Chương 353: Tranh phong (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Hải thuyền của Thiên Long phái dưới kích động của nỏ lớn, thân thuyền mãnh liệt nhoáng lên khiến rất nhiều người đứng không vững, quá sợ hãi. Đây mới chỉ là bắn thuyền, nếu như người xông tới thì không ai có thể ngăn cản được.
Còn phía sau trường thương còn nối với dây thừng lớn bằng cánh tay, phập phồng theo sóng biển, khoảng cách giữa hai hải thuyền được dây thừng chợt kéo căng, trường thương đâm sâu vào mạn thuyền vững vàng ghim vào thân thuyền, lại có dây thừng gắt gao kéo lại kéo hai hải thuyền lại gần nhau.
Hán tử trên hải thuyền của Thương Hải bang sau khi bắn ra ba thanh trường thương thì tay chân nhanh nhẹn vắt đầu dây cung, trong tiếng kéo căng dây, lại thêm ba cây trường thương nữa bắn ra khỏi dây cung.
- Ha ha, Mạnh Sơn, sàng nỏ của ta đây như thế nào! Hai thuyền sẽ đi cùng nhau, rất hay đó! Muốn đốt buồm của ta, cứ tới, nếu ta bắn buồng nhỏ trên thuyền của ngươi thì phải làm thế nào bây giờ?
Biện Chấn Đạc đắc ý cười ha hả. Dây thừng hợp với trường thương, vừa may ghim vào chỗ dưới ba thước dưới mép thuyền, người trên thuyền nhất thời trong nửa khắc cũng với không tới, không chém đứt được. Nếu như mấy sàng nỏ bắn xuống phía dưới, buồng nhỏ trên tàu bị nước vào, người của Thiên Long phái đều sẽ bị rơi xuống nước.
Ở trên biển, Thương Hải bang không thể khinh thường.
Lâm Nhất trốn sau người, đối với chiêu này của Thương Hải bang cũng phải lắc đầu. Thương Hải bang có chuẩn bị mà đến, tương đối khó quấn, không biết Mạnh Sơn nên ứng đối ra sao.
Các đệ tử của Thiên Long phái trong lòng còn sợ hãi, trong chốc lát không biết nên làm thế nào cho phải. Còn Mạnh Sơn thì đứng thẳng như tùng, đứng trên lầu của thuyền, mặt là nụ cười nhạt. Gã đối với khốn cảnh trước mắt không cảm thấy bối rối chút nào.
Biện Chấn Đạc cùng các đệ tử thủ hạ mỗi người đều nở nụ cười, lúc này như đã nắm chắc phần thắng trong tay, không sợ Thiên Long phái chạy trốn tới chân trời góc biển. Ở trên biển, chỉ cần bị Thương Hải bang theo dõi, không người nào có thể thoát được.
-Mạnh Sơn, Thiên Long phái cùng Thương Hải bang ta đạt thành hiệp nghị trên biển, thế nào?
Biện Chấn Đạc nhìn quẫn cảnh của Thiên Long phái, ra vẻ hào hiệp nói.
Gió gào thét trên biển, người trên hai hải thuyền giằng co, qua lại. Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên như sấm sét đột nhiên nổ vang ở đỉnh đầu mọi người.
- Hừ! Dám hủy thuyền của ta, lão phu liền lấy đầu của ngươi!
Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, tiếng nói không lớn lại như sấm sét cuồn cuộn bên tai làm lòng người ngẩn ngơ.
Trong lòng Biện Chấn Đạc rùng mình, ngưng mắt nhìn. Chỉ thấy trên lầu của thuyền Thiên Long phái chậm rãi có một lão giả râu bạc trắng mặc đạo bào màu đen xuất hiện.
Mọi người của Thiên Long phái nhìn thấy lão giả lộ diện thì thần sắc đều thả lỏng, khom người thi lễ. Thần sắc lão giả đạm nhiên tay vuốt râu trắng, không giận tự uy. Ông ta coi như không thấy đám Mạnh Sơn, đi thẳng tới mép thuyền, thản nhiên nhìn mọi người ở hải thuyền của Thương Hải bang ở phía đối diện.
Biện Chấn Đạc nhìn thấy thân phận của lão giả không tầm thường thì không dám khinh thường, cũng lên trước một bước, ôm quyền nói:
- Thương Hải bang Biện Chấn Đạc, bái kiến vị tiền bối này. Còn chưa biết tôn tính đại danh của tiền bối...
