Chương 2288: Vận mạng khó lường (1)
Duệ Quang
22/01/2023
..
- Thiên Hoang? Thiên hạ còn có hai vị Thiên Hoang bất thành.
- .
- Đạo hữu hà cớ gì ngồi đó? Trong góc này, chỉ có nằm xuống nói chuyện mới không gây sự chú ý cho người. Huynh đệ ta ngươi gặp nhau hữu duyên, sao không thân cận, thân cận.
- .
- Xem ra đạo hữu đến từ thâm sơn cùng cốc, biết quá ít. Không việc gì, có Huyền Ngọc Tử hầu ngươi. Ta trọng tình trọng nghĩa nhất.
- .
- Bát Hoang chi nhất chỉ có Thiên Hoang, nơi khởi nguyên tu thành đạo, đã từng xưng cùng hàng Ma Hoang, Yêu Hoang, viễn cổ Hồng Hoang, ngặt một nỗi không có Tiên Hoàng, uy danh không có a.
- .
- Lần này ta đi tới Trung Dã, không cẩn thận mắc bẫy, bấy giờ mới đồng bệnh tương liên cùng đạo hữu. Ta và ngươi có thể nói là duyên phận hoạn nạn, càng quý trọng hơn nữa.
- .
- Trung Dã rộng lớn bát ngát, là nơi tiên, ma, yêu ba nhà tụ tập. Trong đó có tòa hùng thành, úy vi tráng quan, mệnh danh là Trung Thiên, chính là đầu mối Bát Hoang chi ý.
- Trung Thiên thành?
- Ai. Cuối cùng ngươi cũng chịu lên tiếng rồi sao.
- .
Sau khi bảy người kia đi, hơn hai mươi người còn lại rải rác bốn phía, ai nấy mặt mày buồn bã bộ dạng ỉu xìu, chỉ có Huyền Ngọc Tử là quấn quít lấy Lâm Nhất nói chuyện. Từng người tiền đồ chưa biết, không ai lưu ý hai tới động tĩnh của hai bọn họ.
Lâm Nhất dựa nghiêng vào trên vách động, đưa hai chân để ngừa Huyền Ngọc Tử nhân cơ hội dán đến đây.
Tuy nói tu vi gặp cấm chế, mà pháp lực cùng với thần thức vẫn còn trong cơ thể. Trong gang tấc, nếu như thốt nhiên làm khó dễ, thật đúng là khiến người ta khó mà phòng bị. Cho nên không ai chịu nhường cho người áp sát quá gần, để ngừa không ngại.
Huyền Ngọc Tử hãy còn đang nằm, cũng bắc cánh tay nghiêng người tương đối. Cái mông hắn vặn vẹo uốn éo, dáng người nhắn phập phồng lên xuống. Chòm râu ngắn trên gương mặt vàng võ, thần sắc chân thành quá phận thực làm cho người ta khó có thể chấp nhận.
Hai mắt Lâm Nhất bay lên, từ từ ngồi xếp bằng. Hắn trầm ngâm một lát, hỏi:
- Huyền Ngọc Tử, ngươi có biết nơi này là chỗ nào? Hơn mười Động Thiên cao thủ có lai lịch như thế nào? Giam giữ chúng ta để làm gì?
Huyền Ngọc Tử gật gật đầu nhoẻn miệng cười, chưa lên tiếng, liền muốn hoạt động thân thể.
Lâm Nhất không cần suy nghĩ, giơ tay lên vén vạt áo, bằng điện quang thạch hỏa chi thế đưa chân ra, chính chính đối với gương mặt của Huyền Ngọc Tử. Mặc dù dưới chân hắn giữ lại lực, lại khẽ động khí cơ, làm cho đối phương lướt ngang vài thước.
Thân hình Huyền Ngọc Tử vẫn như cũ, kinh ngạc không dứt. Hắn lập tức cúi người nằm trên đất, thần sắc thấy vui, nhẹ giọng hô nhỏ:
- Ôi. Đạo hữu quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, Huyền Ngọc cân định ngươi rồi.
Người này không phải là không sợ chết, mà là muốn mượn người khác để giữ được tánh mạng. Không từ thủ đoạn như thế, làm người ta nhìn mà than thở.
Lâm Nhất lại tiếp tục ngồi nghiêm, nhẹ phẩy vạt áo, sắc mặt không chút thay đổi, nói ra:
- Trả lời ta, nếu không thì cút ngay.
Nhân vật bất đồng, đối đãi khác biệt. Hắn không có thời gian rỗi dài dòng, trong giọng nói không hề nể mặt.
