Chương 1758: Trời không giúp (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Cố nhân gặp lại, sau mấy câu hàn huyên ít ỏi, Lâm Nhất bỗng nhiên đổi đề tài.
Xuất Vân Tử sớm đã đoán trước được điều này, vội vàng nở nụ cười xảo trá nói:
- Con người ngươi tuổi tác không lớn mà tâm cơ lại thâm trầm, ai biết nơi này có bố trí trận pháp hay không?
Nói xong, hắn còn giả vờ hiếu kỳ quan sát xung quanh, tiếp theo lại hàm súc không rõ nói:
- Vị đạo hữu kia mặc dù không có ác ý, nhưng lại có cố kỵ.
Lâm Nhất hừ một tiếng, không chút lưu tình nói:
- Cho dù không có bố trí trận pháp, Lâm mỗ không giết được người à.
Xuất Vân Tử xua tay, cười nhạo nói:
- Ngươi mạnh thì lại có người khác mạnh hơn! Ngươi nhiều nhất chỉ là tu vi Hóa Thần, sao cứ tự cao tự đại? Vả lại vị đạo hữu kia chẳng những không có ác ý, còn mang theo mười phần thiện ý đặc biệt mà đến.
Hắn lập tức từ từ bay lên không, lại không nhịn được quay người nhìn lại. Bên trong Ánh mắt lưu luyến mang theo thần sắc hồi vị không thôi, thở dài một tiếng, hô:
- Nơi này không phải là nơi ở lâu! Nếu ngươi tin ta thì đừng ngại đi theo.
Trong chớp mắt hắn đã biến mất trong tầng mây trên trời.
Đuôi lông mày Lâm Nhất nhướn lên, không do dự, lăng không bay lên cao ba ngàn trượng. Xa xa thấy một thân ảnh mập mạp đang vẫy tay, hắn thân hình khẽ động mau chóng đuổi theo.
Ngoài mười vạn dặm chính là núi non trùng điệp mênh mông bát ngát. Trên một sơn bình được mây mù vờn quanh, một lão giả đang dõi nhìn. Hắn dáng người thấp bé, râu tóc lưa thưa, trên nét mặt chất phác mang theo mấy phần thấp thỏm. Chợt thấy Xuất Vân Tử từ trên trời bay xuống, hắn chạy lên mấy bước muốn nói lại thôi, không nhịn được lại nhìn về phía xa xa. Sau đó, ánh mắt hắn chớp động, chính là Lâm Nhất đang đi tới.
Xuất Vân Tử 'Bùm' một tiếng hạ xuống đất, mỡ béo trên người rung rung, nhưng lại không còn vẻ thoải mái tùy ý lúc trước, có chăng chỉ là vẻ mỏi mệt vô cùng, giờ tay oán giận nói:
- Công Lương Tán! Đều là đồng đạo Cửu Châu, sao có thể nghi kỵ lẫn nhau? Ta phí bao công sức, cuối cùng cũng mời được Lâm Nhất đến rồi, cho gì thì nói trực tiếp ra đi.
Hắn từ đầu đến cuối đều thể hiện ra Luyện Hư sơ kỳ, lại vào lúc này hơi thở hổn hển mà pháp lực không dồi dào, hiển nhiên là cảnh giới tu vi có khiếm khuyết. Giả vờ như vậy, rõ ràng là có dụng ý.
Lão giả đó chắp tay, trên mặt lộ ra nụ cười gượng, ngẩng đầu nhìn người còn lại, do dự nói:
- Lâm đạo hữu.
Trên cao trăm trượng, Lâm Nhất ngự không mà đứng, khóe miệng mặc dù nở nụ cười lạnh, nhưng trong mắt lại đầy vẻ đề phòng. Trước đây, lúc Xuất Vân Tử hiện thân hắn đã phát giác có sự tồn tại của một vị cố nhân khác. Quả nhiên, người tên mập đó dẫn tới không phải xa lạ gì, chính là Công Lương Tán mất tích đã lâu này. Đối phương hiện giờ hiện giờ tu vi Hóa Thần hậu kỳ đại thành, chắc hẳn mấy năm nay sống không tồi.
