn truyền thần thông này cho Vũ Tử. Tạm thời xưng là “Sinh Tử kết” !
Không đợi Hoàng bà bà kịp hỏi, nàng lại phân phó nói:
- Lúc đào ly Lâm Nhất kia đã bị thương rất nặng, nếu không chết, e là không ngàn năm thì không khỏi hẳn được! Trước lúc hắn hiện thân, ngươi nhớ lưu ý Huyền Chân tiên cảnh, đồng thời đừng quên mời chào nhân thủ Cửu Mục, luyện hết mấy trăm di hài tiên nhân kia thành Hoa nô, chuẩn bị có khi cần dùng. Đi đi...
- Ngươi muốn truyền thụ tiên pháp cho Vũ Tử?
Sắp xoay người, Hoàng bà bà nhịn không được truy hỏi.
- Viễn Cổ Tiên Vực là hoằng pháp niên đại! Ngày nay sư đồ truyền thừa, có gì không được...
Thánh nữ nhàn nhạt nói. Đợi bóng lưng Hoàng bà bà đi xa, nàng nhìn lên biển mây, ngữ điệu như mê ngủ, nhè nhẹ lẩm bẩm nói:
- Dù cho ngàn vạn kết, không bằng một sinh tử kiếp! Vũ Tử, ngươi thay vi sư tới kết liễu hết thảy, được không...
Lời này mang đầy ý vị trách giận và bất kính, nữ tử áo trắng lại vẫn cứ thờ ơ. Nàng im lặng khoảnh khắc, nói:
- Giả lấy ngày giờ, ngươi tất nhiên không là đối thủ của hắn...
- Hắn tuy thần thông kinh người, nhưng lần đó đã hao hết tu vị, tâm mạch tổn hại, làm sao sẽ là đối thủ của ta? Vân Tử! Ngươi đang ghét bỏ bà bà vô dụng ư...
Hoàng bà bà oán khí càng sâu, mặt già không nhịn được. Hết thảy chỉ cần vung tay là tới, lại trơ mắt vụt qua. Mang theo mười hai Hoa nô và mấy trăm cao thủ, chẳng ngờ không thu thập được một tên tiểu tốt cùng lắm chỉ có tu vị Thiên Tiên, quả thật khiến người mất hết mặt mũi!
Trong sương mù phập phồng bất định, nữ tử áo trắng như hóa thành một đám mây, hờ hững mà thần bí khôn lường. Tên là Vân Tử, quả thực người cũng như tên. Nàng ngắm nhìn phương xa, nhẹ giọng nói:
- Cường giả, không chỉ dựa vào mỗi tu vị, còn có đảm lược, mưu kế, thiếu một thứ cũng không được! Đế vương chi tôn, càng phải có chí khí ngút ngàn và khí độ bễ nghễ trời xanh...
- Theo ý ngươi, tiểu tử kia là Tiên Đế chuyển thế?
Sắc mặt Hoàng bà bà thoáng có chút khó coi. Sớm biết như thế, lúc ấy hẳn phải lấy thế hùng sư bác thỏ, dốc hết toàn lực. Để đến giờ thành là biến số khó liệu, tiếc thay…
- Tiên Đế sớm đã hồn phi phách tán, làm gì còn cái gọi là chuyển thế...
Nữ tử áo trắng vẫn không quay đầu, miệng nói tiếp:
- Lâm Nhất không thực sự hiểu rõ về Tam Hoàng kinh , lại bị ngươi lỡ miệng nói ra chân tướng. Mà hắn giữa lúc núi cao sụp đổ trước mắt vẫn cứ khí định thần nhàn, tâm tư chẩn mật, đủ thấy không phải hạng tầm thường...
Sắc mặt Hoàng bà bà, cắn răng nói:
- Không phải ngươi để bà bà ta thả ra câu “Tử Vi tàng kinh, Huyền Chân truyền thừa” kia? Hắn sớm đã biết về sự tồn tại của Tam Hoàng kinh
Nữ tử áo trắng biết Hoàng bà bà không chịu nhận lầm, nhẫn nại phân bua nói:
- Có lẽ Lâm Nhất đã được đến Động Chân kinh và Động Huyền kinh , hơn nữa còn là trước khi hắn tìm tới Huyền Chân tiên cảnh, nhưng hắn tuyệt không biết Động Thần kinh tồn tại...