Ai ngờ Huyền Ngọc Tử vẫn chưa vì thế mà nao núng, mà phấn chấn hỏi han:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu.
Hắn không dám tới gần lần nữa, nhưng thần thái cách nói chuyện lại gần gũi hơn khá nhiều.
Thấy tình hình này, Lâm Nhất thở nhẹ ra một hơi. Thầm nghĩ, thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ phải bĩu môi, đáp:
- Lâm.
- Lâm huynh.
Một tiếng Lâm huynh truyền đến, Lâm Nhất dứt khoát nhắm lại cặp mắt, nghe đối phương nói ra:
- Thưa Lâm huynh, nơi này là ở chỗ nào, không có ai biết được. Mà Động Thiên tiền bối như lời ngươi nói, lúc ta tới vẫn chưa gặp được mấy người. Những người còn lại xem ra dĩ nhiên rời đi. Còn nguyên nhân giam giữ ta...
Huyền Ngọc Tử bỗng nhiên giảm thấp giọng xuống:
- Ta đoán có liên quan tới ma tu Trung Thiên thành.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lâm Nhất, thở dài tự đáy lòng:
- Lâm huynh tuổi thật trẻ, hơn nữa hai hàng lông mày ngưng tụ không tan, hai tròng mắt thanh mà không trọc, cũng kh1i định thủ nhất, rõ ràng là thân Nguyên Dương khó gặp, nếu như...
Lời trước không phù hợp lời sau, manh mối gì? Lâm Nhất từ từ mở mắt, thần sắc chuyển lạnh.
Huyền Ngọc Tử vội vàng thu lời lại đầu, ngượng ngùng nhoẻn miệng cười, tiếp đó mới nói ra:
- Lúc ta đi dạo tại Trung Thiên thành, tao ngộ ma tu, không để ý liền tới chỗ này, cho nên mới có suy đoán, nhưng...
Hắn ngẫm nghĩ, vẻ mập mờ trên mặt giảm xuống, trầm ngâm nói:
- Từ xưa đến nay, Trung Thiên thành có tổng cộng ba nhà tiên, ma, yêu. Hai nhà ma, yêu ý đồ độc chiếm Trung Thiên lâu rồi, có thể nói là đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nghe nói, người trong ma tu vì thế tranh đoạt không nghỉ.
Từ miệng của Huyền Ngọc Tử mới biết được, Trung Thiên thành còn gọi là Ma thành, bắt nguồn từ xa xưa, từ rất lâu, chính là một tòa hùng thành chỉ có trong hồng hoang, là nơi yêu, ma, tiên tụ tập. Mà nó vốn là của ba nhà, chỉ vì Tiên Hoàng xuống dốc, môn hạ yêu hoàng nhiều phân tranh khiến cho Ma hoàng một chi độc quyền, bấy giờ mới đã có Thiên Ma thành giờ này.
Ma Thành chí tôn, nghe nói là một vị môn nhân dưới trướng Ma hoàng, tên là Cung Ly Tử. Nghe nói hắn đã bế quan không ra từ rất nhiều vạn năm trước, để lại cho hai vị đệ tử chấp chưởng quyền bính, một người tên là Thanh Diệp, một người tên là Lăng Đạo. Hai vị này đều muốn thừa kế sư môn chính thống, cũng độc bá một phương, khó tránh khỏi không hợp lẫn nhau. Mà nhiều đạo tu cùng với yêu tu càng thèm thuồng đã lâu đối với Ma thành lớn như vậy.
Lâm Nhất nghe được chỗ này, không hiểu nói ra:
- Một tòa thành mà thôi, cần gì phải cần phải tranh đoạt không nghỉ. Yêu hoàng và Ma hoàng đều có ở đó, chẳng lẽ sẽ nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này?
- Một tòa thành mà thôi? Không ngờ ngươi lại không biết gì về Trung Dã, thật là khó có thể tưởng tượng.
Huyền Ngọc Tử cười cười, vẫn nằm sấp như cũ. Hắn đánh giá cánh tay rộng lớn và cái hông tráng kiện của Lâm Nhất, không khỏi hâm mộ lắc lắc đầu, nói ra:
- Tục truyền, trong Trung Thiên thành không chỉ có bảo vật năm đó Tiên Hoàng lưu lại, còn có con đường trao đổi vực ngoại, có thể nói một thành ở trong tay, nhìn xuống Bát Hoang.
Lâm Nhất thần sắc như trước, nhưng trong lòng hơi động.
- Mà Yêu hoàng và Ma hoàng chính là nhân vật thông thiên, làm gì còn qua vấn tục sự. Tuy là Bát Hoang phiên giang đảo hải, chỉ sợ hai vị cao nhân cũng không sẽ hiện thân.
