Chương 1528: Vân Nhai vô mộng (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Động phủ chỉ rộng chừng hai ba trượng, không nhiễm một hạt bụi. Tấm thạch bích trên đỉnh đầu tùy ý khảm mấy viên huỳnh thạch, chung quanh ánh sáng nhu hòa. Hướng về phía cửa động là một chiếc giường đá khéo léo, cao hơn mặt đất chừng một thước, cũng chỉ đủ cho một người ngồi khoanh chân. Bên cạnh chính là một tảng đá rộng chừng hai thước, bên trên đặt một chiếc gương đồng...
Lúc ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào chiếc gương đá, thì trái tim hắn giật thót. Hắn chậm rãi tiến về phía đó, nhẹ nhàng cầm chiếc gương đồng lên. Mặt gương chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhìn vào trong gương có thể thấy được một bóng người. Hắn lật lại mặt sau, phía sau khắc một đóa phù dung, rất là đẹp. Nếu như quan sát kỹ lưỡng thì chẳng thấy điều gì dị thường. Đây rõ ràng chỉ là một chiếc gương đồng rất bình thường. Nhưng nếu như chỉ là một vật tầm thường như vậy thì tại sao lại xuất hiện ở chốn này?
Lâm Nhất chuyển gương đồng sang tay trái, rồi dùng tay phải lấy ra một chiếc gương đồng khác. Khi để hai chiếc gương đối diện nhau thì hắn không khỏi giật nảy.
Chiếc gương đồng trên tay phải hắn chính là lấy từ Thủy Hạ thành ở Thất Tinh đảo, sớm đã không chịu nổi sự ăn mòn của năm thoáng vào hoen gỉ rồi. Trừ những vệt ố vàng kia thì kích thước của nó hoàn toàn giống với chiếc gương trên tay trái.
Một cái là lấy từ Động phủ trong Tiên cảnh, xinh đẹp như mới. Một cái là lấy từ Thủy Hạ thành trôi dạt trong thế gian, sớm đã mất đi dáng vẻ xinh đẹp của ngày xưa. Hai cái đặt cạnh nhau, chênh lệch rõ ràng như ngày với đêm, nhưng lại tương tự nhau...
Cầm hai mặt gương đồng trong tay, Lâm Nhất trăm mối không có lời giải đáp. Dưới sự dò xét của thần thức thì cả hai đều là đồng nhưng cũng không phải là đồng, nhưng lại chẳng tìm ra được điểm gì khác thường. Mà dùng Huyễn đồng tử để kiểm tra thì hắn cũng không thể phát hiện ra manh mối gì.
Sau một hồi, trong đầu Lâm Nhất đã xuất hiện một mối nghi hoặc. Sau khi thu hồi hai mặt gương đồng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mấy tấm thạch bích, biểu cảm chợt cứng đờ. Phía trên tấm thạch bích kia, có viết hai dòng chữ khá nhạt: Vô trần hữu vũ, vân nhai vô mộng!
Những lời này là có ý gì? Là từ vân lộ đi đến vô trần hay là giai nhân xa ngút ngàn dặm không ngừng nhớ nhung...
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, hết nhìn trái rồi đến nhìn phải, thần sắc lạnh lẽo. Nếu bỏ qua hoặc là đánh mất thì ngay cả trong mộng cũng khó mà tìm được, tại sao lại nói mọi thứ như mây khói hoảng hốt...
Ở phía bên phải giường đá, chính là một khoảng đất trống rộng chừng một trượng. Hoàn toàn trống rỗng, chẳng có bất cứ thứ gì. Sau khi nhìn quanh dò xét nơi này một lượt thì Lâm Nhất liền quay người bước ra khỏi động phủ. Trong lúc ấy, hắn bỗng nhiên quay đầu lại ngưng mắt, Huyễn đồng tử thoáng hiện...
Lâm Nhất kinh ngạc không thôi, vội sải chân tiến về phía đó. Hắn bước đến trước vùng đất trống kia, cúi người xuống nhìn. Nơi đó, tại chỗ cách mặt đất chừng ba tấc vậy mà lại có nguyên lực chấn động, chỉ là quá mức bé nhỏ, không cách nào xem xét. Mà bên dưới sự soi xét của Huyễn đồng tử, một tòa pháp trận kỳ dị khéo khép mơ hồ thành hình.
Đây là trận pháp mà tiên nhân sử dụng sao? Chẳng lẽ lưu lại để có công dụng truyền tống?
