Chương 2298: Từ chối thì bất kính (1)
Duệ Quang
22/01/2023
- Không được giết cô gái này.
Huyền Ngọc Tử cùng Nhĩ Huyền mang theo búa bén đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Lúc trước đã bàn bạc tốt, đầu tiên hợp lại đánh hạ bảy đối thủ, sau đó mới kiến cơ hành sự. Ai ngờ lại có người thi triển thủ quyết muốn đại khai sát giới, có thể khiến tất cả đều rối loạn. Giờ khắc này bản thân đã khó bảo toàn, còn người nào có tâm tư đi giết người khác?
Nhưng vì sao Lâm Nhất lại xông về phía huyết đàm? Đám người Tam Thủy cùng Nguyên Tín Tử nhất định sẽ không bỏ qua…
Tất cả ý nghĩ chỉ chợt lóe lên, Minh Cơ đã bay tới phía trên huyết đàm. Hắn đi vô cùng nhanh, quanh thân hiện lên một luồng quang mang quỷ dị, lập tức vượt qua sự ngăn trở của hỏa diễm hắc sắc, không chút chậm trễ ghim xuống đất…
Lâm Nhất đi theo sau nhưng vẫn chậm một bước, vừa lúc đó một luồng hỏa quang màu đen đột nhiên phóng tới. Người ở giữa không trung đã không cách nào né tránh, một thân ảnh đột nhiên phá thể mà ra, nhanh như tia chớp nhảy vào trong huyết đàm quỷ dị khó lương. Mà bản thân còn lại vẫn đi rất chậm, bàn tay vung ra chộp tới, bóp lửa ma đáng sợ kia vào trong lòng bàn tay.
Tam Thủy thu hồi vòng sắt, vẫn chưa rời khỏi bãi đá, thần sắc ngẩn ngơ.
Thanh niên mặc áo bào tro kia thừa kia đi vào, tới trên huyết đàm, lăng không ba trượng đứng trên không, không quan tâm tới hỏa diễm hắc sắc cháy lớn. Không chỉ như vậy, khí thế quanh thân hắn còn mạnh lên, tương xứng với cao thủ cảnh giới Động Thiên. Mà hắn chỉ tùy ý mở bàn tay phải, từng luồng hỏa diễm đã từ từ biến mất.
Thấy thế Tam Thủy ngạc nhiên kêu thất thanh:
- Ngươi là người phương nào? Vì sao không sợ âm hỏa ma sát…
Lời còn chưa dứt, hắn cùng đám người Nguyên Tín Tử đều rời khỏi bãi đá, nhưng không đi về phía trước mà lăng không cách xa nhau trăm trượng.
Cùng lúc đó, huyết đàm hơn mười trượng dường như sôi trào, từng luồng sóng trào cuồn cuộn kịch liệt, theo đó lần lượt nhảy lên hai thân ảnh.
Một người trong đó cầm một vật trong tay, trong nháy mắt hợp hai làm một với Lâm Nhất.
Người khác chính là Minh Cơ, kinh hô:
- Lâm đạo hữu, xin hãy đưa huyết sát cho ta…
Hắn bỗng nhiên đánh về phía Lâm Nhất, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn dường như mang theo sát khí nhàn nhạt.
Lâm Nhất vẫn còn đứng nguyên không cử động. Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua, không nói hai lời, đưa tay bắn ra. Một ngọn lửa màu đen đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến khí tức ở huyết đàm tăng thêm vài phần âm trầm đáng sợ, đánh thẳng về phía Minh Cơ.
Hắn không sợ hãi âm hỏa ma sát mà còn thao túng dễ dàng? Trong lòng Minh Cơ phát lạnh, thần sắc kinh ngạc, nhanh chóng sử dụng pháp quyết xoay người tránh né. Dù vậy thế tới uy lực của ngọn lửa màu đen vẫn cực nhanh, giống như một tia sét màu đen đánh tới khiến người khác khó lòng phòng bị. Một thanh âm “ầm” vang lên, quang mang bùng lên, hắn bỗng nhiên té bay ra ngoài, tới khi thân hình ra tới bên ngoài mười mấy trượng mới có thể ổn định, thẹn quá thành giận quát lên:
- Lâm đạo hữu lâm trận phản chiến, là vì cái gì…
Ngươi gạt ta một thời gian dài là vì cái gì?
