Chương 1909: Tục không chịu được (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Tiền bối đừng hiểu lầm, ý ta nói... tiền bối có thể nhận được di hài của những tiên nhân trong Huyền Băng dưới lòng đất kia không?
Ngô Dung biết mình trách oan người nên khí thế dịu xuống, vẫn mang theo oán khí nói:
- Hừ! Quỷ Châu niêm phong thì cũng thôi, lại có càn khôn giới ngăn cản, ai còn có thể biết được tình hình bên ngoài...
Nói đến đây, hắn ngược lại ngoài ý muốn hỏi:
- Lời ngươi nói là chỗ nào...
Lâm Nhất không trả lời, mà giơ tay cầm Quỷ Châu đi về phía trước một bước. Ngay sau đó, một chút Thiên Cương Lôi Hỏa yếu ớt bay ra xung quanh thân...
Trong hang động dưới lòng đất, khi bản tôn của Lâm Nhất hiện thân, Ma tôn cùng hợp lại làm một. Hắn cách mặt đất ba thước, đi qua sương lạnh dày đặc như nước, tới trước Huyền Băng, vươn cánh tay phải mở bàn tay ra. Sau một hồi lâu, trong Quỷ Châu truyền đến một tiếng thở dài nặng nề, dường như nghĩ lại mà kinh, lại giống như lắng đọng qua năm tháng, trong bóng tàn đều là cay đắng khó nói ra...
Lâm Nhất giãn chân mày, ngầm có ý chờ mong.
Lại sau một lúc lâu, Ngô Dung mới lên tiếng:
- Đây là Cửu Huyền Thiên Cấm gây ra... Sao lại bị ngươi tìm được...
Có lẽ không muốn nhắc lại chuyện xưa, hắn buồn bã thở dài nói:
- Không biết!
Lâm Nhất có chút thất vọng. Trong Quỷ Châu còn có mấy chục quỷ linh Hợp Thể, đều là thủ hạ của Ngô Dung. Nếu có di hài năm đó ở lại, có thể mượn xác hoàn hồn, còn có thể nhân cơ hội biết được càng nhiều bí mật liên quan đến viễn cổ. Bây giờ một câu không nhận biết, ngược lại không tiện tiếp tục hỏi thăm nữa.
Thiên La Cấm của La gia đã làm cho người hướng tới, một thức tiên pháp Thiên La Địa Võng càng là thần thông trấn sơn, chỉ sợ còn không lợi hại bằng 'Cửu Huyền Thiên Cấm' này!
Tuy nhiên, núi cao còn có núi cao hơn, thần thông lợi hại hơn nữa thì có thể thế nào! Những tiên nhân trong Huyền Băng này hẳn cũng đều là nhân vật phong vân một thời, còn bị rơi vào kết quả trầm luân trong băng, dần dần bị thời gian vứt bỏ cùng lãng quên. Dù vậy, vẫn không ngừng có người đi lên con đường này. Mình cũng không phải như vậy sao...
Lâm Nhất thoáng thất thần, sau đó hạ cánh tay xuống. Hắn bái lạy những bóng người trong Huyền Băng vài cái rồi muốn rời đi.
Có người kinh ngạc nói:
- Tiểu bối ngươi có phẩm hạnh không tốt, tục không chịu được, lại hiểu được đạo lý người mất là lớn nhất. Lúc này vì sao lại muốn tay không ra về...
Có cần giày xéo người như vậy không? Còn nói phẩm hạnh không tốt, tục không chịu được? Lâm Nhất chợt dừng lại và giơ tay lên, có chút không cam lòng giải thích:
- Đào mấy khối tinh thạch mà thôi, sao bị chế giễu như vậy sao...
Ngô Dung trong Quỷ Châu hừ một tiếng, châm chọc nói:
- Ngươi đào chính là tinh thạch của vùng đất Quỷ Linh Luân Hồi, hành vi ti tiện, còn không chịu nổi hơn cả đào mộ, đào xác kiếm tài sản của người chết...
Tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt, vạch trần chỗ yếu của người nhưng đừng nói ra. Vị này vẫn nhớ mãi chuyện Quỷ Linh Vực không quên, một chút tình cảm cũng không để lại! Vẻ mặt Lâm Nhất quẫn bách, có chút ít lúng túng nói:
- Dĩ nhiên sai rồi, có thể thế nào đây? Nếu không phải ngươi ở bên cạnh dọn dẹp, ta làm sao có thể thuận lợi...
Hắn tự biết mình đuối lý nên không muốn nhiều lời, ngược lại tò mò hỏi:
- Ngô tiền bối! Vừa rồi tiền bối nói tay không ra về là sao...
Nói một nửa, hắn lập tức đỏ mặt. Tự mình nhìn như hào hiệp, có lợi ích vẫn không thể nào dời bước được! Ôi! Đúng là tục không chịu được...
Lâm Nhất cười tự giễu, tiếp tục đi lên phía trên, lại nghe Ngô Dung ung dung nói:
- Thân thể tiên nhân đều phải trải qua ngàn vạn năm rèn luyện mới được, mặc dù không có sức sống, nhưng vẫn còn tồn tại giống như tiên khí. Nếu lúc này vứt bỏ, chẳng phải là đáng tiếc sao?
Nghe vậy, Lâm Nhất vội vàng dừng lại, hoàn toàn mịt mờ hỏi:
- Nói thẳng ra, di hài của những tiên nhân kia không có tác dụng gì với ngài sao?
Ngô Dung khinh thường trả lời:
- Lão phu sao đồng ý dùng cơ thể của người khác chứ...
Ngô Dung do dự, lại nói:
- Có thể có chút tác dụng đối với thủ hạ của ta...
