Chương 977: Trả thù (2)
Duệ Quang
04/10/2021
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Vạn Thanh Sam, Lâm Nhất thản nhiên nhếch môi, im lặng cười. Hắn vẫn ung dung hất càm về phía đối phương, nói:
- Ngươi không muốn hỏi ta, vì sao ta lại đến đây một mình sao?
Một tiểu tử Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, bản thân rơi vào trong vòng vây vẫn không hề biến sắc, nếu không phải có cạm bẫy thì chính là giả vờ bình tĩnh. Phát động thần thức tra xét xung quanh Xích Hà Lĩnh một lúc, Vạn Thanh Sam giwo thiết trượng trong tay lên, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi không phải muốn tìm ta báo thù chứ?
Ai ngờ lời giễu cợt của ông ta vừa dứt, đối phương lại khẽ gật đầu, nói:
- Cũng đúng!
Vẻ mặt Vạn Thanh Sam thoáng ngẩn ra rồi lập tức trợn tròn mắt nhìn, sau đó phá lên cười, mắng:
- Đồ không biết chết sống! Ta tìm ngươi báo thù không được, ngươi lại dám xông tới cửa, còn nói ra nói khoác không biết ngượng những lời như vậy! Ha ha! Lại xem ta trừng trị ngươi như thế nào!
Cánh tay ông ta vung thiết trượng lên. Năm vị trưởng lão Vạn gia còn lại cũng đồng thời lấy ra phi kiếm, chặn đường lui của Lâm Nhất.
Người của Vạn gia ở trên trấn đã tránh từ lâu, chỉ có mấy đệ tử Luyện Khí của Vạn gia co đầu rụt cổ nấp sau cửa, rõ ràng muốn xem náo nhiệt để tăng thêm kiến thức. Bãi đất trống trước cửa đại viện trở thành vị trí tốt để chém giết. Sáu người Vạn gia cuối cùng cũng ra tay! Tuy nhiên, có người nhanh hơn một bước!
Ở trong nháy mắt khi Vạn Thanh Sam giơ thiết trượng lên, Lâm Nhất vốn chắp hai tay sau lưng bỗng nhiên biến mất. Đối phương vội vàng phát động phi kiếm chặn khắp nơi là do sợ hắn nhân cơ hội chạy trốn. Ai ngờ sau khi hắn biến mất lại xuất hiện ở bên cạnh một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Trong tay hắn còn có thêm một thanh trường kiếp chớp hiện ánh bạc.
Người kia kinh ngạc, muốn thi triển ra thủ đoạn tự bảo vệ mình, Vạn Thanh Sam đã kịp thời chạy vội qua, mang theo một đám mây đen đập mạnh xuống, muốn dùng trượng đập chết người đánh nén. Biến cố xảy ra đột ngột, trong lòng ông ta tự nhiên thấy khiếp sợ, lại thấy tiểu tử kia đã lao vọt trở về, há miệng phun ra một tia sáng màu vàng...
Trong lúc kinh hãi, Vạn Thanh Sam kinh ngạc la lên thất thanh:
- Ngươi đạt tới tu vi gì?
Ánh sáng màu vàng kia chính là một thanh kiếm vàng dài ba thước, kèm theo sự sắc bén không thể nào tránh nổi:
- Chém!
Một tiếng động vang lên, nó xuyên qua ngực ông ta, mang theo một tia máu.
- A...
Trong tiếng kêu thảm thiết, Vạn Thanh Sam khó địch nổi tốc độ nhanh chóng và lực mạnh mẽ của phi kiếm, vội vàng lùi lại:
Bịch một tiếng, ông ta bỗng chốc ngã xuống đất, thiết trượng đang đánh xuống cực mạnh đã không khống chế được nữa, rời tay bay ra ngoài. Ông ta cố đứng lên nhưng không làm được. Ánh mắt khó có thể tin nhìn vào lỗ thủng đang không ngừng trào máu trên ngực, không ép được đau đớn cùng choáng váng kéo tới, ông ta há hốc miệng, mặc cho máu trào ra khỏi khóe miệng làm thấm đỏ bộ râu dài, lại ướt đẫm áo bào, vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ thù của Vạn gia. Ông ta là tu vi Kim Đan? Sao có thể như vậy!
Lâm Nhất đánh một chiêu giả nhưng không nhân cơ hội giết người, mà quay đầu lao vọt về phía năm vị trưởng lão Vạn gia đang kinh hãi. Lần này hắn không ẩn giấu tu vi nữa, sau Kim Long kiếm thuận lợi lao ra, bỗng nhiên hóa thành hơn mười đường kiếm quang, lập tức bao phủ chém giết trong mảnh đất trống này.