- Chỉ bằng vào một tiểu bối như ngươi mà muốn hủy thuyền của ta?
Hai tay lão giả chắp phía sau, từ xa nhàn nhạt liếc mắt một cái, làm như đang tự lẩm bẩm.
Còn Biện Chấn Đạc lại nghe rõ lời nói của đối phương, vẻ mặt không khỏi hơi ngạc nhiên, sau khi hơi chần chừ thì vẫn ôm quyền cười to nói:
- Biện mỗ cũng phải một phen khổ tâm đó! Thiên Long phái có Thương Hải bang ta giúp đỡ, chuyến này sẽ thuận buồm xuôi gió hơn!
- Tiểu bối cuồng vọng! Cho dù không muốn tính toán với đám người phàm các người, nhưng đã mạo phạm lão phu, tội này khó có thể tha thứ, hừ!
Lúc này sóng lớn cuồn cuộn trên biển, sắc trời u ám.
Lão giả làm như chán ghét phong cảnh trên biển, tinh quang lóe lên trong hai mắt quét về phía Biện Chấn Đạc, hừ lạnh một tiếng. Tay phải của ông ta đột nhiên vươn ra, điểm trên không trung một cái, một tia ngân quang tỏa ra tia sáng chói mắt, xoay quanh trên đỉnh đầu.
Trong ánh sáng mơ hồ có thể thấy được là một thanh xích tiểu kiếm, đang xoay tròn chuyển động. Ngón tay của lão giả điểm một cái, ánh sáng trên tiểu kiếm đột nhiên lóe lên kéo dài hơn ba thước. Một thanh phi kiếm bọc ánh sáng bạc vù vù rung động.
Đây là phi kiếm? Trong tin đồn, phi kiếm ở ngoài ngàn dặm có thể lấy thủ cấp của người ta, đây là thủ đoạn của tiên nhân!
Biện Chấn Đạc kinh ngạc há to miệng, các đệ tử của Thương Hải bang cũng trợn mắt há miệng. Đột nhiên được nhìn thấy dị tượng này có thể nói là được mở rộng tầm mắt, đời này coi như là có thu hoạch rồi. Nhưng lúc này phi kiếm chớp động ánh sáng màu bạc lại như một lưỡi dao sắc bén treo trong lòng mọi người của Thương Hải bang, làm người ta phát lạnh cả người.
Còn phía sau trường thương còn nối với dây thừng lớn bằng cánh tay, phập phồng theo sóng biển, khoảng cách giữa hai hải thuyền được dây thừng chợt kéo căng, trường thương đâm sâu vào mạn thuyền vững vàng ghim vào thân thuyền, lại có dây thừng gắt gao kéo lại kéo hai hải thuyền lại gần nhau.
Hán tử trên hải thuyền của Thương Hải bang sau khi bắn ra ba thanh trường thương thì tay chân nhanh nhẹn vắt đầu dây cung, trong tiếng kéo căng dây, lại thêm ba cây trường thương nữa bắn ra khỏi dây cung.
- Ha ha, Mạnh Sơn, sàng nỏ của ta đây như thế nào! Hai thuyền sẽ đi cùng nhau, rất hay đó! Muốn đốt buồm của ta, cứ tới, nếu ta bắn buồng nhỏ trên thuyền của ngươi thì phải làm thế nào bây giờ?
Biện Chấn Đạc đắc ý cười ha hả. Dây thừng hợp với trường thương, vừa may ghim vào chỗ dưới ba thước dưới mép thuyền, người trên thuyền nhất thời trong nửa khắc cũng với không tới, không chém đứt được. Nếu như mấy sàng nỏ bắn xuống phía dưới, buồng nhỏ trên tàu bị nước vào, người của Thiên Long phái đều sẽ bị rơi xuống nước.
Ở trên biển, Thương Hải bang không thể khinh thường.
Lâm Nhất trốn sau người, đối với chiêu này của Thương Hải bang cũng phải lắc đầu. Thương Hải bang có chuẩn bị mà đến, tương đối khó quấn, không biết Mạnh Sơn nên ứng đối ra sao.
Các đệ tử của Thiên Long phái trong lòng còn sợ hãi, trong chốc lát không biết nên làm thế nào cho phải. Còn Mạnh Sơn thì đứng thẳng như tùng, đứng trên lầu của thuyền, mặt là nụ cười nhạt. Gã đối với khốn cảnh trước mắt không cảm thấy bối rối chút nào.