- Thiên Hoang? Thiên hạ còn có hai vị Thiên Hoang bất thành.
- .
- Đạo hữu hà cớ gì ngồi đó? Trong góc này, chỉ có nằm xuống nói chuyện mới không gây sự chú ý cho người. Huynh đệ ta ngươi gặp nhau hữu duyên, sao không thân cận, thân cận.
- .
- Xem ra đạo hữu đến từ thâm sơn cùng cốc, biết quá ít. Không việc gì, có Huyền Ngọc Tử hầu ngươi. Ta trọng tình trọng nghĩa nhất.
- .
- Bát Hoang chi nhất chỉ có Thiên Hoang, nơi khởi nguyên tu thành đạo, đã từng xưng cùng hàng Ma Hoang, Yêu Hoang, viễn cổ Hồng Hoang, ngặt một nỗi không có Tiên Hoàng, uy danh không có a.
- .
- Lần này ta đi tới Trung Dã, không cẩn thận mắc bẫy, bấy giờ mới đồng bệnh tương liên cùng đạo hữu. Ta và ngươi có thể nói là duyên phận hoạn nạn, càng quý trọng hơn nữa.
- .
- Trung Dã rộng lớn bát ngát, là nơi tiên, ma, yêu ba nhà tụ tập. Trong đó có tòa hùng thành, úy vi tráng quan, mệnh danh là Trung Thiên, chính là đầu mối Bát Hoang chi ý.
- Trung Thiên thành?
- Ai. Cuối cùng ngươi cũng chịu lên tiếng rồi sao.
- .
Sau khi bảy người kia đi, hơn hai mươi người còn lại rải rác bốn phía, ai nấy mặt mày buồn bã bộ dạng ỉu xìu, chỉ có Huyền Ngọc Tử là quấn quít lấy Lâm Nhất nói chuyện. Từng người tiền đồ chưa biết, không ai lưu ý hai tới động tĩnh của hai bọn họ.
Lâm Nhất dựa nghiêng vào trên vách động, đưa hai chân để ngừa Huyền Ngọc Tử nhân cơ hội dán đến đây.
Tuy nói tu vi gặp cấm chế, mà pháp lực cùng với thần thức vẫn còn trong cơ thể. Trong gang tấc, nếu như thốt nhiên làm khó dễ, thật đúng là khiến người ta khó mà phòng bị. Cho nên không ai chịu nhường cho người áp sát quá gần, để ngừa không ngại.
Huyền Ngọc Tử hãy còn đang nằm, cũng bắc cánh tay nghiêng người tương đối. Cái mông hắn vặn vẹo uốn éo, dáng người nhắn phập phồng lên xuống. Chòm râu ngắn trên gương mặt vàng võ, thần sắc chân thành quá phận thực làm cho người ta khó có thể chấp nhận.
Hai mắt Lâm Nhất bay lên, từ từ ngồi xếp bằng. Hắn trầm ngâm một lát, hỏi:
- Huyền Ngọc Tử, ngươi có biết nơi này là chỗ nào? Hơn mười Động Thiên cao thủ có lai lịch như thế nào? Giam giữ chúng ta để làm gì?
Huyền Ngọc Tử gật gật đầu nhoẻn miệng cười, chưa lên tiếng, liền muốn hoạt động thân thể.
Lâm Nhất không cần suy nghĩ, giơ tay lên vén vạt áo, bằng điện quang thạch hỏa chi thế đưa chân ra, chính chính đối với gương mặt của Huyền Ngọc Tử. Mặc dù dưới chân hắn giữ lại lực, lại khẽ động khí cơ, làm cho đối phương lướt ngang vài thước.
Thân hình Huyền Ngọc Tử vẫn như cũ, kinh ngạc không dứt. Hắn lập tức cúi người nằm trên đất, thần sắc thấy vui, nhẹ giọng hô nhỏ:
- Ôi. Đạo hữu quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, Huyền Ngọc cân định ngươi rồi.
Người này không phải là không sợ chết, mà là muốn mượn người khác để giữ được tánh mạng. Không từ thủ đoạn như thế, làm người ta nhìn mà than thở.
Lâm Nhất lại tiếp tục ngồi nghiêm, nhẹ phẩy vạt áo, sắc mặt không chút thay đổi, nói ra:
- Trả lời ta, nếu không thì cút ngay.
Nhân vật bất đồng, đối đãi khác biệt. Hắn không có thời gian rỗi dài dòng, trong giọng nói không hề nể mặt.
Ai ngờ Huyền Ngọc Tử vẫn chưa vì thế mà nao núng, mà phấn chấn hỏi han:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu.
