Chương 1554: Tử Tang thánh nhân (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Ở bên trong động phủ, sạch sẽ không dính hạt bụi. Ngoại trừ một chiếc giường ra thì cũng không bày biện những thứ khác. Khiến cho khoảng không gian chỉ rộng hơn mười trượng trở nên khá là thoáng đãng, rộng rãi. Ở sâu bên trong còn có hai cánh cửa khác, giống như là cửa động, hẳn là chỗ để ngủ lại.
Đập vào mắt không thấy điểm nào dị thường, Lâm Nhất chậm rãi bước lên trước, dáng đi rất thong thả. Trên chiếc giường bạch ngọc thạch, tùy ý bày ra ba tấm bồ đoàn. Mà ở trên mấy tảng đá gần đó, có một miếng ngọc giản và một mảnh ngọc phù, được vứt khá là tùy ý.
Lâm Nhất bước đến bên cạnh gường, cúi đầu xem xét bồ đoàn. Bồ đoàn được luyện chế từ các loại dị thảo, bên trong có hào quang màu bạc chớp động, hơn nữa còn rất mềm mại, lộ ra khí chất bất phàm.
Chỉ trong nháy mắt, đồ vật trên tay Lâm Nhất biến mất. Hắn vung tay áo bay đến, lại chạm vào hai chiếc bồ đoàn còn lại. Sau đó, hắn mới tiến đến bức tường phía sau đến xem xét. Giường bạch ngọc thạch cũng không tệ!
Lắc đầu, Lâm Nhất bước đến bên mấy tảng đá bên cạnh, hắn nhẹ nhàng nhặt hai thứ đồ được bỏ tùy tiện kia, nội tâm khẽ động...
Cùng lúc đó, chợt có người kinh ngạc đến nghẹn ngào, lời nói vừa ra đến miệng đa nuốt lại vào trong..
Lâm Nhất cũng không để tâm đến cái người trong khí hải, chuyên tâm nghiền ngẫm, kế đó lại dùng thần thức dò xét miếng ngọc phù kia. Đuôi lông mày của hắn chợt giật giật mấy cái. Sau một chớp mắt, hắn liền cất vật trong tay đi, rồi nhấc chân tiến đến trước hai cánh cửa đá kia. Vẫn là một bộ dạng nặng nề tâm sự.
Chỉ vài bước, hắn đã bước đến trước cửa của gian phòng thạch thất kia. Lúc này, đôi mắt của Lâm Nhất chợt sáng ngời. Gian thạch thất kia chỉ rộng chừng một trượng, ở chính giữa có bày một chiếc bệ đá rộng khoảng ba thước. Trong một đoàn hào quang là năm chiếc bình ngọc lững lờ trôi nổi.
Trong đôi mắt của Lâm Nhất, Huyễn đồng tử mở ra, lập lòe, hắn từng bước tiến đến gần bệ đá. Ngoại trừ Huyền không pháp trận ra thi cũng không có những cấm chế khác. Những chiếc bình ngọc lơ lững kia đều dài khoảng ba tấc, phía trên có chữ Thú nguyên đan và Phạm Thiên đan.
Ba bình Thú nguyên đan trong đó là để trợ giúp thần giao tu thành nguyên thần? Hai bình Phạm Thiên đan dùng để giúp thần giao bốn chân đề thăng tu vi? Đan dược tiên nhân để lại chắc chắn là cực kỳ bất phàm...
Lâm Nhất vung cánh tay lên, xuyên qua màn hào quang, thu cả năm bình đan dược vào.
Nhưng đúng vào lúc này, chợt lại có người bỗng nổi giận lôi đình, hơn nữa còn giận đến mức chắp hai tay sau lưng, cất bước đi tới đi lui, gương mặt đằng đằng sát khí.
Lâm Nhất rồi lại làm như không biết động tĩnh bên trong khí hải, quay người bước ra ngoài. Lúc hắn tiến vào một gian thạch thất khác đột nhiên lại muốn dừng lại một chút.
