Chương 1497: Tính không thể dễ dàng thay đổi (2)
Duệ Quang
08/06/2022
- . . . Vừa rồi tư thế liều mạng như thế, hăng say cuồng ngạo như thế, rất có mấy phần phong thái của Lão Long ta năm đó! Lúc nên đại sát tứ phương, tiểu tử ngươi lại đánh hư một thượng, đánh mặt chết cả người luôn rồi. . .
Lâm Nhất bĩu môi không tán thành, đưa mắt trước nhìn.
- . . . Nhớ lại năm đó, Lão Long ta có thể nói là có chiến không lui, có ta vô địch, hữu tử vô sinh, khí trùng tiêu hán, uy chấn thiên vũ. . . Người cản giết người, thần cản sát thần, tiếng thét nhuốm máu đỏ trường không, thiên địa biến sắc. . .
Đã nhiều năm như vậy, Thần Hồn chi lực của Lão Long dần dần cường đại, dễ dàng đã có một lần cho thấy cơ hội thân thủ, hắn không khỏi hưng trí bộc phát, rồi lại sinh lòng bất mãn đối với người nào đó.
Ngoài ngàn dặm, một tòa núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, nguy nga bất phàm. Diện tích hai bên không được trăm dặm, đứng hình tháp, cắm thẳng lên bầu trời.
Thấy thế, khuôn mặt Lâm Nhất có chút động.
Đó chính là Hậu Thổ tháp! Tháp cao như núi, lại xưng là Hậu Thổ Tháp Sơn. . .
- Lâm tiểu tử! Điếc à? Ta đang nói chuyện với ngươi đó. . .
Không có ai để ý tới, Lão Long cảm thấy không vui.
Trông về phía xa một lát, Lâm Nhất tiếp tục bay về phía trước, trả lời:
- Bằng vào toàn thân tu vi của ta, cộng thêm thần thông của Lão Long ngươi, có thể toàn lực đánh ra mấy kiếm? Có thể trảm sát Văn Bạch Tử hay không?
- Hai kiếm.
Lão Long trả lời rất dứt khoát:
- Mà tiểu tử ngươi tu vi quá yếu, nguyên thần chưa thành, ngự kiếm khó có thể tự nhiên. Tuy có Lão Long giúp đỡ sử dụng ra có chút uy lực, nếu muốn giết một mặt tránh né Văn Bạch Tử, thực không dễ. . .
Nghe vậy, Lâm Nhất gật gật đầu tán thành. Một kiếm kia đánh ra, kinh thiên động địa, nhưng vì uy lực to lớn mà không thể thu phát tùy tâm làm người ta bất đắc dĩ. Tu vi không đủ, nguyên thần không được, mặc dù mang trên người Thiên Ma ấn và Kim Long kiếm vẫn khó có thể thi triển ra uy lực vốn có, chớ nói tới tùy tâm mong muốn giết chết một cừu gia! Lúc đó mặc dù hắn bày ra khí thế hung hăng, dụng ý cuối cùng vẫn là muốn thoát thân đi khỏi nơi ấy. Thật nếu tiêu hao hết tu vi mà khó có thể tự giữ, chỉ sợ sẽ là tình hình khác rồi!
Chỉ có điều nhiều Hóa thần tiền bối xuất thủ tương trợ khiến cho Lâm Nhất cảm thấy bất ngờ. Ít nhất, hắn thiếu Văn Huyền Tử một phần nhân tình.
- Giết không được tiểu bối ấy thì có sao chứ?
Lão Long chẳng hề để ý lại nói:
- Uy lực của một kiếm đủ để chấn nhiếp tại chỗ. Hai kiếm xuống, ta không tin còn có người dám giao thủ với ngươi! Hừ hừ! Tu vi không đủ liền muốn lấy thế đè người! Từ nay về sau bễ nghễ Cửu Châu. . .
Điên cuồng không giảm mà vẫn chưa thỏa mãn, lời nói của Lão Long cũng trở nên vụn vặt..., nhưng trong lúc vô ý nói ra dụng ý của Lâm Nhất.
Lời Lão Long cũng không tệ! Chín đại Hóa thần tiền bối tựa như núi lớn áp đính vậy, làm người ta thở không được. Vô luận là kẻ thù Văn Bạch Tử, hay là có thêm Văn Huyền Tử chiếu cố tới mình, đều khiến cho Lâm Nhất không thể nào đối mặt mà sinh lòng bất an. Không muốn sợ hãi rụt rè, càng không muốn bảo sao nghe vậy, hắn chỉ muốn đứng thẳng lưng lên đối mặt trước hết thảy.