Biện Chấn Đạc cùng các đệ tử thủ hạ mỗi người đều nở nụ cười, lúc này như đã nắm chắc phần thắng trong tay, không sợ Thiên Long phái chạy trốn tới chân trời góc biển. Ở trên biển, chỉ cần bị Thương Hải bang theo dõi, không người nào có thể thoát được.
-Mạnh Sơn, Thiên Long phái cùng Thương Hải bang ta đạt thành hiệp nghị trên biển, thế nào?
Biện Chấn Đạc nhìn quẫn cảnh của Thiên Long phái, ra vẻ hào hiệp nói.
Gió gào thét trên biển, người trên hai hải thuyền giằng co, qua lại. Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên như sấm sét đột nhiên nổ vang ở đỉnh đầu mọi người.
- Hừ! Dám hủy thuyền của ta, lão phu liền lấy đầu của ngươi!
Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, tiếng nói không lớn lại như sấm sét cuồn cuộn bên tai làm lòng người ngẩn ngơ.
Trong lòng Biện Chấn Đạc rùng mình, ngưng mắt nhìn. Chỉ thấy trên lầu của thuyền Thiên Long phái chậm rãi có một lão giả râu bạc trắng mặc đạo bào màu đen xuất hiện.
Mọi người của Thiên Long phái nhìn thấy lão giả lộ diện thì thần sắc đều thả lỏng, khom người thi lễ. Thần sắc lão giả đạm nhiên tay vuốt râu trắng, không giận tự uy. Ông ta coi như không thấy đám Mạnh Sơn, đi thẳng tới mép thuyền, thản nhiên nhìn mọi người ở hải thuyền của Thương Hải bang ở phía đối diện.
Biện Chấn Đạc nhìn thấy thân phận của lão giả không tầm thường thì không dám khinh thường, cũng lên trước một bước, ôm quyền nói:
- Thương Hải bang Biện Chấn Đạc, bái kiến vị tiền bối này. Còn chưa biết tôn tính đại danh của tiền bối...
- Chỉ bằng vào một tiểu bối như ngươi mà muốn hủy thuyền của ta?
Hai tay lão giả chắp phía sau, từ xa nhàn nhạt liếc mắt một cái, làm như đang tự lẩm bẩm.
Còn Biện Chấn Đạc lại nghe rõ lời nói của đối phương, vẻ mặt không khỏi hơi ngạc nhiên, sau khi hơi chần chừ thì vẫn ôm quyền cười to nói:
- Biện mỗ cũng phải một phen khổ tâm đó! Thiên Long phái có Thương Hải bang ta giúp đỡ, chuyến này sẽ thuận buồm xuôi gió hơn!
- Tiểu bối cuồng vọng! Cho dù không muốn tính toán với đám người phàm các người, nhưng đã mạo phạm lão phu, tội này khó có thể tha thứ, hừ!
Lúc này sóng lớn cuồn cuộn trên biển, sắc trời u ám.
Lão giả làm như chán ghét phong cảnh trên biển, tinh quang lóe lên trong hai mắt quét về phía Biện Chấn Đạc, hừ lạnh một tiếng. Tay phải của ông ta đột nhiên vươn ra, điểm trên không trung một cái, một tia ngân quang tỏa ra tia sáng chói mắt, xoay quanh trên đỉnh đầu.
Trong ánh sáng mơ hồ có thể thấy được là một thanh xích tiểu kiếm, đang xoay tròn chuyển động. Ngón tay của lão giả điểm một cái, ánh sáng trên tiểu kiếm đột nhiên lóe lên kéo dài hơn ba thước. Một thanh phi kiếm bọc ánh sáng bạc vù vù rung động.
Đây là phi kiếm? Trong tin đồn, phi kiếm ở ngoài ngàn dặm có thể lấy thủ cấp của người ta, đây là thủ đoạn của tiên nhân!
Biện Chấn Đạc kinh ngạc há to miệng, các đệ tử của Thương Hải bang cũng trợn mắt há miệng. Đột nhiên được nhìn thấy dị tượng này có thể nói là được mở rộng tầm mắt, đời này coi như là có thu hoạch rồi. Nhưng lúc này phi kiếm chớp động ánh sáng màu bạc lại như một lưỡi dao sắc bén treo trong lòng mọi người của Thương Hải bang, làm người ta phát lạnh cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.