Vốn tưởng rằng bao vây tấn công một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng chỉ một chiêu, đối phương đã khiến cho gia chủ bị thương nặng, tình hình ở đó đã thay đổi. Miệng phun ra pháp bảo hiển nhiên là tu sĩ Kim Đan không thể nghi ngờ, những người còn lại làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Trong lòng khiếp sợ, năm vị trưởng lão Vạn gia đạp lên kiếm hồng tính chia nhau ra chạy trốn, ai ngờ trong ánh sáng màu vàng chớp hiện, từng kiếm quang với sát ý uy nghiêm đáng sợ lao tới mặt, xoay tròn trên đầu mấy người này, khiến bọn họ nhất thời khó có thể thoát thân rời đi.
Trong nháy mắt, Lâm Nhất nhanh như một trận gió mạnh, hai tay cầm Lang Nha Kiếm ngoan độc bổ xuống. Từng tia máu văng ra khắp nơi. Một trưởng lão Vạn gia đã lập tức phơi. Thoáng cái hắn lại xông tới phía sau một người khác. Ánh sáng bạc trong tay quét ngang đi, lại có hai đoạn thi thể mang theo mưa máu rơi xuống.
Thấy người của mình bị mất mạng, ba người còn lại khó ép được sợ hãi, luống cuống tay chân, khó địch nổi thế kiếm sắc bén của Kim Long kiếm. Trong tiếng kêu thảm thiết, hai trưởng lão Vạn gia bị mấy đường kiếm quang xuyên qua cơ thể, biến thành mấy mảnh máu thịt.
Lâm Nhất thấy thế, cơ thể đang ở trên không trung chợt ngừng lại, nhẹ nhàng rơi xuống. Người cuối cùng trưởng lão Vạn gia làm sao có thể địch đổi hơn mười đường kiếm quang lao tới, thoáng chốc lại bị xé thành từng mảnh thịt nát.
Thi thể của trưởng lão Vạn gia không ngừng ngã xuống, hai chân Lâm Nhất hạ xuống đất trong những tiếng Bịch, bịch. Phía sau hắn, là những phần còn lại của thi thể của máu văng ra khắp nơi, khiến cho trước cửa Vạn gia vốn lạnh lùng biến thành một nơi bị tàn sát đẫm máu.
- Ngươi không muốn hỏi ta, vì sao ta lại đến đây một mình sao?
Một tiểu tử Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, bản thân rơi vào trong vòng vây vẫn không hề biến sắc, nếu không phải có cạm bẫy thì chính là giả vờ bình tĩnh. Phát động thần thức tra xét xung quanh Xích Hà Lĩnh một lúc, Vạn Thanh Sam giwo thiết trượng trong tay lên, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi không phải muốn tìm ta báo thù chứ?
Ai ngờ lời giễu cợt của ông ta vừa dứt, đối phương lại khẽ gật đầu, nói:
- Cũng đúng!
Vẻ mặt Vạn Thanh Sam thoáng ngẩn ra rồi lập tức trợn tròn mắt nhìn, sau đó phá lên cười, mắng:
- Đồ không biết chết sống! Ta tìm ngươi báo thù không được, ngươi lại dám xông tới cửa, còn nói ra nói khoác không biết ngượng những lời như vậy! Ha ha! Lại xem ta trừng trị ngươi như thế nào!
Cánh tay ông ta vung thiết trượng lên. Năm vị trưởng lão Vạn gia còn lại cũng đồng thời lấy ra phi kiếm, chặn đường lui của Lâm Nhất.
Người của Vạn gia ở trên trấn đã tránh từ lâu, chỉ có mấy đệ tử Luyện Khí của Vạn gia co đầu rụt cổ nấp sau cửa, rõ ràng muốn xem náo nhiệt để tăng thêm kiến thức. Bãi đất trống trước cửa đại viện trở thành vị trí tốt để chém giết. Sáu người Vạn gia cuối cùng cũng ra tay! Tuy nhiên, có người nhanh hơn một bước!
Ở trong nháy mắt khi Vạn Thanh Sam giơ thiết trượng lên, Lâm Nhất vốn chắp hai tay sau lưng bỗng nhiên biến mất. Đối phương vội vàng phát động phi kiếm chặn khắp nơi là do sợ hắn nhân cơ hội chạy trốn. Ai ngờ sau khi hắn biến mất lại xuất hiện ở bên cạnh một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Trong tay hắn còn có thêm một thanh trường kiếp chớp hiện ánh bạc.