Lâm Nhất không thèm cãi lại, mở năm ngón tay phải, một ngọn lửa màu đen biến mất trong lòng bàn tay. Giống như có điều suy nghĩ, chợt cúi đầu quan sát, sau đó hắn vung ống tay áo ra sau người, lại đưa tay trái ra, trong hai mắt ẩn hiện tia máu.
Một viên châu tử sắc lớn chừng quả đấm, óng ánh trong suốt như ngọc, quang hoa lưu chuyển. Tay nắm vào liền mát lạnh, uy thế không gì bằng khiến tâm thần người khác kích động khó có thể tự giữ. Chắc chắn nó không chỉ ẩn chứa thật lớn lực thiên địa mà còn là vô tận, hơn nữa còn ngưng tụ ngàn vạn tu vi máu huyết của tu sĩ, có tương liên với huyết đàm phía dưới.
Cái đó chính là huyết sát thần bí khó lường?
Trong lúc Lâm Nhất đang ngờ vực, mười một người còn sót lại ở bốn phía đều mang thần sắc khác nhau.
Huyền Ngọc Tử cùng Nhĩ Huyền trốn ở ngoài trăm trượng, vẫn mang theo búa bén không buông tay. Hai người đều trố mắt ngạc nhiên, không rõ tình huống.
Lúc trước đã từng có giao hẹn, vì sao lại nhiều lần xuất hiện dị biến? Lúc Minh Cơ thi triển thủ quyết cũng không chỉ có ba thành tu vi, ngược lại còn hơn cả Tiên Quân trung kỳ. Mà càng kinh người hơn, Lâm Nhất lại không có dấu hiệu tu vi bị quản chế, quanh thân phát ra uy thế, nghiễm nhiên chính là một cao thủ tiền bối Động Thiên cảnh! Hai người đó quái dị như vậy, rốt cục có ý đồ gì?
Nhưng sau khi Huyền Ngọc Tử bớt kinh ngạc lại âm thầm vui vẻ. Lâm huynh rất uy vũ khiến người khác có kích động muốn dựa vào…
Nữ tử tư thế oai hùng bừng bừng đứng một mình ở cách đó không xa cũng kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm người… Hắn là Ma tu sao?
Minh Cơ thét hỏi, không người đáp lại, Hắn nhìn về phía thân ảnh đứng ngạo nghễ trên huyết đàm, âm thầm nổi giận, lại càng thêm không ngờ…
Người nọ nhìn như tuổi còn trẻ không chịu vào khuôn phép, lại có tâm cơ thâm trầm cùng thủ đoạn cay nghiệt. Hắn chẳng lẽ đến vì huyết sát, có lai lịch thế nào?
Vào lúc này, Tam Thủy đi tới phía trước, ra vẻ ung dung nói:
- Vị này chắc là Lâm đạo hữu! Xin giao huyết sát trong tay ngươi ra, chuyện cũ sẽ bỏ qua…
Nguyên Tín Tử bên cạnh hắn sau khi bình tĩnh cũng thay đổi ánh mắt, phụ họa nói:
- Sư huynh nói có lý! Chỉ cần giao huyết sát ra, ngươi có thể rời đi…!
Có người lên tiếng nói:
- Không thể được…
Theo đó có người tức giận nói:
- Lớn mật! Làm càn…
Lâm Nhất theo tiếng ngẩng đầu, nhếch miệng mỉm cười. Hắn nhìn về phía bên phải, hiếu kỳ hỏi:
- Minh Cơ đạo hữu! Giao ra huyết sát, ta và ngươi đều có con đường sống, có cái gì không được chứ…?
Đám người Tam Thủy ở bên ngoài trăm trượng liên tục gật đầu, thúc giục:
- Nếu hôm nay các ngươi kiên quyết đi, đừng nên phạm sai lầm…
Minh Cơ lo sợ Lâm Nhất bị người khác thuyết phục, nhanh chóng ngăn lại nói:
- Bí cảnh nơi này là do Lăng Đạo Trung Thiên Ma thành thiết lập. Người nọ vì để luyện chế huyết sát đã tàn sát hơn vạn tu sĩ, nếu để lộ ra chắc chắn sẽ tạo nên sóng to gió lớn ở hồng hoang! Thử nghĩ, những… môn nhân này của hắn sẽ chịu thả ngươi đi sao…
Tồn tại một tù nhân như vậy, dám nhiều lần phạm thượng muốn mưu đồ bất chính. Tam Thủy giận dữ quát to:
- Ngươi muốn chết…
Huyền Ngọc Tử cùng Nhĩ Huyền mang theo búa bén đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Lúc trước đã bàn bạc tốt, đầu tiên hợp lại đánh hạ bảy đối thủ, sau đó mới kiến cơ hành sự. Ai ngờ lại có người thi triển thủ quyết muốn đại khai sát giới, có thể khiến tất cả đều rối loạn. Giờ khắc này bản thân đã khó bảo toàn, còn người nào có tâm tư đi giết người khác?