Trải qua trận này, có giác ngộ hạng người như Văn Bạch Tử, Lâm Nhất tuyệt không phải là hạng người mặc cho người bắt chẹt!
- Lâm tiểu tử, người không uổng thiếu niên điên cuồng a! Mau mau tăng cao tu vi, cùng ta đạp phá Cửu Châu. . . Ha ha!
Lão Long vẫn chưa hết phấn chấn cười to, làm Lâm Nhất rất kinh ngạc. Mỗi lần bản thân mình điên cuồng giết người thì vị cao nhân này luôn phấn chấn. Ngược lại, đối phương rất nặng nề không vui. Chốc lát, hắn nhẹ giọng cười nói:
- Thuở nhỏ ta được trưởng giả dạy bảo, chính là già cần phải có tinh thần, điềm tĩnh một chút. . .
Không ngoài dự liệu, Lâm Nhất vừa nói xong, Lão Long khinh thường giễu cợt lên tiếng:
- Cái rắm! Phàm thọ không hơn trăm năm, một giấc chưa tỉnh ngủ đã không còn nữa, sao để cho ngươi làm ra cái vẻ trầm ổn chứ! . . .
Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu. lời của Lão Long thật khó nghe, nhưng dù sao có đạo lý của hắn. Đối phương lại nói:
- Suy bụng ta ra bụng người, lấy phàm độ tiên, chẳng phải là điên đảo hết thảy rồi. . .
- Như lời ngươi nói, lúc này lấy người độ mình, lấy tiên độ phàm. . .
Như có điều suy nghĩ, Lâm Nhất không khỏi thì thầm một câu.
Lão Long hừ nói:
- Tiên nhân sao lại bận tâm tới tâm tư của phàm nhân người. . .
- Vì sao không bận tâm?
Nhíu hai hàng chân mày, Lâm Nhất hỏi ngược lại một câu.
Lão Long hơi mất kiên nhẫn, trả lời:
- Bận tâm hay không bận tâm, làm sao ta biết được.
Lâm Nhất cười nhạt một cái, nói:
- Giúp ta sử xuất một kiếm kia, Lão Long không thấy mệt mỏi, thật đáng mừng!
Lão Long cao giọng, đắc ý nói tiếp:
- Không sợ ngươi quỵt nợ! Chỗ này nguyên khí dồi dào, ta sẽ ở trong Kim Long kiếm thổ nạp một phen. . .
Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Nhất lần nữa thả chậm thân hình, ngẩng đầu ngóng nhìn, ánh mắt chớp động. . .
Lâm Nhất bĩu môi không tán thành, đưa mắt trước nhìn.
- . . . Nhớ lại năm đó, Lão Long ta có thể nói là có chiến không lui, có ta vô địch, hữu tử vô sinh, khí trùng tiêu hán, uy chấn thiên vũ. . . Người cản giết người, thần cản sát thần, tiếng thét nhuốm máu đỏ trường không, thiên địa biến sắc. . .
Đã nhiều năm như vậy, Thần Hồn chi lực của Lão Long dần dần cường đại, dễ dàng đã có một lần cho thấy cơ hội thân thủ, hắn không khỏi hưng trí bộc phát, rồi lại sinh lòng bất mãn đối với người nào đó.
Ngoài ngàn dặm, một tòa núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, nguy nga bất phàm. Diện tích hai bên không được trăm dặm, đứng hình tháp, cắm thẳng lên bầu trời.
Thấy thế, khuôn mặt Lâm Nhất có chút động.
Đó chính là Hậu Thổ tháp! Tháp cao như núi, lại xưng là Hậu Thổ Tháp Sơn. . .
- Lâm tiểu tử! Điếc à? Ta đang nói chuyện với ngươi đó. . .
Không có ai để ý tới, Lão Long cảm thấy không vui.
Trông về phía xa một lát, Lâm Nhất tiếp tục bay về phía trước, trả lời:
- Bằng vào toàn thân tu vi của ta, cộng thêm thần thông của Lão Long ngươi, có thể toàn lực đánh ra mấy kiếm? Có thể trảm sát Văn Bạch Tử hay không?
- Hai kiếm.
Lão Long trả lời rất dứt khoát:
- Mà tiểu tử ngươi tu vi quá yếu, nguyên thần chưa thành, ngự kiếm khó có thể tự nhiên. Tuy có Lão Long giúp đỡ sử dụng ra có chút uy lực, nếu muốn giết một mặt tránh né Văn Bạch Tử, thực không dễ. . .
