Chương 1770: Tinh tế mê đồ (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trong nháy mắt tinh chu rời khỏi Thiên Môn sơn, Lâm Nhất đã phát hiện thân ảnh của ba vị cao nhân Hợp Thể đó. Không dám chậm trễ, hai tay hắn vỗ về phía thạch đài trước mặt. Chỉ nháy mắt, xung quanh ánh lửa léo lên, khoang thuyền rung khẽ, lập tức hóa thành một đạo lưu tinh bay thẳng lên trời.
Sau thời gian một nén nhang, Lâm Nhất từ trong tình trạng vừa rồi phục hồi tinh thần. Tinh chu tốc độ cực nhanh, vượt quá tưởng tượng. Nhất là sau khi xuyên qua đạo cương phong ở chân trời, có thể nói là nháy mắt bay vạn dặm. So sánh với nó, 'Phá không thuật' chỉ có một hai phần mười uy lực.
Vào nháy mắt tinh chu bay đi, còn có sự uy bức khó hiểu bao phủ. Lâm Nhất cũng không để ý tới điều này, mà ở tại chỗ lại sinh ra một đạo cấm chế phòng hộ, khiến cho người ta trong khoảnh khắc thoải mái hơn nhiều.
Trên thạch đài có trận pháp tiên tinh đó, bao phủ một tầng quang mang nhàn nhạt. Tiên nguyên chi lực Cuồn cuộn không ngừng từ trong chảy ra, lại gia trì đến bên trong pháp trận ở các nơi. Phía trước hắn chính là một giường đá, Lâm Nhất khoanh chân ngồi bên trên, nhẹ nhàng hít thở. Khi ánh mắt hắn từ từ hướng lên, thần sắc trở nên kinh ngạc. Xuyên qua pháp trận ở đoạn trước của tinh chu, tinh không lẳng lặng được mở ra, đen thui mà sâu xa, bao la mà bát ngát. ngàn vạn tinh thần hiện ra, từng điểm tinh mang yên tĩnh mà thần bí. Theo điểm sáng nhìn lại, giữa thiên khung chính là một vầng mặt trời như lửa đó, sáng rực tỏa ra khó lường khó lường bao trùm vạn vật.
Thì ra trên trời là như thế này! Không có cương phong cách trở, thiên khung không còn màu xanh, chỉ có vô số tinh thần và sự vô cực mênh mông và sâu xa tĩnh lặng!
Ánh mắt Lâm Nhất chớp động, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ. Tu hành bốn, năm trăm năm, cuối cùng cũng có ngày bay lên được trời cao! Chỉ là phải mượn dùng tinh chu mới được, cũng không có khoái ý rong ruổi thoải mái!
Suy tư một lát, Lâm Nhất vung tay điểm một cái, cảnh sắc phía trước biến hóa thành bộ dạng dư đồ, trong đó có một điểm tinh quang sáng ngời rất là bắt mắt. Nhìn kỹ một chút, hắn lúc này mới nhận ra đó là Thiên La Tiên Vực trong Mười tám Tiên Vực. Lúc ấy vội vàng tùy ý lựa chọn nơi tổ tiên La gia sống. Mà tinh chu vững vàng, khiến cho người ta có ảo giác như vẫn đứng im không tiến. Thật sự muốn tới Thiên La tinh vực sao? Không biết ba người bọn Dư Hằng Tử đó có đuổi theo tới đây không?
Lâm Nhất trong lòng có suy nghĩ, thần thức nhẹ nhàng xuyên qua khoang tinh chu nhìn lại đặng sau, sau đó, hắn đột nhiên nhắm mắt lại thầm hừ một tiếng.
Vào nháy mắt thần thức rời khỏi tinh chu, lập tức bị ném ra xa ngoài vạn dặm, trăm vạn dặm, thậm chí ngoài vạn dặm. Bất ngờ không kịp đề phòng, thần thức bay xa như vậy, không ngờ đột nhiên chia cách với hồn thể, lập tức khiến Lâm Nhất ăn không tiêu, vội vàng thu liễm tâm thần, lại hoảng hốt không thôi.
Sau một chốc, Lâm Nhất mới chậm rãi mở mắt. Thần thức trăm vạn dặm có vẻ là cường đại nhưng ở trong tinh không thì lại bé nhỏ không đáng kể. Truy cứu nguyên do thì vẫn là tu vi không đủ!
