Chương 1643: Trá thi hoàn hồn (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Lý Đại Đầu nhổ một ngụm nước bọt, vội vàng lao xuống triền núi, không quên phân phó cho mấy huynh đệ:
- Tìm xác chết nguyên vẹn, chôn thêm được người nào hay người đấy.
Ngưu Thắng trong lòng khó hiểu, than:
- Hỏa thiêu có phải là thoải mái hơn không, việc gì phải phiền thế.
Mà hắn còn chư dứt lời, chính là bốp một cái, một quyền đầu bất thình lình đánh tới, theo đó chính là Hồ Hiên mặt không còn cười cợt mà tức giận mắng:
- Không nhặt xác cho người khác, người tiếp theo chết không có chỗ chôn chính là ngươi đó.
Hồ Hiên như hung thần ác sát xoay người rời đi, Ngưu Thắng vẫn ngây ra một lúc. Hắn lặng lẽ nhổ cái răng nhuốm máu ra, sau đó bước về phía đống tử thi. Cúi đầu thấy một tử thi còn đầu huyết nhục mơ hồ, không cần suy nghĩ kéo từ dưới đất lên.
Lại trôi qua nửa canh giờ, tử thi trong sơn cốc đã không còn, chỉ còn vết máu trên đất và từng trận âm phong nức nở, mãi lâu sau vẫn bồi hồi không đi!
Bốn người bọn Lý lão đại kéo xe ngựa tới một mảng đất trũng phía sau núi, đào hố đất cho mấy cỗ tử thi. Khi Tư Vũ kéo một khối tử thi cuối cùng trên xe xuống, tò mò nói:
- Người chết ba ngày, tứ chi nên cứng ngắc rồi mới đúng chứ! Mà tay chân của vị huynh đệ này vẫn mềm mại giống như người sống vậy, thật cổ quái.
Nói xong hắn ra hiệu cho Ngưu Thắng. Nửa quai hàm của đối phương vẫn sưng vù, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Nghe tiếng, Lý lão đại ở cách đó không xa đi tới gần, giơ tay lên cản hai người lại, nói:
- Chậm đã! Để lão tử xem kỹ xem thế nào.
Hồ Hiên đi theo tới, không cho là đúng nói:
- Có lẽ là chưa chết hẳn, còn có thể hoàn hồn được.
Ngưu Thắng do dự một thoáng, nói:
- Người già trong thôn từng nói, người chết ba ngày không tự biết, 'đầu thất' vẫn còn hồn, qua 'ngũ thất' mới vào luân hồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hồ Hiên một cái, không nhịn được vươn tay ra ôm quai hàm. Đối phương cười gằn một tiếng, mắng:
- Tiểu tử ngươi ngày sau chết rồi mà còn hoàn được hồn thử cho lão tử xem.
- Câm miệng!
Lý Đại Đầu trừng mắt, hai người lập tức âm như hến. Hắn lại bực mình hừ một tiếng, quay sang nhìn tử thi trong xe ngựa.
Trong xe ngựa một nam tử đang nằm ngửa, tóc dài ướt sũng che khuất mặt. Xiêm y của Người này không biết đã đi đâu rồi, trần truồng từ trên xuống dưới. Dáng người hắn so với binh sĩ bình thường thì gầy thấp hơn nhiều, chỉ là tứ chi trên dưới da tróc thịt bong, thảm đến nỗi khiến người ta không nỡ nhìn.
Có điều, da thịt tử thi lờ mờ ánh ra một tầng màu vàng nhạt, trong miệng vết thương trải khắp toàn thân vết máu đã khô nhưng chưa tan. Ngoài ra, ngực hắn con cắm một mảnh vàng to bằng móng tay, lộ ra có chút quỷ dị.
Lý Đại Đầu cúi người xuống tóm lấy tay tử thi rồi lắc lư, thần sắc không khỏi kinh ngạc. Đúng như lời Tư Vũ đã nói, xác chết lạnh như băng, các khớp tứ chi lại chưa cứng. Hắn nhìn về phía khối kim phiến đó, đã có người vươn tay ra dùng sức gẩy ra trước, còn ngạc nhiên nói:
- Ngực giấu vàng! Tiện nghi cho huynh đệ chúng ta. Hả?