Nhưng vì sao Lâm Nhất lại xông về phía huyết đàm? Đám người Tam Thủy cùng Nguyên Tín Tử nhất định sẽ không bỏ qua…
Tất cả ý nghĩ chỉ chợt lóe lên, Minh Cơ đã bay tới phía trên huyết đàm. Hắn đi vô cùng nhanh, quanh thân hiện lên một luồng quang mang quỷ dị, lập tức vượt qua sự ngăn trở của hỏa diễm hắc sắc, không chút chậm trễ ghim xuống đất…
Lâm Nhất đi theo sau nhưng vẫn chậm một bước, vừa lúc đó một luồng hỏa quang màu đen đột nhiên phóng tới. Người ở giữa không trung đã không cách nào né tránh, một thân ảnh đột nhiên phá thể mà ra, nhanh như tia chớp nhảy vào trong huyết đàm quỷ dị khó lương. Mà bản thân còn lại vẫn đi rất chậm, bàn tay vung ra chộp tới, bóp lửa ma đáng sợ kia vào trong lòng bàn tay.
Tam Thủy thu hồi vòng sắt, vẫn chưa rời khỏi bãi đá, thần sắc ngẩn ngơ.
Thanh niên mặc áo bào tro kia thừa kia đi vào, tới trên huyết đàm, lăng không ba trượng đứng trên không, không quan tâm tới hỏa diễm hắc sắc cháy lớn. Không chỉ như vậy, khí thế quanh thân hắn còn mạnh lên, tương xứng với cao thủ cảnh giới Động Thiên. Mà hắn chỉ tùy ý mở bàn tay phải, từng luồng hỏa diễm đã từ từ biến mất.
Thấy thế Tam Thủy ngạc nhiên kêu thất thanh:
- Ngươi là người phương nào? Vì sao không sợ âm hỏa ma sát…
Lời còn chưa dứt, hắn cùng đám người Nguyên Tín Tử đều rời khỏi bãi đá, nhưng không đi về phía trước mà lăng không cách xa nhau trăm trượng.
Cùng lúc đó, huyết đàm hơn mười trượng dường như sôi trào, từng luồng sóng trào cuồn cuộn kịch liệt, theo đó lần lượt nhảy lên hai thân ảnh.
Một người trong đó cầm một vật trong tay, trong nháy mắt hợp hai làm một với Lâm Nhất.
Người khác chính là Minh Cơ, kinh hô:
- Lâm đạo hữu, xin hãy đưa huyết sát cho ta…
Hắn bỗng nhiên đánh về phía Lâm Nhất, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn dường như mang theo sát khí nhàn nhạt.
Lâm Nhất vẫn còn đứng nguyên không cử động. Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua, không nói hai lời, đưa tay bắn ra. Một ngọn lửa màu đen đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến khí tức ở huyết đàm tăng thêm vài phần âm trầm đáng sợ, đánh thẳng về phía Minh Cơ.
Hắn không sợ hãi âm hỏa ma sát mà còn thao túng dễ dàng? Trong lòng Minh Cơ phát lạnh, thần sắc kinh ngạc, nhanh chóng sử dụng pháp quyết xoay người tránh né. Dù vậy thế tới uy lực của ngọn lửa màu đen vẫn cực nhanh, giống như một tia sét màu đen đánh tới khiến người khác khó lòng phòng bị. Một thanh âm “ầm” vang lên, quang mang bùng lên, hắn bỗng nhiên té bay ra ngoài, tới khi thân hình ra tới bên ngoài mười mấy trượng mới có thể ổn định, thẹn quá thành giận quát lên:
- Lâm đạo hữu lâm trận phản chiến, là vì cái gì…
Ngươi gạt ta một thời gian dài là vì cái gì?
