Chương 983: Tử tù (2)
Duệ Quang
04/10/2021
- Mẹ nó, Liễu quan tài ngươi đừng hở tý lại khóc lóc nỉ non nữa. Những đại nhân chơi gái gọi là học đòi văn vẻ, ngươi là một thư sinh nghèo cũng muốn đi tới chỗ đó ung dung tự tại, cũng chỉ có thể bôi nhọ đạo đức văn chương, chìm đắm trong trụy lạc. Hơn nữa, ngươi trêu đùa nữ tử thanh lâu kia chính là kẻ huyện úy đại nhân độc chiếm, hắn không trừng trị ngươi thì trừng trị ai? Nên ngươi gặp xui xẻo là đúng rồi! Tuy nhiên ngươi nghe lời của lão tử, thức thời một chút... Chưa chắc đã không có đường sống...
Đồng sẹo đang khẽ nói xuống, giọng điệu cũng thâm trầm hơn rất nhiều, hình như có phần ám chỉ. Hắn còn chưa nói dứt lời đã dứt khoát chui vào trong đống cỏ. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng ngáy vang lên.
Liễu quan tài là biệt hiệu do Đồng sẹo đặt, Liễu tú tài là do Tề Hắc Tử tôn trọng gọi. Thật ra, đây là một người đọc sách nghèo túng, dựa vào một chút phúc lợi của tổ tiên để lại sống qua ngày. Đồng sẹo tất nhiên cũng là một biệt hiệu, đó là một tên cướp giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, tiếng xấu lan xa. Lần này bất ngờ hắn bị bắt, nhưng không quá để ý.
Có lẽ vì lời Đồng sẹo vừa nói, Liễu tú tài trốn trong đống lá, chớp chớp mắt. Hắn thấy Tề Hắc Tử còn sững sờ thì dịch qua, khẽ nói:
- Hắc Tử, ngủ không được à...?
Nặng nề thở dài, Tề Hắc Tử lo lắng buồn phiền nói:
- Thê tử ta ở nhà một mình, không biết nàng làm sao sống qua ngày...
Chung hoạn nạn mấy ngày, nên bọn họ đại khái cũng biết rõ tình hình của nhau. Liễu tú tài lộ ra vẻ mặt đáng khinh, cười nói:
- Trông ngươi rắn chắc như vậy, tại sao cưới hỏi rồi đến nay không có con? Có phải thê tử của ngươi có vấn đề không?
Ai ngờ Tề Hắc Tử không thích nghe câu nói này, trừng mắt, nói:
- Nói bậy! Thê tử của ta qua cửa muộn thôi...
Thấy đối phương không hiểu tình thú, Liễu tú tài bất đắc dĩ liếc mắt, vội nói:
- Biết rồi, ngươi không có tiền cưới vợ, tuổi lớn mới cưới thê tử... Còn không phải là nói nhảm một chút để giải buồn sao? Không biết đêm rét lạnh khó chịu thế nào à!
Hắn suy nghĩ một hồi, lại hỏi:
- Việc đã đến nước này, chúng ta khó thoát khỏi cái chết! Ngươi cam tâm tình nguyện như vậy...
Sau khi thở dài, tử lao không có động tĩnh gì nữa. Sau một hồi lâu, mới truyền đến tiếng nói nặng nề của Tề Hắc Tử:
- Quan pháp giống như lò lửa, chúng ta có thể làm thế nào, chỉ tự trách mình số khổ mà thôi...
Liễu tú tài âm thầm lắc đầu, không lên tiếng trả lời, cố gắng vùi sâu vào trong đống lá, không chịu lạnh giá kéo tới mà run lẩy bẩy, hắn thoáng đảo mắt, trong thần sắc có vẻ chờ mong lạ thường.
...
Vào đêm đông gió lạnh chính là lúc người ta đau khổ khó chịu nhất, trong một viện trang nhã ở huyện Tế lại đang đốt lửa lớn, ấm áp giống như mùa xuân.