Người kia kinh ngạc, muốn thi triển ra thủ đoạn tự bảo vệ mình, Vạn Thanh Sam đã kịp thời chạy vội qua, mang theo một đám mây đen đập mạnh xuống, muốn dùng trượng đập chết người đánh nén. Biến cố xảy ra đột ngột, trong lòng ông ta tự nhiên thấy khiếp sợ, lại thấy tiểu tử kia đã lao vọt trở về, há miệng phun ra một tia sáng màu vàng...
Trong lúc kinh hãi, Vạn Thanh Sam kinh ngạc la lên thất thanh:
- Ngươi đạt tới tu vi gì?
Ánh sáng màu vàng kia chính là một thanh kiếm vàng dài ba thước, kèm theo sự sắc bén không thể nào tránh nổi:
- Chém!
Một tiếng động vang lên, nó xuyên qua ngực ông ta, mang theo một tia máu.
- A...
Trong tiếng kêu thảm thiết, Vạn Thanh Sam khó địch nổi tốc độ nhanh chóng và lực mạnh mẽ của phi kiếm, vội vàng lùi lại:
Bịch một tiếng, ông ta bỗng chốc ngã xuống đất, thiết trượng đang đánh xuống cực mạnh đã không khống chế được nữa, rời tay bay ra ngoài. Ông ta cố đứng lên nhưng không làm được. Ánh mắt khó có thể tin nhìn vào lỗ thủng đang không ngừng trào máu trên ngực, không ép được đau đớn cùng choáng váng kéo tới, ông ta há hốc miệng, mặc cho máu trào ra khỏi khóe miệng làm thấm đỏ bộ râu dài, lại ướt đẫm áo bào, vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ thù của Vạn gia. Ông ta là tu vi Kim Đan? Sao có thể như vậy!
Lâm Nhất đánh một chiêu giả nhưng không nhân cơ hội giết người, mà quay đầu lao vọt về phía năm vị trưởng lão Vạn gia đang kinh hãi. Lần này hắn không ẩn giấu tu vi nữa, sau Kim Long kiếm thuận lợi lao ra, bỗng nhiên hóa thành hơn mười đường kiếm quang, lập tức bao phủ chém giết trong mảnh đất trống này.
Vốn tưởng rằng bao vây tấn công một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng chỉ một chiêu, đối phương đã khiến cho gia chủ bị thương nặng, tình hình ở đó đã thay đổi. Miệng phun ra pháp bảo hiển nhiên là tu sĩ Kim Đan không thể nghi ngờ, những người còn lại làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Trong lòng khiếp sợ, năm vị trưởng lão Vạn gia đạp lên kiếm hồng tính chia nhau ra chạy trốn, ai ngờ trong ánh sáng màu vàng chớp hiện, từng kiếm quang với sát ý uy nghiêm đáng sợ lao tới mặt, xoay tròn trên đầu mấy người này, khiến bọn họ nhất thời khó có thể thoát thân rời đi.
Trong nháy mắt, Lâm Nhất nhanh như một trận gió mạnh, hai tay cầm Lang Nha Kiếm ngoan độc bổ xuống. Từng tia máu văng ra khắp nơi. Một trưởng lão Vạn gia đã lập tức phơi. Thoáng cái hắn lại xông tới phía sau một người khác. Ánh sáng bạc trong tay quét ngang đi, lại có hai đoạn thi thể mang theo mưa máu rơi xuống.
Thấy người của mình bị mất mạng, ba người còn lại khó ép được sợ hãi, luống cuống tay chân, khó địch nổi thế kiếm sắc bén của Kim Long kiếm. Trong tiếng kêu thảm thiết, hai trưởng lão Vạn gia bị mấy đường kiếm quang xuyên qua cơ thể, biến thành mấy mảnh máu thịt.
Lâm Nhất thấy thế, cơ thể đang ở trên không trung chợt ngừng lại, nhẹ nhàng rơi xuống. Người cuối cùng trưởng lão Vạn gia làm sao có thể địch đổi hơn mười đường kiếm quang lao tới, thoáng chốc lại bị xé thành từng mảnh thịt nát.
Thi thể của trưởng lão Vạn gia không ngừng ngã xuống, hai chân Lâm Nhất hạ xuống đất trong những tiếng Bịch, bịch. Phía sau hắn, là những phần còn lại của thi thể của máu văng ra khắp nơi, khiến cho trước cửa Vạn gia vốn lạnh lùng biến thành một nơi bị tàn sát đẫm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.