Chương 706: Vạn duyên căn nguyên (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Thu Thải Doanh mang theo hưng phấn, chăm chú kéo khuỷu tay của sư phụ Lan Kỳ Nhi, theo bước chân đồng môn đi vào thạch tháp. Khi đưa thân vào trong thạch thất, đối mặt thềm đá kia, hai thầy trò cũng choáng rồi.
- Sư phụ, thạch tháp to như vậy, vì sao bên trong lại nhỏ như thế. Còn nữa, những đồng môn kia đâu hết rồi?
Thời điểm Thu Thải Doanh kinh ngạc, đã buông lỏng tay sư phụ ra, đi về phía thềm đá.
- Chậm!
Thấy thế, Lan Kỳ Nhi vội lên tiếng khuyên can.
Thu Thải Doanh quay đầu lại, mang theo nụ cười hỏi:
- Phía trên là Huyền Thiên Tiên Cảnh sao? Vì sao sư phụ dừng lại?
Nói xong, bước chân của nàng đã rơi vào trên thềm đá. Ngay sau đó, hào quang lóe lên, thân hình chậm rãi biến mất.
- Đến trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, cần từng bước cẩn trọng!
Lan Kỳ Nhi dặn dò một câu, sau đó khẽ lắc đầu, thần sắc không có chút kinh hoảng, mà lẳng lặng đánh giá vị trí trước mắt.
Trước khi đi, sư phụ từng có bàn giao, tu sĩ đi vào Huyền Thiên Tháp, có thể một bước tiến vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, cũng có thể sẽ gặp một phen trắc trở, đều là cơ duyên cá nhân gây ra. Tỉ mỉ như thế nào, sư phụ cũng không nói rõ. Bất quá Thu Thải Doanh hẳn không có nguy hiểm.
Trong thạch tháp yên tĩnh, Lan Kỳ Nhi lặng im một lúc, thần sắc nàng thản nhiên, bước chân liên tục, đi về phía thềm đá.
...
Các tu sĩ Đại Hạ ở thời điểm tiến vào Huyền Thiên Tháp, đều gặp tình hình giống như. Đối mặt thạch tháp trống vắng không người, có người giống như Thu Thải Doanh, vội vã đi lên thềm đá, sau đó thân hình biến mất; có người thì cẩn thận, do dự một lúc mới không thể không bước về phía trước.
Hắc Sơn Tông Công Dã Bình, này đã là lần thứ hai đi tới Huyền Thiên Tháp. Theo hai tên trưởng lão bên người không còn hình bóng, đối mặt thạch tháp không có một bóng người, hắn không chút hoảng hốt, khí định thần nhàn, hoàn toàn không có thần thái lỗ mảng và tùy tiện như ngày xưa.
Mấy chục năm trước, tuy ta một bước bước vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, nhưng bỏ cơ hội lỡ lịch lãm tâm tính trong Huyền Thiên Tháp. Hôm nay, bằng vào tu vi Kim Đan sơ kỳ của ta, nếu có thể bởi vậy mà làm cho đạo tâm viên mãn, Kim Đan trung kỳ cũng không xa rồi!
Nghĩ đến đây, Công Dã Bình chậm rãi nhấc bước tới trước, thời điểm chân bước lên thềm đá, thần sắc sắc biến đổi, hào quang quanh người mơ hồ lấp loé.
- Hừ!
Công Dã Bình hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi tinh quang thoáng hiện, hào quang quanh người lập tức biến mất không thấy.
Chân trước đạp vào thềm đá, Công Dã Bình giơ chân còn lại lên, ai ngờ cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi.
... Này thật giống như sơn cốc phụ cận Hắc Sơn Tông...
Một năm này, Công Dã Bình mới mười sáu, mười bảy tuổi, chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ nho nhỏ. Năm này, phụ thân Công Dã Kiền chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường mà thôi...