May mà xa xa không thấy địch tung, trước mắt mình vẫn không phải là đối thủ của cao nhân Hợp Thể. Nếu không phải có Long Anh thế thân, trước đây thật đúng là khó có thể đào thoát. Chỉ tiếc quá vội vàng, không ngờ chưa kịp chạy tới Phục Long môn thu hồi Kim Long kiếm, chỉ mong lão long và Thiên Trần ở thể yên lành ở trong tiên mạch dưới đất.
Tinh chu vẫn theo con đường được định trước mà lao như bay, Lâm Nhất sau một thoáng tò mò lúc ban đầu liền ngồi tĩnh tọa, trên tay xuất hiện một khối ngọc bài to bằng bàn tay. Bên trên một mặt khắc hoa văn cổ quái, một mặc khắc hai chữ nhỏ 'Thiên La' phong cách cổ xưa. Từng nhớ lúc đến, La Thu Nương có nói, tổ tiên của La gia ta đến từ Thiên La Tiên Vực ngoại vực, hậu nhân có thể cầm vật này để tìm kiếm, tự có chỗ an thân.
Ngoại vực mà trong này nói không biết có phải là chỉ giới ngoại Tiên Vực không. Nếu có thể bằng vào khối ngọc bài này trốn ở La gia tiềm tu vài năm, vẫn có thể xem là không tồi! Một là dò xét Hạo Thiên chí bảo, cùng với động tĩnh thiên kiếp năm đó mang tới; Thứ hai là kiến thức một chút tình hình giới nội, giới ngoại, rồi tìm cơ hội quay về Hành Thiên thu hồi Kim Long kiếm. Chỉ cần mình có tu vi Hợp Thể, Dư Hằng Tử không đủ khiến mình phải sợ hãi. Hai chướng ngại vật Thiên Uy, Phục Long này cuối cùng sẽ bị đạp nát.
Sau khi châm chước Một phen, Lâm Nhấtvẫn có tính toán. Tinh chu mặc dù nhanh, nhưng tiếc rằng tinh vũ bao la, trong một chốc vẫn không thể đến được Thiên La Tiên Vực. Hắn thu hồi ngọc bài, nội thị khí hải.
Mấy năm qua, Ma Anh chăm chỉ nghiên tu các loại ngọc giản, hiện giờ vẫn là tiểu thành Luyện Hư trung kỳ tiểu thành. Bản tôn của Đạo Anh thì bận luyện chế phân thân mà không rảnh tu luyện, đến nay vẫn là cảnh giới Luyện Hư sơ kỳ tiểu thành.
Bên trong Tam anh chỉ có Long Anh là nay đã hơn xưa. Nó không chỉ từ Hóa Thần lúc trước một bước đề thăng tới Luyện Hư, cũng dần có xu thế vượt qua Ma Anh. Hơn nữa theo tu vi đề thăng, Giải Long quyết trong Thăng Long quyết đã tới cảnh giới đại thành. Mà thân thể từ long cốt luyện chế thành có thể biến hóa ứng tâm tùy ý. Hắn một mình ra ngoài sẽ trở thành thế thân của Lâm Nhất, chỉ là không thể thi triển thủ đoạn của Đạo Anh và Ma Anh, mà bằng vào uy lực cường đại của Thăng Long quyết, đủ để bễ nghễ tất cả tu sĩ cùng thế hệ rồi.
Sau khi Long Anh, Ma Anh rời thể, Lâm Nhất cũng không thi triển ra được thần thông của Long tu và Ma tu, hơn nữa tu vi rõ ràng sẽ yếu hơn một bậc, mà hai người trước lại có thể có ký ức thức hải của bản tôn và cảm ngộ cảnh giới của trận pháp, luyện khí. Cũng may hắn có một thân xương đồng da sắt, bằng vào Huyền Thiên Kiếm pháp, khi đối trận vẫn không đến mức chịu thiệt.
Chỉ có điều đã là bản tôn, Lâm Nhất cũng không muốn quá ỷ lại Long, Ma nhị anh. Hắn phải nghĩ biện pháp vượt qua, trở thành tồn tại cường đại tương tự.
Lâm Nhất tâm niệm khẽ động, Long Anh từ trong cơ thể lóe ra, lập tức ngưng thực thân thể, cũng đi tới góc ở phía sau tinh chu mà khoanh chân ngồi xuống, lại quay đầu nhìn. Hắn lấy ra một Càn Khôn giới rồi ném tới, đối phương bắt lấy, từ trong lấy ra hai khối tiên tinh, sau đó không nói một tiếng nhập định tu luyện.