Lâm Nhất hừ một tiếng với Công Lương Tán, quang sang nhìn về phía người còn lại, quát lên:
- Xuất Vân Tử! Niệm tình ngươi không liên quan tới trường kiếp nạn năm đó, ta mới bỏ qua chuyện cũ! Mà ngươi biết rõ tên giặc này chính là kẻ đầu sỏ, không giết hắn để báo thù cho đồng đạo Cửu Châu ta là có đạo lý gì? Dẫn ta tới gặp hắn, chẳng lẽ là muốn liên thủ đối phó với ta à?
Xuất Vân Tử vung tay áo xoay người bước ra mấy bước, gắt:
- Ta nhổ vào! Ngươi đừng có không biết tốt xấu như vậy! Ta giúp Công Lương Tán đạo hữu, tìm ngươi đã hơn bốn năm năm rồi, chỉ là muốn làm sáng tỏ hiểu lầm trước kia mà thôi, không có ý gì khác! Đều là đạo hữu Cửu Châu, cớ gì phải thế? Muốn tổn thương tới hòa khí à! Nếu ngươi thật sự muốn giết muốn đánh, không liên quan tới ta.
Nói xong, hắn tránh sang bên, thờ ơ khoanh tay đứng nhìn.
Công Lương Tán sớm đã được lĩnh giáo sự vô lễ mãnh liệt của Lâm Nhất, vội vàng mang theo mấy phần khiêm tốn và lấy lòng nói:
- Lâm đạo hữu! Xin hãy nghe ta nói một lời.
Nhìn người quen thuộc cùng với sắc mặt xa lạ đó, khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, trong mắt lãnh mang chớp động. Hắn không muốn biết này trước mắt làm thế nào mà đi cùng nhau, lại càng không muốn truy cứu dụng ý thật sự khiến Xuất Vân Tử nói dối hết lần này tới lần khác. Hắn chỉ nghĩ tới hôm nay sẽ giải quyết như thế nào, và nên tiếp tục như thế nào. Theo tu vi từ từ đề thăng, loại cảm giác nguy cơ này càng lúc càng sâu sắc.
Lâm Nhất chắp tay sau lưng, lạnh lùng quan sát bốn phía, trong hai mắt hiện lên một tia thần sắc kiêu ngạo. Sau đó, hắn thầm hừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Công Lương Tán! Ngươi cấu kết Phục Long môn, giết hại đạo hữu Cửu Châu, chính là tội ác tày trời!
Trên người hắn lộ ra khí phách khó hiểu, lại nghiêm nghị nói:
- Niêm tình Xuất Vân Tử, ta cho ngươi được biện bạch. Mà nếu có nửa câu không thật, giờ này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.
Chòm râu bạc trắng thưa thớt của Công Lương Tán run run, ra vẻ trấn định ho khẽ một tiếng, vội vàng mang theo mấy phần xấu hổ nói:
- Tiên đạo đa biến, sinh tử do trời, há lại chỉ trích bừa bãi. Mà ta cũng đến từ Cửu Châu, há lại là hạng người bạc tình quả nghĩa.
Ở trong mắt người thường, thời gian không tới tám mươi năm từ Nguyên Anh hậu kỳ tu tới Hóa Thần đã là hiếm thấy rồi. Hơn nữa còn được Xuất Vân Thử báo trước, Công Lương Tán lúc này mới đối đãi với Lâm Nhất như đạo hữu ngang hàng. Mà giọng điệu của đối phương rõ ràng là đang răn dạy tiểu bối, hắn cảm thấy mất mặt, không khỏi hơi khựng lại, làm ra bộ dạng cố nén giận, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Thôi! Hãy nghe ta nói! Một ngày đó ta bị người bắt, thần hồn bị quản chế, thân bất do kỷ.