Lâm Nhất khá hiểu về truyền tống trận. Có trận cược, trận bà và phải có nơi đặt linh thạch, qua đó người ta mới sử dụng được. Mà thứ hắn nhìn thấy trước mắt lại khác một trời một vực. Nơi này chỉ có một tòa pháp trận được kết thành từ tiên nguyên lực lượng. Làm như vậy thì có thể sử dụng sao? Chẳng lẽ là hắn suy đoán nhầm...
Nhìn trận pháp trên mặt đất suy nghĩ hồi lâu, Lâm Nhất vẫn không thể nào suy nghĩ ra hiệu dụng của nó. Mấy lần định buông nhỏ nhưng hắn lại không cam lòng. Lâm Nhất chậm rãi tiến lên trước một bước, cẩn thận cảm thụ. Còn chân kia thì giữu nguyên tại chỗ, dị biến bắt đầu tràn lan ra...
Trong tình huống không hề có dấu hiệu báo trước, một vòng tia sáng kỳ dị đột ngột từ dưới mặt đất nổi lên, lập tức nuốt chửng lấ Lâm Nhất. Trong nội tâm biết rõ có chuyện khác thường nhưng Lâm Nhất cũng chẳng kịp ứng biết. Cả người hắn đã bị một đường uy thế cường đại gắt gao trói chặt, không thể giãy giụa. Nhưng mà trong nháy mắt một màn hào quang chói mắt lóe lên thì cả người hắn cũng đột nhiên biến mất. Mà tòa pháp trận cổ xưa cũng đã tiêu hao hết phần tiên nguyên lực lượng cuối cùng, không còn lại chút gì.
Phong lôi chợt nổi lên, vật đổi sao dời, thất thải quang hoa rơi xuống, lao đến thẳng một mảnh hư vô khó lường. Lâm Nhất vô cùng ngạc nhiên, và hơn cả là hoảng hốt. Tiên gia trận pháp không cần linh thạch, cũng không cần phải có pháp quyết mới có thể sử dụng. Dù đã trải qua vô số vạn năm, nhưng mà vẫn có thể tự hành vận chuyển...
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, bên tai hắn đã vang lên một loạt âm thanh đổ vỡ tung tóe Hào quang tản đi, đêm tối ập đến, thiên địa nghịch chuyển. Lâm Nhất đang đi đột nhiên dừng lại, kế đó cả người hắn chìm vào bóng tối vô biên, vắng lặng. Tâm niệm vừa động, Huyền thiên thuẫn đã hiện ra, bao bọc cơ thể hắn. Một màn trước mắt làm hắn kinh ngạc không thôi. Đây là nơi nào...
Vô cùng lãnh tịch, khắp nơi đều là bóng tối. Dùng thần thức để dò xét thì phát hiện nơi này chẳng có bất cứ thứ gì. Vạn vật đều là hỗn độn, thiên địa biến mất không thấy gì nữa. Sự tĩnh mịch và cô quạnh chậm rãi xâm nhập vào cơ thể, mang đến cho người ta một cảm giác khó mà tiếp nhận được. Lâm Nhất không nhịn được mà run rẩy một cái, bàng hoảng khó tả. Hắn chợt nhớ đến tình hình lúc Càn Khôn túi vỡ vụn. Khu vực trước mắt hắn này không phải là hư không sao?
Giờ khắc này, Lâm Nhất không thể phân biệt được phương hướng, cũng có nơi để đặt chân. Lâm Nhất cứ như vậy, chẳng có một đích phiêu đãng trong hư không. Nhưng rất nhanh, hắn đã khôi phục lại tinh thần, chỉ là nỗi khiếp sợ vẫn khó mà tiêu được.
Đúng rồi! Nếu như truyền tống trận pháp bị đổ thì người trong trận pháp sẽ rơi vào khu vực nguy hiểm trong hư không. Mới vừa rồi xuất hiện âm thanh đổ vỡ tung tóe nhất định là vì lý do này. Nếu như không kịp thời quay lại chỉ sợ sẽ vĩnh viễn mất phương hướng trong bóng tối nơi này.
Trong lòng thầm đưa ra quyết định. Lâm Nhất vội vàng khua tay múa chân, vô cùng chật vật định trụ thân thể. Tu vi đã không còn bị áp chế nữa, nhưng mà hư không này lại không có trọng lực, khiến cho mọi việc có chút chật vật. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liều mạng chạy về. Mượn long linh tương trợ, thế đi của hắn càng lúc càng nhanh. Chỉ thấy một tai chớp màu xám tro vội vã lao đi.