Lão già mà Lâm Nhất đã gặp có dáng vẻ bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người trung bình lại có phong độ hơn hẳn người thường. Chỉ có điều được tỳ nữ hai bên ân cần hầu hạ, gương mặt ông ta giãn ra, lộ vẻ thỏa mãn. Ngồi đối diện ông ta là một nam tử mập lùn mặc quan phục, gương mặt tươi cười nịnh nọt, nâng chén mời rượu, sau đó nói:
- Ha ha! Nữ nhi tiểu thiếp của ta đã xuất giá mấy năm không có thai, sau khi dùng đan dược của tiên trưởng thì chỉ mấy tháng đã có tin vui! Không chỉ có vậy, tại hạ dùng đan dược của tiên trưởng, gân cốt càng thêm cường tráng, có hi vọng kéo dài tuổi thọ! Thúy Hồng, rót rượu...
Lão già được gọi là tiên trưởng lắc đầu, vuốt râu cười, nói:
- Đây là tiểu thuật mà thôi, chưa đủ để nhắc tới! Huyện úy đại nhân mỗi ngày đều bận rộn còn đến đây, cái này... Ha ha!
Trong khi nói chuyện, có tỳ nữ đang bóp vai của ông ta. Ông ta thoải mái nhắm hai mắt lại, trên mặt cười sung sướng.
Cuộc sống như vậy thật tốt! Nghĩ tới trước đây đau khổ tu hành cũng không được Trường Sinh, còn phải đối mặt với rất nhiều trắc trở, cuối cùng cũng không biết được mình sẽ chôn xương nơi nào. Bây giờ có giai nhân và rượu ngon làm bạn, sung sướng giống như thần tiên, vậy là đủ rồi!
- Tiên trưởng đừng khách sáo, cung phụng lão nhân gia ngài chính là phúc lớn của Cổ mỗ!
Nam tử được gọi là huyện úy vội vàng lấy lòng. Hắn nháy mắt ra hiệu cho một tỳ nữ khác. Đối phương ngoan ngoãn ngồi xuống, nhẹ nhàng đấm bóp trên đùi cho tiên trưởng.
Thấy dáng vẻ hưởng thụ của tiên trưởng, huyện úy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm nghĩ, có thể gặp được một tiên nhân chân chính như thế đúng là trời giáng hồng phúc! Mình hiếu kính ông ta, chuyện sống lâu trăm tuổi, thăng quan tiến chức sẽ nằm trong tầm tay.
Đồng sẹo đang khẽ nói xuống, giọng điệu cũng thâm trầm hơn rất nhiều, hình như có phần ám chỉ. Hắn còn chưa nói dứt lời đã dứt khoát chui vào trong đống cỏ. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng ngáy vang lên.
Liễu quan tài là biệt hiệu do Đồng sẹo đặt, Liễu tú tài là do Tề Hắc Tử tôn trọng gọi. Thật ra, đây là một người đọc sách nghèo túng, dựa vào một chút phúc lợi của tổ tiên để lại sống qua ngày. Đồng sẹo tất nhiên cũng là một biệt hiệu, đó là một tên cướp giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, tiếng xấu lan xa. Lần này bất ngờ hắn bị bắt, nhưng không quá để ý.
Có lẽ vì lời Đồng sẹo vừa nói, Liễu tú tài trốn trong đống lá, chớp chớp mắt. Hắn thấy Tề Hắc Tử còn sững sờ thì dịch qua, khẽ nói:
- Hắc Tử, ngủ không được à...?
Nặng nề thở dài, Tề Hắc Tử lo lắng buồn phiền nói:
- Thê tử ta ở nhà một mình, không biết nàng làm sao sống qua ngày...
Chung hoạn nạn mấy ngày, nên bọn họ đại khái cũng biết rõ tình hình của nhau. Liễu tú tài lộ ra vẻ mặt đáng khinh, cười nói:
- Trông ngươi rắn chắc như vậy, tại sao cưới hỏi rồi đến nay không có con? Có phải thê tử của ngươi có vấn đề không?