Lâm Nhất bất động thần sắc ồ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống chất vấn:
- Quả đúng như lời ngươi nói à? Vậy vì sao lại muốn tìm ta tới đây?
Xuất Vân Tử sớm đã đoán trước được điều này, vội vàng nở nụ cười xảo trá nói:
- Con người ngươi tuổi tác không lớn mà tâm cơ lại thâm trầm, ai biết nơi này có bố trí trận pháp hay không?
Nói xong, hắn còn giả vờ hiếu kỳ quan sát xung quanh, tiếp theo lại hàm súc không rõ nói:
- Vị đạo hữu kia mặc dù không có ác ý, nhưng lại có cố kỵ.
Lâm Nhất hừ một tiếng, không chút lưu tình nói:
- Cho dù không có bố trí trận pháp, Lâm mỗ không giết được người à.
Xuất Vân Tử xua tay, cười nhạo nói:
- Ngươi mạnh thì lại có người khác mạnh hơn! Ngươi nhiều nhất chỉ là tu vi Hóa Thần, sao cứ tự cao tự đại? Vả lại vị đạo hữu kia chẳng những không có ác ý, còn mang theo mười phần thiện ý đặc biệt mà đến.
Hắn lập tức từ từ bay lên không, lại không nhịn được quay người nhìn lại. Bên trong Ánh mắt lưu luyến mang theo thần sắc hồi vị không thôi, thở dài một tiếng, hô:
- Nơi này không phải là nơi ở lâu! Nếu ngươi tin ta thì đừng ngại đi theo.
Trong chớp mắt hắn đã biến mất trong tầng mây trên trời.
Đuôi lông mày Lâm Nhất nhướn lên, không do dự, lăng không bay lên cao ba ngàn trượng. Xa xa thấy một thân ảnh mập mạp đang vẫy tay, hắn thân hình khẽ động mau chóng đuổi theo.
Ngoài mười vạn dặm chính là núi non trùng điệp mênh mông bát ngát. Trên một sơn bình được mây mù vờn quanh, một lão giả đang dõi nhìn. Hắn dáng người thấp bé, râu tóc lưa thưa, trên nét mặt chất phác mang theo mấy phần thấp thỏm. Chợt thấy Xuất Vân Tử từ trên trời bay xuống, hắn chạy lên mấy bước muốn nói lại thôi, không nhịn được lại nhìn về phía xa xa. Sau đó, ánh mắt hắn chớp động, chính là Lâm Nhất đang đi tới.
Xuất Vân Tử 'Bùm' một tiếng hạ xuống đất, mỡ béo trên người rung rung, nhưng lại không còn vẻ thoải mái tùy ý lúc trước, có chăng chỉ là vẻ mỏi mệt vô cùng, giờ tay oán giận nói:
- Công Lương Tán! Đều là đồng đạo Cửu Châu, sao có thể nghi kỵ lẫn nhau? Ta phí bao công sức, cuối cùng cũng mời được Lâm Nhất đến rồi, cho gì thì nói trực tiếp ra đi.
Hắn từ đầu đến cuối đều thể hiện ra Luyện Hư sơ kỳ, lại vào lúc này hơi thở hổn hển mà pháp lực không dồi dào, hiển nhiên là cảnh giới tu vi có khiếm khuyết. Giả vờ như vậy, rõ ràng là có dụng ý.
Lão giả đó chắp tay, trên mặt lộ ra nụ cười gượng, ngẩng đầu nhìn người còn lại, do dự nói:
- Lâm đạo hữu.
Trên cao trăm trượng, Lâm Nhất ngự không mà đứng, khóe miệng mặc dù nở nụ cười lạnh, nhưng trong mắt lại đầy vẻ đề phòng. Trước đây, lúc Xuất Vân Tử hiện thân hắn đã phát giác có sự tồn tại của một vị cố nhân khác. Quả nhiên, người tên mập đó dẫn tới không phải xa lạ gì, chính là Công Lương Tán mất tích đã lâu này. Đối phương hiện giờ hiện giờ tu vi Hóa Thần hậu kỳ đại thành, chắc hẳn mấy năm nay sống không tồi.