Chỉ một lát sau, Ma Anh lại đi ra. Hắn và thân hình làm từ long cốt của Long Anh hơi có chút bất đồng, không chỉ nhỏ hơn một cái đầu, trên người còn có khí thế phiêu miểu khó lường. Hắn cũng tìm một góc rồi ngồi xuống. Mà Lâm Nhất thì lấy ra ma cốt và mấy ngọc giản ném tới, đối phương lập tức tiếp nhận rồi trầm tư suy nghĩ.
Sau thời gian một nén nhang, Lâm Nhất từ trong tình trạng vừa rồi phục hồi tinh thần. Tinh chu tốc độ cực nhanh, vượt quá tưởng tượng. Nhất là sau khi xuyên qua đạo cương phong ở chân trời, có thể nói là nháy mắt bay vạn dặm. So sánh với nó, 'Phá không thuật' chỉ có một hai phần mười uy lực.
Vào nháy mắt tinh chu bay đi, còn có sự uy bức khó hiểu bao phủ. Lâm Nhất cũng không để ý tới điều này, mà ở tại chỗ lại sinh ra một đạo cấm chế phòng hộ, khiến cho người ta trong khoảnh khắc thoải mái hơn nhiều.
Trên thạch đài có trận pháp tiên tinh đó, bao phủ một tầng quang mang nhàn nhạt. Tiên nguyên chi lực Cuồn cuộn không ngừng từ trong chảy ra, lại gia trì đến bên trong pháp trận ở các nơi. Phía trước hắn chính là một giường đá, Lâm Nhất khoanh chân ngồi bên trên, nhẹ nhàng hít thở. Khi ánh mắt hắn từ từ hướng lên, thần sắc trở nên kinh ngạc. Xuyên qua pháp trận ở đoạn trước của tinh chu, tinh không lẳng lặng được mở ra, đen thui mà sâu xa, bao la mà bát ngát. ngàn vạn tinh thần hiện ra, từng điểm tinh mang yên tĩnh mà thần bí. Theo điểm sáng nhìn lại, giữa thiên khung chính là một vầng mặt trời như lửa đó, sáng rực tỏa ra khó lường khó lường bao trùm vạn vật.
Thì ra trên trời là như thế này! Không có cương phong cách trở, thiên khung không còn màu xanh, chỉ có vô số tinh thần và sự vô cực mênh mông và sâu xa tĩnh lặng!
Ánh mắt Lâm Nhất chớp động, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ. Tu hành bốn, năm trăm năm, cuối cùng cũng có ngày bay lên được trời cao! Chỉ là phải mượn dùng tinh chu mới được, cũng không có khoái ý rong ruổi thoải mái!
Suy tư một lát, Lâm Nhất vung tay điểm một cái, cảnh sắc phía trước biến hóa thành bộ dạng dư đồ, trong đó có một điểm tinh quang sáng ngời rất là bắt mắt. Nhìn kỹ một chút, hắn lúc này mới nhận ra đó là Thiên La Tiên Vực trong Mười tám Tiên Vực. Lúc ấy vội vàng tùy ý lựa chọn nơi tổ tiên La gia sống. Mà tinh chu vững vàng, khiến cho người ta có ảo giác như vẫn đứng im không tiến. Thật sự muốn tới Thiên La tinh vực sao? Không biết ba người bọn Dư Hằng Tử đó có đuổi theo tới đây không?
Lâm Nhất trong lòng có suy nghĩ, thần thức nhẹ nhàng xuyên qua khoang tinh chu nhìn lại đặng sau, sau đó, hắn đột nhiên nhắm mắt lại thầm hừ một tiếng.
Vào nháy mắt thần thức rời khỏi tinh chu, lập tức bị ném ra xa ngoài vạn dặm, trăm vạn dặm, thậm chí ngoài vạn dặm. Bất ngờ không kịp đề phòng, thần thức bay xa như vậy, không ngờ đột nhiên chia cách với hồn thể, lập tức khiến Lâm Nhất ăn không tiêu, vội vàng thu liễm tâm thần, lại hoảng hốt không thôi.
Sau một chốc, Lâm Nhất mới chậm rãi mở mắt. Thần thức trăm vạn dặm có vẻ là cường đại nhưng ở trong tinh không thì lại bé nhỏ không đáng kể. Truy cứu nguyên do thì vẫn là tu vi không đủ!
May mà xa xa không thấy địch tung, trước mắt mình vẫn không phải là đối thủ của cao nhân Hợp Thể. Nếu không phải có Long Anh thế thân, trước đây thật đúng là khó có thể đào thoát. Chỉ tiếc quá vội vàng, không ngờ chưa kịp chạy tới Phục Long môn thu hồi Kim Long kiếm, chỉ mong lão long và Thiên Trần ở thể yên lành ở trong tiên mạch dưới đất.