Ba người ở đây đều nhìn chằm chằm động tác của Hồ Hiên, chỉ thấy hắn kinh ngạc ồ một tiếng, không ngờ là phải dùng cả hai tay, nhưng vẫn không gẩy được mảnh vàng đó ra!
- Con mẹ nó, người đã chết rồi còn tiếc vật ngoài thân làm gì?
Hồ Hiên thần sắc lúng túng, không nhịn được mắng một tiếng, không ngờ giơ tay lên rút trường đao bên hông ra, không quên nói:
- Vị huynh đệ này, để lại chút tiền liệm xác đi.
Ngưu Thắng và Tư Vũ không dám nhiều chuyện, đều lui về phía sau một bước xem náo nhiệt. Lý lão đại do dự một thoáng, vẫn nói:
- Xuống tay có chừng mực thôi, đừng có khiến thân thể của vị huynh đệ này bị hủy!
Ở trong mắt mấy người, khi nhặt xác trên chiến trường, thuận tay kiếm chút tiện nghi cũng là việc bình thường, chẳng có gì lạ cả.
Hồ Hiên thơ ơ nói:
- Trên người người này làm gì có chỗ nào còn lành lặn đâu!
Cổ tay hắn lật lên, mũi đao sắc bén lóe ra một đạo ánh sáng bạc, đột nhiên gạt về phía mảnh vàng ở ngực tử thi.
- Keng.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, cương đao giống như bổ vào tường đồng vách sắt. Hồ Hiên lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc không thôi. Đao thương bất nhập à? Vậy một thân da tróc thịt bong của người này là làm thế nào mà có, lại chết kiểu gì?
Lúc bốn huynh đệ đang ngơ ngác nhìn nhau, một tiếng tên khẽ từ trên xe ngựa truyền đến, Ngưu Thắng và Tư Vũ ở bên cạnh sợ tới mức vội vàng nhảy ra sau, còn không ngừng kinh hô, con mẹ nó xác chết sống dậy.
- Tìm xác chết nguyên vẹn, chôn thêm được người nào hay người đấy.
Ngưu Thắng trong lòng khó hiểu, than:
- Hỏa thiêu có phải là thoải mái hơn không, việc gì phải phiền thế.
Mà hắn còn chư dứt lời, chính là bốp một cái, một quyền đầu bất thình lình đánh tới, theo đó chính là Hồ Hiên mặt không còn cười cợt mà tức giận mắng:
- Không nhặt xác cho người khác, người tiếp theo chết không có chỗ chôn chính là ngươi đó.
Hồ Hiên như hung thần ác sát xoay người rời đi, Ngưu Thắng vẫn ngây ra một lúc. Hắn lặng lẽ nhổ cái răng nhuốm máu ra, sau đó bước về phía đống tử thi. Cúi đầu thấy một tử thi còn đầu huyết nhục mơ hồ, không cần suy nghĩ kéo từ dưới đất lên.
Lại trôi qua nửa canh giờ, tử thi trong sơn cốc đã không còn, chỉ còn vết máu trên đất và từng trận âm phong nức nở, mãi lâu sau vẫn bồi hồi không đi!
Bốn người bọn Lý lão đại kéo xe ngựa tới một mảng đất trũng phía sau núi, đào hố đất cho mấy cỗ tử thi. Khi Tư Vũ kéo một khối tử thi cuối cùng trên xe xuống, tò mò nói:
- Người chết ba ngày, tứ chi nên cứng ngắc rồi mới đúng chứ! Mà tay chân của vị huynh đệ này vẫn mềm mại giống như người sống vậy, thật cổ quái.
Nói xong hắn ra hiệu cho Ngưu Thắng. Nửa quai hàm của đối phương vẫn sưng vù, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Nghe tiếng, Lý lão đại ở cách đó không xa đi tới gần, giơ tay lên cản hai người lại, nói:
- Chậm đã! Để lão tử xem kỹ xem thế nào.