Lâm Nhất hừ một tiếng với Công Lương Tán, quang sang nhìn về phía người còn lại, quát lên:
- Xuất Vân Tử! Niệm tình ngươi không liên quan tới trường kiếp nạn năm đó, ta mới bỏ qua chuyện cũ! Mà ngươi biết rõ tên giặc này chính là kẻ đầu sỏ, không giết hắn để báo thù cho đồng đạo Cửu Châu ta là có đạo lý gì? Dẫn ta tới gặp hắn, chẳng lẽ là muốn liên thủ đối phó với ta à?
Xuất Vân Tử vung tay áo xoay người bước ra mấy bước, gắt:
- Ta nhổ vào! Ngươi đừng có không biết tốt xấu như vậy! Ta giúp Công Lương Tán đạo hữu, tìm ngươi đã hơn bốn năm năm rồi, chỉ là muốn làm sáng tỏ hiểu lầm trước kia mà thôi, không có ý gì khác! Đều là đạo hữu Cửu Châu, cớ gì phải thế? Muốn tổn thương tới hòa khí à! Nếu ngươi thật sự muốn giết muốn đánh, không liên quan tới ta.
Nói xong, hắn tránh sang bên, thờ ơ khoanh tay đứng nhìn.
Công Lương Tán sớm đã được lĩnh giáo sự vô lễ mãnh liệt của Lâm Nhất, vội vàng mang theo mấy phần khiêm tốn và lấy lòng nói:
- Lâm đạo hữu! Xin hãy nghe ta nói một lời.
Nhìn người quen thuộc cùng với sắc mặt xa lạ đó, khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, trong mắt lãnh mang chớp động. Hắn không muốn biết này trước mắt làm thế nào mà đi cùng nhau, lại càng không muốn truy cứu dụng ý thật sự khiến Xuất Vân Tử nói dối hết lần này tới lần khác. Hắn chỉ nghĩ tới hôm nay sẽ giải quyết như thế nào, và nên tiếp tục như thế nào. Theo tu vi từ từ đề thăng, loại cảm giác nguy cơ này càng lúc càng sâu sắc.
Lâm Nhất chắp tay sau lưng, lạnh lùng quan sát bốn phía, trong hai mắt hiện lên một tia thần sắc kiêu ngạo. Sau đó, hắn thầm hừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Công Lương Tán! Ngươi cấu kết Phục Long môn, giết hại đạo hữu Cửu Châu, chính là tội ác tày trời!
Trên người hắn lộ ra khí phách khó hiểu, lại nghiêm nghị nói:
- Niêm tình Xuất Vân Tử, ta cho ngươi được biện bạch. Mà nếu có nửa câu không thật, giờ này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.
Chòm râu bạc trắng thưa thớt của Công Lương Tán run run, ra vẻ trấn định ho khẽ một tiếng, vội vàng mang theo mấy phần xấu hổ nói:
- Tiên đạo đa biến, sinh tử do trời, há lại chỉ trích bừa bãi. Mà ta cũng đến từ Cửu Châu, há lại là hạng người bạc tình quả nghĩa.
Ở trong mắt người thường, thời gian không tới tám mươi năm từ Nguyên Anh hậu kỳ tu tới Hóa Thần đã là hiếm thấy rồi. Hơn nữa còn được Xuất Vân Thử báo trước, Công Lương Tán lúc này mới đối đãi với Lâm Nhất như đạo hữu ngang hàng. Mà giọng điệu của đối phương rõ ràng là đang răn dạy tiểu bối, hắn cảm thấy mất mặt, không khỏi hơi khựng lại, làm ra bộ dạng cố nén giận, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Thôi! Hãy nghe ta nói! Một ngày đó ta bị người bắt, thần hồn bị quản chế, thân bất do kỷ.
Lâm Nhất bất động thần sắc ồ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống chất vấn:
- Quả đúng như lời ngươi nói à? Vậy vì sao lại muốn tìm ta tới đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.