Lời đến một nửa, nàng vô ý nói nhiều, bèn chuyển sang chuyện khác:
- Việc đến nước này, chỉ chờ Lâm Nhất kia hiện thân thôi. Đến lúc đó, hắn đừng hòng may mắn trốn thoát!
Hoàng bà bà chợt hiểu nói:
- Ta còn nhớ mười năm trước ngươi từng dặn dò. Nếu Tiên cảnh sinh biến, lập tức mượn cơ hội phóng ra câu “Tử Vi tàng kinh, Huyền Chân truyền thừa” kia. Nếu tiểu tử kia còn sống, tất sẽ tìm tới...
Nàng chép chép miệng, thán nói:
- Đây có lẽ chính là cái gọi là trí mưu, khó trách có người giao Tiên vực vào tay ngươi, lấy danh Thánh nữ trị thủ thiên hạ...
Vân Tử chính là tên thật của Cửu Mục Thánh nữ. Nghe Hoàng bà bà nói thế, nàng khẽ lắc lắc đầu. Một nữ tử sẽ thật để ý tranh danh đoạt lợi ư? Trước đây dặn dò Hoàng bà bà chẳng qua là muốn chứng thực một người, một chuyện thôi.
Bất tri bất giác, hàn khí xung quanh Thánh nữ dần thịnh. Trong đó ẩn chứa sát cơ vô hình, ẩn ẩn còn xen lẫn u oán và thất lạc vô cùng tận. Hoàng bà bà ở bên vừa có phát giác, nàng đã chợt huy động tay áo phất mạnh một cái.
Tức thì, biển mây mênh mang cuồn cuộn đột nhiên thoáng ngưng lại. Cũng lúc này, trong thiên địa vang lên một tràng nổ vang, khiến người sởn cả tóc gáy!
Tay áo phất phơ, Thánh nữ đưa tay điểm tới. “Rắc...”, trong tiếng chấn vang, không trung đột nhiên lóng lánh một chùm sáng chói mắt. Sát na sau đó, trường cảnh trước mắt toàn bị huyền băng phong cấm. Biển mây ngàn dặm đột nhiên sa vào trong âm hàn tịch tĩnh...
Khoảnh khắc sau, biển mây khôi phục như thường.
Thẳng đến lúc này, Thánh nữ mới chầm chậm quay người. Nơi không xa Hoàng bà bà còn đang kính phục không thôi, nàng thờ ơ hỏi:
- Thần thông đến từ tiên pháp viễn cổ này của ta thế nào? Có thể địch nổi chiêu “Luyện Ngục” kia không... ?
- Làm sao không được? Tiên pháp viễn cổ quả nhiên bất phàm, bà bà ta đúng là được một phen đại khai nhãn giới!
Hoàng bà bà tán thán từ tận đáy lòng. Thánh nữ tu vị cường đại, lại rất ít ra tay. Nàng nhịn không được hiếu kỳ hỏi:
- Không biết thần thông này của ngài tên là gì?
Thánh nữ thong thả đáp nói:
- Sinh tử mịt mờ, tình có ngàn kiếp. Ta muốn truyền thần thông này cho Vũ Tử. Tạm thời xưng là “Sinh Tử kết” !
Không đợi Hoàng bà bà kịp hỏi, nàng lại phân phó nói:
- Lúc đào ly Lâm Nhất kia đã bị thương rất nặng, nếu không chết, e là không ngàn năm thì không khỏi hẳn được! Trước lúc hắn hiện thân, ngươi nhớ lưu ý Huyền Chân tiên cảnh, đồng thời đừng quên mời chào nhân thủ Cửu Mục, luyện hết mấy trăm di hài tiên nhân kia thành Hoa nô, chuẩn bị có khi cần dùng. Đi đi...
- Ngươi muốn truyền thụ tiên pháp cho Vũ Tử?
Sắp xoay người, Hoàng bà bà nhịn không được truy hỏi.
- Viễn Cổ Tiên Vực là hoằng pháp niên đại! Ngày nay sư đồ truyền thừa, có gì không được...
Thánh nữ nhàn nhạt nói. Đợi bóng lưng Hoàng bà bà đi xa, nàng nhìn lên biển mây, ngữ điệu như mê ngủ, nhè nhẹ lẩm bẩm nói:
- Dù cho ngàn vạn kết, không bằng một sinh tử kiếp! Vũ Tử, ngươi thay vi sư tới kết liễu hết thảy, được không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.