Nghe vậy, Lâm Nhất gật gật đầu tán thành. Một kiếm kia đánh ra, kinh thiên động địa, nhưng vì uy lực to lớn mà không thể thu phát tùy tâm làm người ta bất đắc dĩ. Tu vi không đủ, nguyên thần không được, mặc dù mang trên người Thiên Ma ấn và Kim Long kiếm vẫn khó có thể thi triển ra uy lực vốn có, chớ nói tới tùy tâm mong muốn giết chết một cừu gia! Lúc đó mặc dù hắn bày ra khí thế hung hăng, dụng ý cuối cùng vẫn là muốn thoát thân đi khỏi nơi ấy. Thật nếu tiêu hao hết tu vi mà khó có thể tự giữ, chỉ sợ sẽ là tình hình khác rồi!
Chỉ có điều nhiều Hóa thần tiền bối xuất thủ tương trợ khiến cho Lâm Nhất cảm thấy bất ngờ. Ít nhất, hắn thiếu Văn Huyền Tử một phần nhân tình.
- Giết không được tiểu bối ấy thì có sao chứ?
Lão Long chẳng hề để ý lại nói:
- Uy lực của một kiếm đủ để chấn nhiếp tại chỗ. Hai kiếm xuống, ta không tin còn có người dám giao thủ với ngươi! Hừ hừ! Tu vi không đủ liền muốn lấy thế đè người! Từ nay về sau bễ nghễ Cửu Châu. . .
Điên cuồng không giảm mà vẫn chưa thỏa mãn, lời nói của Lão Long cũng trở nên vụn vặt..., nhưng trong lúc vô ý nói ra dụng ý của Lâm Nhất.
Lời Lão Long cũng không tệ! Chín đại Hóa thần tiền bối tựa như núi lớn áp đính vậy, làm người ta thở không được. Vô luận là kẻ thù Văn Bạch Tử, hay là có thêm Văn Huyền Tử chiếu cố tới mình, đều khiến cho Lâm Nhất không thể nào đối mặt mà sinh lòng bất an. Không muốn sợ hãi rụt rè, càng không muốn bảo sao nghe vậy, hắn chỉ muốn đứng thẳng lưng lên đối mặt trước hết thảy.
Trải qua trận này, có giác ngộ hạng người như Văn Bạch Tử, Lâm Nhất tuyệt không phải là hạng người mặc cho người bắt chẹt!
- Lâm tiểu tử, người không uổng thiếu niên điên cuồng a! Mau mau tăng cao tu vi, cùng ta đạp phá Cửu Châu. . . Ha ha!
Lão Long vẫn chưa hết phấn chấn cười to, làm Lâm Nhất rất kinh ngạc. Mỗi lần bản thân mình điên cuồng giết người thì vị cao nhân này luôn phấn chấn. Ngược lại, đối phương rất nặng nề không vui. Chốc lát, hắn nhẹ giọng cười nói:
- Thuở nhỏ ta được trưởng giả dạy bảo, chính là già cần phải có tinh thần, điềm tĩnh một chút. . .
Không ngoài dự liệu, Lâm Nhất vừa nói xong, Lão Long khinh thường giễu cợt lên tiếng:
- Cái rắm! Phàm thọ không hơn trăm năm, một giấc chưa tỉnh ngủ đã không còn nữa, sao để cho ngươi làm ra cái vẻ trầm ổn chứ! . . .
Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu. lời của Lão Long thật khó nghe, nhưng dù sao có đạo lý của hắn. Đối phương lại nói:
- Suy bụng ta ra bụng người, lấy phàm độ tiên, chẳng phải là điên đảo hết thảy rồi. . .
- Như lời ngươi nói, lúc này lấy người độ mình, lấy tiên độ phàm. . .
Như có điều suy nghĩ, Lâm Nhất không khỏi thì thầm một câu.
Lão Long hừ nói:
- Tiên nhân sao lại bận tâm tới tâm tư của phàm nhân người. . .
- Vì sao không bận tâm?
Nhíu hai hàng chân mày, Lâm Nhất hỏi ngược lại một câu.
Lão Long hơi mất kiên nhẫn, trả lời:
- Bận tâm hay không bận tâm, làm sao ta biết được.
Lâm Nhất cười nhạt một cái, nói:
- Giúp ta sử xuất một kiếm kia, Lão Long không thấy mệt mỏi, thật đáng mừng!
Lão Long cao giọng, đắc ý nói tiếp:
- Không sợ ngươi quỵt nợ! Chỗ này nguyên khí dồi dào, ta sẽ ở trong Kim Long kiếm thổ nạp một phen. . .
Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Nhất lần nữa thả chậm thân hình, ngẩng đầu ngóng nhìn, ánh mắt chớp động. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.