Ở trong gian thạch thất ở cuối động phủ này hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ vật gì, chỉ có một tòa trận pháp dễ là nhận thấy trên mặt đất. Tòa trận cước kia rất dễ phân biệt, tổng cộng có sáu viên tiên tinh lớn bằng đầu ngón út, chúng là đang chèo chống sự vận chuyển của pháp trận.
Động phủ rất hoàn hảo, tòa truyền tống trận này cũng không hề bị tổn hại gì. Chuyện lúc trước xảy ra quá mức bất ngờ vậy nên Tử Tang thánh nhân mới đi vội vàng như vậy? Rốt cuộc thì tại vài vạn năm trước, đã xảy ra chuyện gì...
Đứng trước trận pháp trầm tư hồi lâu, Lâm Nhất lại lấy ra miếng ngọc giản hắn nhặt được trên mấy tảng đá, giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình:
- Lão Long, vừa rồi ông vô tâm nói ra những lời kia, nhưng ta lại nhớ rất rõ, không sót một chữ. Ông nói, công pháp mà thần giao tu luyện là trộm từ Thăng Long quyết, ta cũng đồng ý. Tuy cả hai có chỗ khác biệt, nhưng lại giống nhau đến năm phần. Ông còn nói Phần Thiên đan chính là mô phỏng theo Thăng Long đan của Long Tộc để luyện chế ra, nhưng lại thô không chịu nổi. Ông còn nói người nào đó đại nghịch bất đạo, giộng điệu lại thống mạ vô cùng...
- Ta nói thế thì sao chứ?
Ở bên trong Khí hải, Lão Long gầm lên một tiếng, mắng:
- Con mẹ nó! Đánh cắp công pháp, ngay cả đan dược độc môn cũng luyện chế ra, đây là có người sớm đã theo dõi Long tộc a! Nhớ đến ngày đó, lão tử vẫn không hay biết gì...
- Ta đang hỏi ông!
Lâm Nhất cũng không có biểu cảm gì, tiếp tục truy hỏi:
- Nếu như Phạm Thiên đan này đến từ Long tộc thì liệu có thể cấp cho Long Anh của ta sử dụng không? Mà Chí Tôn Tiên Vực năm đó là ai? Vị thê thiếp hay là hồng nhan tri kỷ kia là ai? Mà Tử Tang Thánh Nhân kia đang ở đây, vì sao lại phải rời đi...
Lão Long khí thế kiêu ngạo, căn bản là cũng không đợi hắn nói hết lời đã ngang ngược quát mắng, cắt ngang:
- Lão tử không biết...
Lâm Nhất nhíu chặt hai hàng lông mày, “phanh” một tiếng, miếng ngọc giản trong tay bị hắn bóp nát. Dáng vẻ của hắn khá hờ hững, lời nói dần trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc nói:
- Trước đây ta đã nói rồi, ngươi còn dám làm mình làm mẩy, qua la tắc trách thì đường ai nấy đi, duyên phậm xem như chấm dứt.
Hắn há mồm, nhổ ra một đạo kim quang, sau đó bắt lấy vứt sang một bên. Hắn cũng không thèm nhìn Kim Long kiếm rơi trên mặt đất một cái, mang theo khí thế ngạo nghễ, trầm giọng quát:
- Vật trở về với chủ, ngươi cũng không còn liên quan gì đến ta...
Ở bên trong khí hải, Lão Long chợt ngây ngốc. Lão đưa tay, vuốt chòm râu của mình, ngạc nhiên thốt lên một câu:
- Con mẹ nó, đây là trở mặt vô tình! Người dám nói chuyện như vậy với ông đây trên đời này chỉ có một người...
Lâm Nhất cũng không thèm để ý đến lão, hừ lạnh một tiếng. Ở bên trong khí hải, Tam Anh khí thế hung hăng, bày ra tư thế sẵn sàng động thủ, đây là muốn cưỡng ép đuổi khách đấy.