Bay được một lúc lâu, Lâm Nhất chợt phát hiện phía trước có quang mang chớp động. Một vết nứt hư không sắp sửa biến mất. Không dám chần chờ nữa, hắn mãnh liệt huy động thiết quyền ra sức đánh tới.
“Rặc rặc rặc rặc” một tiếng nổ vang.Vết nứt kia một lần nữa vỡ rộng ra, Lâm Nhất nhanh chóng nhoài mình vào đó, thoát ra ngoài.
Còn chưa kịp kinh hỉ thì Lâm Nhất đã lại phải trợn mắt há hốc mồm. Một phiến hư không loạn lưu quét ngang đến, đủ loại cảnh tượng tùy ý luân chuyển thoáng hiện...
Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, râu dài phiêu đãng, ngạo nghễ lăng không, cười vang nói:
- Vì sao một mình ngồi ở nơi này?
Bên dưới cầu vồng, một bạch y cô nương tựa mình vào cột đình nhìn về xa xăm, dáng vẻ thuần khiết. Dung mạo của nàng xinh đẹp kinh người, thanh lệ tuyệt tràng. Nghe vậy thì nàng cũng cúi đầu, âm u thở dài nói:
- Thái Hư Trần Sơn này rời xa hỗn loạn, rất thích hợp để nuôi trồng linh dược...
- Ha ha! Không cần chỉ vì một câu của lệnh sư mà canh cánh trong lòng. Vẫn nên theo ta trở về đi...
Người đàn ông kia khí vũ hiên ngang, uy thế bức người, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa, ánh mắt tràn đầy dáng vẻ trìu mến.
Cô nương kia cảm thấy rất ấm áp, nhưng vẫn do dự nói ra:
- Sư phụ nói, một câu thành sấm, há có thể khinh thường...
- Thiên phiên địa phúc tam sinh kiếp, nhất triều sinh tử lạc Cửu Châu. Đãn hữu minh kính chiếu tuyền thủy, xuân thu thập niên tái tương phùng...
Nghe vị cô nương kia nói ra những lời này, người đàn ông không cho là đúng, chỉ vuốt râu cười cười, kế đó an ủi nói:
- Dù cho một câu của lệnh sư có thành sấm nhưng không phải hai câu sau đó là độ ách chi pháp sao?
- Đúng vậy...
Vị cô nương kia nhíu mày nghi hoặc. Đúng vào lúc này, người đàn ông kia vung tay áo, cười nói:
- Thiên Huyễn cung nghênh chủ nhân hồi phủ...
Bạch quang hiện lên, một cô nương dung mạo xinh đẹp bồng bềnh bước đến, nàng cười hì hì nói:
- Vân Nhai có đường chờ người đến, đúng là sau cơn mưa sẽ có cầu vòng...
Lúc ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào chiếc gương đá, thì trái tim hắn giật thót. Hắn chậm rãi tiến về phía đó, nhẹ nhàng cầm chiếc gương đồng lên. Mặt gương chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhìn vào trong gương có thể thấy được một bóng người. Hắn lật lại mặt sau, phía sau khắc một đóa phù dung, rất là đẹp. Nếu như quan sát kỹ lưỡng thì chẳng thấy điều gì dị thường. Đây rõ ràng chỉ là một chiếc gương đồng rất bình thường. Nhưng nếu như chỉ là một vật tầm thường như vậy thì tại sao lại xuất hiện ở chốn này?
Lâm Nhất chuyển gương đồng sang tay trái, rồi dùng tay phải lấy ra một chiếc gương đồng khác. Khi để hai chiếc gương đối diện nhau thì hắn không khỏi giật nảy.
Chiếc gương đồng trên tay phải hắn chính là lấy từ Thủy Hạ thành ở Thất Tinh đảo, sớm đã không chịu nổi sự ăn mòn của năm thoáng vào hoen gỉ rồi. Trừ những vệt ố vàng kia thì kích thước của nó hoàn toàn giống với chiếc gương trên tay trái.
Một cái là lấy từ Động phủ trong Tiên cảnh, xinh đẹp như mới. Một cái là lấy từ Thủy Hạ thành trôi dạt trong thế gian, sớm đã mất đi dáng vẻ xinh đẹp của ngày xưa. Hai cái đặt cạnh nhau, chênh lệch rõ ràng như ngày với đêm, nhưng lại tương tự nhau...