... Phía trước đi tới mấy nam nữ trẻ tuổi, chính là đồng môn của Công Dã Bình. Một người trong đó là thân tộc của trưởng lão, tên là Giải Chu. Tu vi hơi cao hơn người khác, cả ngày vênh váo hung hăng.
- Tiểu tử, đứng lại cho ta!
Công Dã Bình đang liếc nhìn một thân ảnh xinh đẹp, đang muốn né tránh, Giải Chu lại gọi hắn.
- Khà khà! Sư huynh gọi tiểu đệ có gì phân phó!
Công Dã Bình tươi cười hỏi.
Tuy phụ thân ở trong môn phái hơi có uy thế, nhưng bối cảnh không thể so với Giải Chu. Người biết thời thế không hẳn là tuấn kiệt, nhưng là phương pháp thoát thân nhất quán. Đạo lý này, hắn từ nhỏ liền hiểu được.
Chỉ là một tiếng cười duyên nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như đâm vào tim Công Dã Bình. Hắn lặng lẽ nhìn tới, thấy chính là Yến Xuân sư muội, nàng lộ ra ý cười châm chọc, càng mang theo vẻ khinh thường nghiêng đầu đi.
Khóe mắt Công Dã Bình co quắp, nhưng vẫn cười khà khà như trước, liên tục khom người. Trong nháy mắt hắn cúi đầu, trong ánh mắt có thần sắc âm trầm lóe lên liền qua...
Trong Huyền Thiên Tháp, Công Dã Bình đã nhắm hai mắt lại, chỉ có khóe mắt không ngừng co rúm. Chân hắn đã bước lên bậc thứ ba...
... Ở trước một sơn động không người, Công Dã Bình liên tục chắp tay, lấy lòng nói:
- Giải sư huynh, nơi này không có người khác biết được, ngươi ngàn vạn lần phải miệng kín như bưng a!
Ánh mắt Giải Chu hơi hồ nghi, đánh giá Công Dã Bình một chút, không nhịn được lộ ra ý tham lam mắng:
- Tiểu tử, nếu trong động thật có linh tuyền như ngươi nói, sau này tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi. Nhưng nếu ngươi dám gạt ta, hừ!
Hắn đe doạ một tiếng, nhưng ở dưới lợi dụ, vẫn không nhịn được đi vào trong sơn động...
- Sư phụ, thạch tháp to như vậy, vì sao bên trong lại nhỏ như thế. Còn nữa, những đồng môn kia đâu hết rồi?
Thời điểm Thu Thải Doanh kinh ngạc, đã buông lỏng tay sư phụ ra, đi về phía thềm đá.
- Chậm!
Thấy thế, Lan Kỳ Nhi vội lên tiếng khuyên can.
Thu Thải Doanh quay đầu lại, mang theo nụ cười hỏi:
- Phía trên là Huyền Thiên Tiên Cảnh sao? Vì sao sư phụ dừng lại?
Nói xong, bước chân của nàng đã rơi vào trên thềm đá. Ngay sau đó, hào quang lóe lên, thân hình chậm rãi biến mất.
- Đến trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, cần từng bước cẩn trọng!
Lan Kỳ Nhi dặn dò một câu, sau đó khẽ lắc đầu, thần sắc không có chút kinh hoảng, mà lẳng lặng đánh giá vị trí trước mắt.
Trước khi đi, sư phụ từng có bàn giao, tu sĩ đi vào Huyền Thiên Tháp, có thể một bước tiến vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, cũng có thể sẽ gặp một phen trắc trở, đều là cơ duyên cá nhân gây ra. Tỉ mỉ như thế nào, sư phụ cũng không nói rõ. Bất quá Thu Thải Doanh hẳn không có nguy hiểm.
Trong thạch tháp yên tĩnh, Lan Kỳ Nhi lặng im một lúc, thần sắc nàng thản nhiên, bước chân liên tục, đi về phía thềm đá.
...
Các tu sĩ Đại Hạ ở thời điểm tiến vào Huyền Thiên Tháp, đều gặp tình hình giống như. Đối mặt thạch tháp trống vắng không người, có người giống như Thu Thải Doanh, vội vã đi lên thềm đá, sau đó thân hình biến mất; có người thì cẩn thận, do dự một lúc mới không thể không bước về phía trước.