Hết nhìn trái đến nhìn phải, Lão Long kinh ngạc nói:
- Ngươi còn sử dụng cả Thiên Ma ấn, không sợ khí hải sẽ bị hủy...
Lâm Nhất không cho là đúng, nói:
- Họa lớn trong lòng, như gạch ngói cùng vỡ!
Đập vào mắt không thấy điểm nào dị thường, Lâm Nhất chậm rãi bước lên trước, dáng đi rất thong thả. Trên chiếc giường bạch ngọc thạch, tùy ý bày ra ba tấm bồ đoàn. Mà ở trên mấy tảng đá gần đó, có một miếng ngọc giản và một mảnh ngọc phù, được vứt khá là tùy ý.
Lâm Nhất bước đến bên cạnh gường, cúi đầu xem xét bồ đoàn. Bồ đoàn được luyện chế từ các loại dị thảo, bên trong có hào quang màu bạc chớp động, hơn nữa còn rất mềm mại, lộ ra khí chất bất phàm.
Chỉ trong nháy mắt, đồ vật trên tay Lâm Nhất biến mất. Hắn vung tay áo bay đến, lại chạm vào hai chiếc bồ đoàn còn lại. Sau đó, hắn mới tiến đến bức tường phía sau đến xem xét. Giường bạch ngọc thạch cũng không tệ!
Lắc đầu, Lâm Nhất bước đến bên mấy tảng đá bên cạnh, hắn nhẹ nhàng nhặt hai thứ đồ được bỏ tùy tiện kia, nội tâm khẽ động...
Cùng lúc đó, chợt có người kinh ngạc đến nghẹn ngào, lời nói vừa ra đến miệng đa nuốt lại vào trong..
Lâm Nhất cũng không để tâm đến cái người trong khí hải, chuyên tâm nghiền ngẫm, kế đó lại dùng thần thức dò xét miếng ngọc phù kia. Đuôi lông mày của hắn chợt giật giật mấy cái. Sau một chớp mắt, hắn liền cất vật trong tay đi, rồi nhấc chân tiến đến trước hai cánh cửa đá kia. Vẫn là một bộ dạng nặng nề tâm sự.
Chỉ vài bước, hắn đã bước đến trước cửa của gian phòng thạch thất kia. Lúc này, đôi mắt của Lâm Nhất chợt sáng ngời. Gian thạch thất kia chỉ rộng chừng một trượng, ở chính giữa có bày một chiếc bệ đá rộng khoảng ba thước. Trong một đoàn hào quang là năm chiếc bình ngọc lững lờ trôi nổi.
Trong đôi mắt của Lâm Nhất, Huyễn đồng tử mở ra, lập lòe, hắn từng bước tiến đến gần bệ đá. Ngoại trừ Huyền không pháp trận ra thi cũng không có những cấm chế khác. Những chiếc bình ngọc lơ lững kia đều dài khoảng ba tấc, phía trên có chữ Thú nguyên đan và Phạm Thiên đan.
Ba bình Thú nguyên đan trong đó là để trợ giúp thần giao tu thành nguyên thần? Hai bình Phạm Thiên đan dùng để giúp thần giao bốn chân đề thăng tu vi? Đan dược tiên nhân để lại chắc chắn là cực kỳ bất phàm...
Lâm Nhất vung cánh tay lên, xuyên qua màn hào quang, thu cả năm bình đan dược vào.
Nhưng đúng vào lúc này, chợt lại có người bỗng nổi giận lôi đình, hơn nữa còn giận đến mức chắp hai tay sau lưng, cất bước đi tới đi lui, gương mặt đằng đằng sát khí.
Lâm Nhất rồi lại làm như không biết động tĩnh bên trong khí hải, quay người bước ra ngoài. Lúc hắn tiến vào một gian thạch thất khác đột nhiên lại muốn dừng lại một chút.
Ở trong gian thạch thất ở cuối động phủ này hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ vật gì, chỉ có một tòa trận pháp dễ là nhận thấy trên mặt đất. Tòa trận cước kia rất dễ phân biệt, tổng cộng có sáu viên tiên tinh lớn bằng đầu ngón út, chúng là đang chèo chống sự vận chuyển của pháp trận.