Hồ Hiên đi theo tới, không cho là đúng nói:
- Có lẽ là chưa chết hẳn, còn có thể hoàn hồn được.
Ngưu Thắng do dự một thoáng, nói:
- Người già trong thôn từng nói, người chết ba ngày không tự biết, 'đầu thất' vẫn còn hồn, qua 'ngũ thất' mới vào luân hồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hồ Hiên một cái, không nhịn được vươn tay ra ôm quai hàm. Đối phương cười gằn một tiếng, mắng:
- Tiểu tử ngươi ngày sau chết rồi mà còn hoàn được hồn thử cho lão tử xem.
- Câm miệng!
Lý Đại Đầu trừng mắt, hai người lập tức âm như hến. Hắn lại bực mình hừ một tiếng, quay sang nhìn tử thi trong xe ngựa.
Trong xe ngựa một nam tử đang nằm ngửa, tóc dài ướt sũng che khuất mặt. Xiêm y của Người này không biết đã đi đâu rồi, trần truồng từ trên xuống dưới. Dáng người hắn so với binh sĩ bình thường thì gầy thấp hơn nhiều, chỉ là tứ chi trên dưới da tróc thịt bong, thảm đến nỗi khiến người ta không nỡ nhìn.
Có điều, da thịt tử thi lờ mờ ánh ra một tầng màu vàng nhạt, trong miệng vết thương trải khắp toàn thân vết máu đã khô nhưng chưa tan. Ngoài ra, ngực hắn con cắm một mảnh vàng to bằng móng tay, lộ ra có chút quỷ dị.
Lý Đại Đầu cúi người xuống tóm lấy tay tử thi rồi lắc lư, thần sắc không khỏi kinh ngạc. Đúng như lời Tư Vũ đã nói, xác chết lạnh như băng, các khớp tứ chi lại chưa cứng. Hắn nhìn về phía khối kim phiến đó, đã có người vươn tay ra dùng sức gẩy ra trước, còn ngạc nhiên nói:
- Ngực giấu vàng! Tiện nghi cho huynh đệ chúng ta. Hả?
Ba người ở đây đều nhìn chằm chằm động tác của Hồ Hiên, chỉ thấy hắn kinh ngạc ồ một tiếng, không ngờ là phải dùng cả hai tay, nhưng vẫn không gẩy được mảnh vàng đó ra!
- Con mẹ nó, người đã chết rồi còn tiếc vật ngoài thân làm gì?
Hồ Hiên thần sắc lúng túng, không nhịn được mắng một tiếng, không ngờ giơ tay lên rút trường đao bên hông ra, không quên nói:
- Vị huynh đệ này, để lại chút tiền liệm xác đi.
Ngưu Thắng và Tư Vũ không dám nhiều chuyện, đều lui về phía sau một bước xem náo nhiệt. Lý lão đại do dự một thoáng, vẫn nói:
- Xuống tay có chừng mực thôi, đừng có khiến thân thể của vị huynh đệ này bị hủy!
Ở trong mắt mấy người, khi nhặt xác trên chiến trường, thuận tay kiếm chút tiện nghi cũng là việc bình thường, chẳng có gì lạ cả.
Hồ Hiên thơ ơ nói:
- Trên người người này làm gì có chỗ nào còn lành lặn đâu!
Cổ tay hắn lật lên, mũi đao sắc bén lóe ra một đạo ánh sáng bạc, đột nhiên gạt về phía mảnh vàng ở ngực tử thi.
- Keng.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, cương đao giống như bổ vào tường đồng vách sắt. Hồ Hiên lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc không thôi. Đao thương bất nhập à? Vậy một thân da tróc thịt bong của người này là làm thế nào mà có, lại chết kiểu gì?
Lúc bốn huynh đệ đang ngơ ngác nhìn nhau, một tiếng tên khẽ từ trên xe ngựa truyền đến, Ngưu Thắng và Tư Vũ ở bên cạnh sợ tới mức vội vàng nhảy ra sau, còn không ngừng kinh hô, con mẹ nó xác chết sống dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.