Tinh chu vẫn theo con đường được định trước mà lao như bay, Lâm Nhất sau một thoáng tò mò lúc ban đầu liền ngồi tĩnh tọa, trên tay xuất hiện một khối ngọc bài to bằng bàn tay. Bên trên một mặt khắc hoa văn cổ quái, một mặc khắc hai chữ nhỏ 'Thiên La' phong cách cổ xưa. Từng nhớ lúc đến, La Thu Nương có nói, tổ tiên của La gia ta đến từ Thiên La Tiên Vực ngoại vực, hậu nhân có thể cầm vật này để tìm kiếm, tự có chỗ an thân.
Ngoại vực mà trong này nói không biết có phải là chỉ giới ngoại Tiên Vực không. Nếu có thể bằng vào khối ngọc bài này trốn ở La gia tiềm tu vài năm, vẫn có thể xem là không tồi! Một là dò xét Hạo Thiên chí bảo, cùng với động tĩnh thiên kiếp năm đó mang tới; Thứ hai là kiến thức một chút tình hình giới nội, giới ngoại, rồi tìm cơ hội quay về Hành Thiên thu hồi Kim Long kiếm. Chỉ cần mình có tu vi Hợp Thể, Dư Hằng Tử không đủ khiến mình phải sợ hãi. Hai chướng ngại vật Thiên Uy, Phục Long này cuối cùng sẽ bị đạp nát.
Sau khi châm chước Một phen, Lâm Nhấtvẫn có tính toán. Tinh chu mặc dù nhanh, nhưng tiếc rằng tinh vũ bao la, trong một chốc vẫn không thể đến được Thiên La Tiên Vực. Hắn thu hồi ngọc bài, nội thị khí hải.
Mấy năm qua, Ma Anh chăm chỉ nghiên tu các loại ngọc giản, hiện giờ vẫn là tiểu thành Luyện Hư trung kỳ tiểu thành. Bản tôn của Đạo Anh thì bận luyện chế phân thân mà không rảnh tu luyện, đến nay vẫn là cảnh giới Luyện Hư sơ kỳ tiểu thành.
Bên trong Tam anh chỉ có Long Anh là nay đã hơn xưa. Nó không chỉ từ Hóa Thần lúc trước một bước đề thăng tới Luyện Hư, cũng dần có xu thế vượt qua Ma Anh. Hơn nữa theo tu vi đề thăng, Giải Long quyết trong Thăng Long quyết đã tới cảnh giới đại thành. Mà thân thể từ long cốt luyện chế thành có thể biến hóa ứng tâm tùy ý. Hắn một mình ra ngoài sẽ trở thành thế thân của Lâm Nhất, chỉ là không thể thi triển thủ đoạn của Đạo Anh và Ma Anh, mà bằng vào uy lực cường đại của Thăng Long quyết, đủ để bễ nghễ tất cả tu sĩ cùng thế hệ rồi.
Sau khi Long Anh, Ma Anh rời thể, Lâm Nhất cũng không thi triển ra được thần thông của Long tu và Ma tu, hơn nữa tu vi rõ ràng sẽ yếu hơn một bậc, mà hai người trước lại có thể có ký ức thức hải của bản tôn và cảm ngộ cảnh giới của trận pháp, luyện khí. Cũng may hắn có một thân xương đồng da sắt, bằng vào Huyền Thiên Kiếm pháp, khi đối trận vẫn không đến mức chịu thiệt.
Chỉ có điều đã là bản tôn, Lâm Nhất cũng không muốn quá ỷ lại Long, Ma nhị anh. Hắn phải nghĩ biện pháp vượt qua, trở thành tồn tại cường đại tương tự.
Lâm Nhất tâm niệm khẽ động, Long Anh từ trong cơ thể lóe ra, lập tức ngưng thực thân thể, cũng đi tới góc ở phía sau tinh chu mà khoanh chân ngồi xuống, lại quay đầu nhìn. Hắn lấy ra một Càn Khôn giới rồi ném tới, đối phương bắt lấy, từ trong lấy ra hai khối tiên tinh, sau đó không nói một tiếng nhập định tu luyện.
Chỉ một lát sau, Ma Anh lại đi ra. Hắn và thân hình làm từ long cốt của Long Anh hơi có chút bất đồng, không chỉ nhỏ hơn một cái đầu, trên người còn có khí thế phiêu miểu khó lường. Hắn cũng tìm một góc rồi ngồi xuống. Mà Lâm Nhất thì lấy ra ma cốt và mấy ngọc giản ném tới, đối phương lập tức tiếp nhận rồi trầm tư suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.