Hắc Sơn Tông Công Dã Bình, này đã là lần thứ hai đi tới Huyền Thiên Tháp. Theo hai tên trưởng lão bên người không còn hình bóng, đối mặt thạch tháp không có một bóng người, hắn không chút hoảng hốt, khí định thần nhàn, hoàn toàn không có thần thái lỗ mảng và tùy tiện như ngày xưa.
Mấy chục năm trước, tuy ta một bước bước vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, nhưng bỏ cơ hội lỡ lịch lãm tâm tính trong Huyền Thiên Tháp. Hôm nay, bằng vào tu vi Kim Đan sơ kỳ của ta, nếu có thể bởi vậy mà làm cho đạo tâm viên mãn, Kim Đan trung kỳ cũng không xa rồi!
Nghĩ đến đây, Công Dã Bình chậm rãi nhấc bước tới trước, thời điểm chân bước lên thềm đá, thần sắc sắc biến đổi, hào quang quanh người mơ hồ lấp loé.
- Hừ!
Công Dã Bình hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi tinh quang thoáng hiện, hào quang quanh người lập tức biến mất không thấy.
Chân trước đạp vào thềm đá, Công Dã Bình giơ chân còn lại lên, ai ngờ cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi.
... Này thật giống như sơn cốc phụ cận Hắc Sơn Tông...
Một năm này, Công Dã Bình mới mười sáu, mười bảy tuổi, chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ nho nhỏ. Năm này, phụ thân Công Dã Kiền chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường mà thôi...
... Phía trước đi tới mấy nam nữ trẻ tuổi, chính là đồng môn của Công Dã Bình. Một người trong đó là thân tộc của trưởng lão, tên là Giải Chu. Tu vi hơi cao hơn người khác, cả ngày vênh váo hung hăng.
- Tiểu tử, đứng lại cho ta!
Công Dã Bình đang liếc nhìn một thân ảnh xinh đẹp, đang muốn né tránh, Giải Chu lại gọi hắn.
- Khà khà! Sư huynh gọi tiểu đệ có gì phân phó!
Công Dã Bình tươi cười hỏi.
Tuy phụ thân ở trong môn phái hơi có uy thế, nhưng bối cảnh không thể so với Giải Chu. Người biết thời thế không hẳn là tuấn kiệt, nhưng là phương pháp thoát thân nhất quán. Đạo lý này, hắn từ nhỏ liền hiểu được.
Chỉ là một tiếng cười duyên nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như đâm vào tim Công Dã Bình. Hắn lặng lẽ nhìn tới, thấy chính là Yến Xuân sư muội, nàng lộ ra ý cười châm chọc, càng mang theo vẻ khinh thường nghiêng đầu đi.
Khóe mắt Công Dã Bình co quắp, nhưng vẫn cười khà khà như trước, liên tục khom người. Trong nháy mắt hắn cúi đầu, trong ánh mắt có thần sắc âm trầm lóe lên liền qua...
Trong Huyền Thiên Tháp, Công Dã Bình đã nhắm hai mắt lại, chỉ có khóe mắt không ngừng co rúm. Chân hắn đã bước lên bậc thứ ba...
... Ở trước một sơn động không người, Công Dã Bình liên tục chắp tay, lấy lòng nói:
- Giải sư huynh, nơi này không có người khác biết được, ngươi ngàn vạn lần phải miệng kín như bưng a!
Ánh mắt Giải Chu hơi hồ nghi, đánh giá Công Dã Bình một chút, không nhịn được lộ ra ý tham lam mắng:
- Tiểu tử, nếu trong động thật có linh tuyền như ngươi nói, sau này tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi. Nhưng nếu ngươi dám gạt ta, hừ!
Hắn đe doạ một tiếng, nhưng ở dưới lợi dụ, vẫn không nhịn được đi vào trong sơn động...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.