Lâm Nhất không thèm cãi lại, mở năm ngón tay phải, một ngọn lửa màu đen biến mất trong lòng bàn tay. Giống như có điều suy nghĩ, chợt cúi đầu quan sát, sau đó hắn vung ống tay áo ra sau người, lại đưa tay trái ra, trong hai mắt ẩn hiện tia máu.
Một viên châu tử sắc lớn chừng quả đấm, óng ánh trong suốt như ngọc, quang hoa lưu chuyển. Tay nắm vào liền mát lạnh, uy thế không gì bằng khiến tâm thần người khác kích động khó có thể tự giữ. Chắc chắn nó không chỉ ẩn chứa thật lớn lực thiên địa mà còn là vô tận, hơn nữa còn ngưng tụ ngàn vạn tu vi máu huyết của tu sĩ, có tương liên với huyết đàm phía dưới.
Cái đó chính là huyết sát thần bí khó lường?
Trong lúc Lâm Nhất đang ngờ vực, mười một người còn sót lại ở bốn phía đều mang thần sắc khác nhau.
Huyền Ngọc Tử cùng Nhĩ Huyền trốn ở ngoài trăm trượng, vẫn mang theo búa bén không buông tay. Hai người đều trố mắt ngạc nhiên, không rõ tình huống.
Lúc trước đã từng có giao hẹn, vì sao lại nhiều lần xuất hiện dị biến? Lúc Minh Cơ thi triển thủ quyết cũng không chỉ có ba thành tu vi, ngược lại còn hơn cả Tiên Quân trung kỳ. Mà càng kinh người hơn, Lâm Nhất lại không có dấu hiệu tu vi bị quản chế, quanh thân phát ra uy thế, nghiễm nhiên chính là một cao thủ tiền bối Động Thiên cảnh! Hai người đó quái dị như vậy, rốt cục có ý đồ gì?
Nhưng sau khi Huyền Ngọc Tử bớt kinh ngạc lại âm thầm vui vẻ. Lâm huynh rất uy vũ khiến người khác có kích động muốn dựa vào…
Nữ tử tư thế oai hùng bừng bừng đứng một mình ở cách đó không xa cũng kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm người… Hắn là Ma tu sao?
Minh Cơ thét hỏi, không người đáp lại, Hắn nhìn về phía thân ảnh đứng ngạo nghễ trên huyết đàm, âm thầm nổi giận, lại càng thêm không ngờ…
Người nọ nhìn như tuổi còn trẻ không chịu vào khuôn phép, lại có tâm cơ thâm trầm cùng thủ đoạn cay nghiệt. Hắn chẳng lẽ đến vì huyết sát, có lai lịch thế nào?
Vào lúc này, Tam Thủy đi tới phía trước, ra vẻ ung dung nói:
- Vị này chắc là Lâm đạo hữu! Xin giao huyết sát trong tay ngươi ra, chuyện cũ sẽ bỏ qua…
Nguyên Tín Tử bên cạnh hắn sau khi bình tĩnh cũng thay đổi ánh mắt, phụ họa nói:
- Sư huynh nói có lý! Chỉ cần giao huyết sát ra, ngươi có thể rời đi…!
Có người lên tiếng nói:
- Không thể được…
Theo đó có người tức giận nói:
- Lớn mật! Làm càn…
Lâm Nhất theo tiếng ngẩng đầu, nhếch miệng mỉm cười. Hắn nhìn về phía bên phải, hiếu kỳ hỏi:
- Minh Cơ đạo hữu! Giao ra huyết sát, ta và ngươi đều có con đường sống, có cái gì không được chứ…?
Đám người Tam Thủy ở bên ngoài trăm trượng liên tục gật đầu, thúc giục:
- Nếu hôm nay các ngươi kiên quyết đi, đừng nên phạm sai lầm…
Minh Cơ lo sợ Lâm Nhất bị người khác thuyết phục, nhanh chóng ngăn lại nói:
- Bí cảnh nơi này là do Lăng Đạo Trung Thiên Ma thành thiết lập. Người nọ vì để luyện chế huyết sát đã tàn sát hơn vạn tu sĩ, nếu để lộ ra chắc chắn sẽ tạo nên sóng to gió lớn ở hồng hoang! Thử nghĩ, những… môn nhân này của hắn sẽ chịu thả ngươi đi sao…
Tồn tại một tù nhân như vậy, dám nhiều lần phạm thượng muốn mưu đồ bất chính. Tam Thủy giận dữ quát to:
- Ngươi muốn chết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.