Động phủ rất hoàn hảo, tòa truyền tống trận này cũng không hề bị tổn hại gì. Chuyện lúc trước xảy ra quá mức bất ngờ vậy nên Tử Tang thánh nhân mới đi vội vàng như vậy? Rốt cuộc thì tại vài vạn năm trước, đã xảy ra chuyện gì...
Đứng trước trận pháp trầm tư hồi lâu, Lâm Nhất lại lấy ra miếng ngọc giản hắn nhặt được trên mấy tảng đá, giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình:
- Lão Long, vừa rồi ông vô tâm nói ra những lời kia, nhưng ta lại nhớ rất rõ, không sót một chữ. Ông nói, công pháp mà thần giao tu luyện là trộm từ Thăng Long quyết, ta cũng đồng ý. Tuy cả hai có chỗ khác biệt, nhưng lại giống nhau đến năm phần. Ông còn nói Phần Thiên đan chính là mô phỏng theo Thăng Long đan của Long Tộc để luyện chế ra, nhưng lại thô không chịu nổi. Ông còn nói người nào đó đại nghịch bất đạo, giộng điệu lại thống mạ vô cùng...
- Ta nói thế thì sao chứ?
Ở bên trong Khí hải, Lão Long gầm lên một tiếng, mắng:
- Con mẹ nó! Đánh cắp công pháp, ngay cả đan dược độc môn cũng luyện chế ra, đây là có người sớm đã theo dõi Long tộc a! Nhớ đến ngày đó, lão tử vẫn không hay biết gì...
- Ta đang hỏi ông!
Lâm Nhất cũng không có biểu cảm gì, tiếp tục truy hỏi:
- Nếu như Phạm Thiên đan này đến từ Long tộc thì liệu có thể cấp cho Long Anh của ta sử dụng không? Mà Chí Tôn Tiên Vực năm đó là ai? Vị thê thiếp hay là hồng nhan tri kỷ kia là ai? Mà Tử Tang Thánh Nhân kia đang ở đây, vì sao lại phải rời đi...
Lão Long khí thế kiêu ngạo, căn bản là cũng không đợi hắn nói hết lời đã ngang ngược quát mắng, cắt ngang:
- Lão tử không biết...
Lâm Nhất nhíu chặt hai hàng lông mày, “phanh” một tiếng, miếng ngọc giản trong tay bị hắn bóp nát. Dáng vẻ của hắn khá hờ hững, lời nói dần trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc nói:
- Trước đây ta đã nói rồi, ngươi còn dám làm mình làm mẩy, qua la tắc trách thì đường ai nấy đi, duyên phậm xem như chấm dứt.
Hắn há mồm, nhổ ra một đạo kim quang, sau đó bắt lấy vứt sang một bên. Hắn cũng không thèm nhìn Kim Long kiếm rơi trên mặt đất một cái, mang theo khí thế ngạo nghễ, trầm giọng quát:
- Vật trở về với chủ, ngươi cũng không còn liên quan gì đến ta...
Ở bên trong khí hải, Lão Long chợt ngây ngốc. Lão đưa tay, vuốt chòm râu của mình, ngạc nhiên thốt lên một câu:
- Con mẹ nó, đây là trở mặt vô tình! Người dám nói chuyện như vậy với ông đây trên đời này chỉ có một người...
Lâm Nhất cũng không thèm để ý đến lão, hừ lạnh một tiếng. Ở bên trong khí hải, Tam Anh khí thế hung hăng, bày ra tư thế sẵn sàng động thủ, đây là muốn cưỡng ép đuổi khách đấy.
Hết nhìn trái đến nhìn phải, Lão Long kinh ngạc nói:
- Ngươi còn sử dụng cả Thiên Ma ấn, không sợ khí hải sẽ bị hủy...
Lâm Nhất không cho là đúng, nói:
- Họa lớn trong lòng, như gạch ngói cùng vỡ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.