Hắn không dám tới gần lần nữa, nhưng thần thái cách nói chuyện lại gần gũi hơn khá nhiều.
Thấy tình hình này, Lâm Nhất thở nhẹ ra một hơi. Thầm nghĩ, thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ phải bĩu môi, đáp:
- Lâm.
- Lâm huynh.
Một tiếng Lâm huynh truyền đến, Lâm Nhất dứt khoát nhắm lại cặp mắt, nghe đối phương nói ra:
- Thưa Lâm huynh, nơi này là ở chỗ nào, không có ai biết được. Mà Động Thiên tiền bối như lời ngươi nói, lúc ta tới vẫn chưa gặp được mấy người. Những người còn lại xem ra dĩ nhiên rời đi. Còn nguyên nhân giam giữ ta...
Huyền Ngọc Tử bỗng nhiên giảm thấp giọng xuống:
- Ta đoán có liên quan tới ma tu Trung Thiên thành.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lâm Nhất, thở dài tự đáy lòng:
- Lâm huynh tuổi thật trẻ, hơn nữa hai hàng lông mày ngưng tụ không tan, hai tròng mắt thanh mà không trọc, cũng kh1i định thủ nhất, rõ ràng là thân Nguyên Dương khó gặp, nếu như...
Lời trước không phù hợp lời sau, manh mối gì? Lâm Nhất từ từ mở mắt, thần sắc chuyển lạnh.
Huyền Ngọc Tử vội vàng thu lời lại đầu, ngượng ngùng nhoẻn miệng cười, tiếp đó mới nói ra:
- Lúc ta đi dạo tại Trung Thiên thành, tao ngộ ma tu, không để ý liền tới chỗ này, cho nên mới có suy đoán, nhưng...
Hắn ngẫm nghĩ, vẻ mập mờ trên mặt giảm xuống, trầm ngâm nói:
- Từ xưa đến nay, Trung Thiên thành có tổng cộng ba nhà tiên, ma, yêu. Hai nhà ma, yêu ý đồ độc chiếm Trung Thiên lâu rồi, có thể nói là đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nghe nói, người trong ma tu vì thế tranh đoạt không nghỉ.
Từ miệng của Huyền Ngọc Tử mới biết được, Trung Thiên thành còn gọi là Ma thành, bắt nguồn từ xa xưa, từ rất lâu, chính là một tòa hùng thành chỉ có trong hồng hoang, là nơi yêu, ma, tiên tụ tập. Mà nó vốn là của ba nhà, chỉ vì Tiên Hoàng xuống dốc, môn hạ yêu hoàng nhiều phân tranh khiến cho Ma hoàng một chi độc quyền, bấy giờ mới đã có Thiên Ma thành giờ này.
Ma Thành chí tôn, nghe nói là một vị môn nhân dưới trướng Ma hoàng, tên là Cung Ly Tử. Nghe nói hắn đã bế quan không ra từ rất nhiều vạn năm trước, để lại cho hai vị đệ tử chấp chưởng quyền bính, một người tên là Thanh Diệp, một người tên là Lăng Đạo. Hai vị này đều muốn thừa kế sư môn chính thống, cũng độc bá một phương, khó tránh khỏi không hợp lẫn nhau. Mà nhiều đạo tu cùng với yêu tu càng thèm thuồng đã lâu đối với Ma thành lớn như vậy.
Lâm Nhất nghe được chỗ này, không hiểu nói ra:
- Một tòa thành mà thôi, cần gì phải cần phải tranh đoạt không nghỉ. Yêu hoàng và Ma hoàng đều có ở đó, chẳng lẽ sẽ nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này?
- Một tòa thành mà thôi? Không ngờ ngươi lại không biết gì về Trung Dã, thật là khó có thể tưởng tượng.
Huyền Ngọc Tử cười cười, vẫn nằm sấp như cũ. Hắn đánh giá cánh tay rộng lớn và cái hông tráng kiện của Lâm Nhất, không khỏi hâm mộ lắc lắc đầu, nói ra:
- Tục truyền, trong Trung Thiên thành không chỉ có bảo vật năm đó Tiên Hoàng lưu lại, còn có con đường trao đổi vực ngoại, có thể nói một thành ở trong tay, nhìn xuống Bát Hoang.
Lâm Nhất thần sắc như trước, nhưng trong lòng hơi động.
- Mà Yêu hoàng và Ma hoàng chính là nhân vật thông thiên, làm gì còn qua vấn tục sự. Tuy là Bát Hoang phiên giang đảo hải, chỉ sợ hai vị cao nhân cũng không sẽ hiện thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.