Ai ngờ Tề Hắc Tử không thích nghe câu nói này, trừng mắt, nói:
- Nói bậy! Thê tử của ta qua cửa muộn thôi...
Thấy đối phương không hiểu tình thú, Liễu tú tài bất đắc dĩ liếc mắt, vội nói:
- Biết rồi, ngươi không có tiền cưới vợ, tuổi lớn mới cưới thê tử... Còn không phải là nói nhảm một chút để giải buồn sao? Không biết đêm rét lạnh khó chịu thế nào à!
Hắn suy nghĩ một hồi, lại hỏi:
- Việc đã đến nước này, chúng ta khó thoát khỏi cái chết! Ngươi cam tâm tình nguyện như vậy...
Sau khi thở dài, tử lao không có động tĩnh gì nữa. Sau một hồi lâu, mới truyền đến tiếng nói nặng nề của Tề Hắc Tử:
- Quan pháp giống như lò lửa, chúng ta có thể làm thế nào, chỉ tự trách mình số khổ mà thôi...
Liễu tú tài âm thầm lắc đầu, không lên tiếng trả lời, cố gắng vùi sâu vào trong đống lá, không chịu lạnh giá kéo tới mà run lẩy bẩy, hắn thoáng đảo mắt, trong thần sắc có vẻ chờ mong lạ thường.
...
Vào đêm đông gió lạnh chính là lúc người ta đau khổ khó chịu nhất, trong một viện trang nhã ở huyện Tế lại đang đốt lửa lớn, ấm áp giống như mùa xuân.
Lão già mà Lâm Nhất đã gặp có dáng vẻ bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người trung bình lại có phong độ hơn hẳn người thường. Chỉ có điều được tỳ nữ hai bên ân cần hầu hạ, gương mặt ông ta giãn ra, lộ vẻ thỏa mãn. Ngồi đối diện ông ta là một nam tử mập lùn mặc quan phục, gương mặt tươi cười nịnh nọt, nâng chén mời rượu, sau đó nói:
- Ha ha! Nữ nhi tiểu thiếp của ta đã xuất giá mấy năm không có thai, sau khi dùng đan dược của tiên trưởng thì chỉ mấy tháng đã có tin vui! Không chỉ có vậy, tại hạ dùng đan dược của tiên trưởng, gân cốt càng thêm cường tráng, có hi vọng kéo dài tuổi thọ! Thúy Hồng, rót rượu...
Lão già được gọi là tiên trưởng lắc đầu, vuốt râu cười, nói:
- Đây là tiểu thuật mà thôi, chưa đủ để nhắc tới! Huyện úy đại nhân mỗi ngày đều bận rộn còn đến đây, cái này... Ha ha!
Trong khi nói chuyện, có tỳ nữ đang bóp vai của ông ta. Ông ta thoải mái nhắm hai mắt lại, trên mặt cười sung sướng.
Cuộc sống như vậy thật tốt! Nghĩ tới trước đây đau khổ tu hành cũng không được Trường Sinh, còn phải đối mặt với rất nhiều trắc trở, cuối cùng cũng không biết được mình sẽ chôn xương nơi nào. Bây giờ có giai nhân và rượu ngon làm bạn, sung sướng giống như thần tiên, vậy là đủ rồi!
- Tiên trưởng đừng khách sáo, cung phụng lão nhân gia ngài chính là phúc lớn của Cổ mỗ!
Nam tử được gọi là huyện úy vội vàng lấy lòng. Hắn nháy mắt ra hiệu cho một tỳ nữ khác. Đối phương ngoan ngoãn ngồi xuống, nhẹ nhàng đấm bóp trên đùi cho tiên trưởng.
Thấy dáng vẻ hưởng thụ của tiên trưởng, huyện úy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm nghĩ, có thể gặp được một tiên nhân chân chính như thế đúng là trời giáng hồng phúc! Mình hiếu kính ông ta, chuyện sống lâu trăm tuổi, thăng quan tiến chức sẽ nằm trong tầm tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.