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, xoay người quay về, cười ha hả nói:
- Mà thôi, Lâm mỗ liền làm một tục nhân đi!
Ngô Dung biết mình trách oan người nên khí thế dịu xuống, vẫn mang theo oán khí nói:
- Hừ! Quỷ Châu niêm phong thì cũng thôi, lại có càn khôn giới ngăn cản, ai còn có thể biết được tình hình bên ngoài...
Nói đến đây, hắn ngược lại ngoài ý muốn hỏi:
- Lời ngươi nói là chỗ nào...
Lâm Nhất không trả lời, mà giơ tay cầm Quỷ Châu đi về phía trước một bước. Ngay sau đó, một chút Thiên Cương Lôi Hỏa yếu ớt bay ra xung quanh thân...
Trong hang động dưới lòng đất, khi bản tôn của Lâm Nhất hiện thân, Ma tôn cùng hợp lại làm một. Hắn cách mặt đất ba thước, đi qua sương lạnh dày đặc như nước, tới trước Huyền Băng, vươn cánh tay phải mở bàn tay ra. Sau một hồi lâu, trong Quỷ Châu truyền đến một tiếng thở dài nặng nề, dường như nghĩ lại mà kinh, lại giống như lắng đọng qua năm tháng, trong bóng tàn đều là cay đắng khó nói ra...
Lâm Nhất giãn chân mày, ngầm có ý chờ mong.
Lại sau một lúc lâu, Ngô Dung mới lên tiếng:
- Đây là Cửu Huyền Thiên Cấm gây ra... Sao lại bị ngươi tìm được...
Có lẽ không muốn nhắc lại chuyện xưa, hắn buồn bã thở dài nói:
- Không biết!
Lâm Nhất có chút thất vọng. Trong Quỷ Châu còn có mấy chục quỷ linh Hợp Thể, đều là thủ hạ của Ngô Dung. Nếu có di hài năm đó ở lại, có thể mượn xác hoàn hồn, còn có thể nhân cơ hội biết được càng nhiều bí mật liên quan đến viễn cổ. Bây giờ một câu không nhận biết, ngược lại không tiện tiếp tục hỏi thăm nữa.
Thiên La Cấm của La gia đã làm cho người hướng tới, một thức tiên pháp Thiên La Địa Võng càng là thần thông trấn sơn, chỉ sợ còn không lợi hại bằng 'Cửu Huyền Thiên Cấm' này!
Tuy nhiên, núi cao còn có núi cao hơn, thần thông lợi hại hơn nữa thì có thể thế nào! Những tiên nhân trong Huyền Băng này hẳn cũng đều là nhân vật phong vân một thời, còn bị rơi vào kết quả trầm luân trong băng, dần dần bị thời gian vứt bỏ cùng lãng quên. Dù vậy, vẫn không ngừng có người đi lên con đường này. Mình cũng không phải như vậy sao...
Lâm Nhất thoáng thất thần, sau đó hạ cánh tay xuống. Hắn bái lạy những bóng người trong Huyền Băng vài cái rồi muốn rời đi.
Có người kinh ngạc nói:
- Tiểu bối ngươi có phẩm hạnh không tốt, tục không chịu được, lại hiểu được đạo lý người mất là lớn nhất. Lúc này vì sao lại muốn tay không ra về...
Có cần giày xéo người như vậy không? Còn nói phẩm hạnh không tốt, tục không chịu được? Lâm Nhất chợt dừng lại và giơ tay lên, có chút không cam lòng giải thích:
- Đào mấy khối tinh thạch mà thôi, sao bị chế giễu như vậy sao...
Ngô Dung trong Quỷ Châu hừ một tiếng, châm chọc nói:
- Ngươi đào chính là tinh thạch của vùng đất Quỷ Linh Luân Hồi, hành vi ti tiện, còn không chịu nổi hơn cả đào mộ, đào xác kiếm tài sản của người chết...
Tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt, vạch trần chỗ yếu của người nhưng đừng nói ra. Vị này vẫn nhớ mãi chuyện Quỷ Linh Vực không quên, một chút tình cảm cũng không để lại! Vẻ mặt Lâm Nhất quẫn bách, có chút ít lúng túng nói:
- Dĩ nhiên sai rồi, có thể thế nào đây? Nếu không phải ngươi ở bên cạnh dọn dẹp, ta làm sao có thể thuận lợi...
Hắn tự biết mình đuối lý nên không muốn nhiều lời, ngược lại tò mò hỏi:
- Ngô tiền bối! Vừa rồi tiền bối nói tay không ra về là sao...
Nói một nửa, hắn lập tức đỏ mặt. Tự mình nhìn như hào hiệp, có lợi ích vẫn không thể nào dời bước được! Ôi! Đúng là tục không chịu được...
Lâm Nhất cười tự giễu, tiếp tục đi lên phía trên, lại nghe Ngô Dung ung dung nói:
- Thân thể tiên nhân đều phải trải qua ngàn vạn năm rèn luyện mới được, mặc dù không có sức sống, nhưng vẫn còn tồn tại giống như tiên khí. Nếu lúc này vứt bỏ, chẳng phải là đáng tiếc sao?
Nghe vậy, Lâm Nhất vội vàng dừng lại, hoàn toàn mịt mờ hỏi:
- Nói thẳng ra, di hài của những tiên nhân kia không có tác dụng gì với ngài sao?
Ngô Dung khinh thường trả lời:
- Lão phu sao đồng ý dùng cơ thể của người khác chứ...
Ngô Dung do dự, lại nói:
- Có thể có chút tác dụng đối với thủ hạ của ta...
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, xoay người quay về, cười ha hả nói:
- Mà thôi, Lâm mỗ liền làm một tục nhân đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.