Cầm hai mặt gương đồng trong tay, Lâm Nhất trăm mối không có lời giải đáp. Dưới sự dò xét của thần thức thì cả hai đều là đồng nhưng cũng không phải là đồng, nhưng lại chẳng tìm ra được điểm gì khác thường. Mà dùng Huyễn đồng tử để kiểm tra thì hắn cũng không thể phát hiện ra manh mối gì.
Sau một hồi, trong đầu Lâm Nhất đã xuất hiện một mối nghi hoặc. Sau khi thu hồi hai mặt gương đồng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mấy tấm thạch bích, biểu cảm chợt cứng đờ. Phía trên tấm thạch bích kia, có viết hai dòng chữ khá nhạt: Vô trần hữu vũ, vân nhai vô mộng!
Những lời này là có ý gì? Là từ vân lộ đi đến vô trần hay là giai nhân xa ngút ngàn dặm không ngừng nhớ nhung...
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, hết nhìn trái rồi đến nhìn phải, thần sắc lạnh lẽo. Nếu bỏ qua hoặc là đánh mất thì ngay cả trong mộng cũng khó mà tìm được, tại sao lại nói mọi thứ như mây khói hoảng hốt...
Ở phía bên phải giường đá, chính là một khoảng đất trống rộng chừng một trượng. Hoàn toàn trống rỗng, chẳng có bất cứ thứ gì. Sau khi nhìn quanh dò xét nơi này một lượt thì Lâm Nhất liền quay người bước ra khỏi động phủ. Trong lúc ấy, hắn bỗng nhiên quay đầu lại ngưng mắt, Huyễn đồng tử thoáng hiện...
Lâm Nhất kinh ngạc không thôi, vội sải chân tiến về phía đó. Hắn bước đến trước vùng đất trống kia, cúi người xuống nhìn. Nơi đó, tại chỗ cách mặt đất chừng ba tấc vậy mà lại có nguyên lực chấn động, chỉ là quá mức bé nhỏ, không cách nào xem xét. Mà bên dưới sự soi xét của Huyễn đồng tử, một tòa pháp trận kỳ dị khéo khép mơ hồ thành hình.
Đây là trận pháp mà tiên nhân sử dụng sao? Chẳng lẽ lưu lại để có công dụng truyền tống?
Lâm Nhất khá hiểu về truyền tống trận. Có trận cược, trận bà và phải có nơi đặt linh thạch, qua đó người ta mới sử dụng được. Mà thứ hắn nhìn thấy trước mắt lại khác một trời một vực. Nơi này chỉ có một tòa pháp trận được kết thành từ tiên nguyên lực lượng. Làm như vậy thì có thể sử dụng sao? Chẳng lẽ là hắn suy đoán nhầm...
Nhìn trận pháp trên mặt đất suy nghĩ hồi lâu, Lâm Nhất vẫn không thể nào suy nghĩ ra hiệu dụng của nó. Mấy lần định buông nhỏ nhưng hắn lại không cam lòng. Lâm Nhất chậm rãi tiến lên trước một bước, cẩn thận cảm thụ. Còn chân kia thì giữu nguyên tại chỗ, dị biến bắt đầu tràn lan ra...
Trong tình huống không hề có dấu hiệu báo trước, một vòng tia sáng kỳ dị đột ngột từ dưới mặt đất nổi lên, lập tức nuốt chửng lấ Lâm Nhất. Trong nội tâm biết rõ có chuyện khác thường nhưng Lâm Nhất cũng chẳng kịp ứng biết. Cả người hắn đã bị một đường uy thế cường đại gắt gao trói chặt, không thể giãy giụa. Nhưng mà trong nháy mắt một màn hào quang chói mắt lóe lên thì cả người hắn cũng đột nhiên biến mất. Mà tòa pháp trận cổ xưa cũng đã tiêu hao hết phần tiên nguyên lực lượng cuối cùng, không còn lại chút gì.
Phong lôi chợt nổi lên, vật đổi sao dời, thất thải quang hoa rơi xuống, lao đến thẳng một mảnh hư vô khó lường. Lâm Nhất vô cùng ngạc nhiên, và hơn cả là hoảng hốt. Tiên gia trận pháp không cần linh thạch, cũng không cần phải có pháp quyết mới có thể sử dụng. Dù đã trải qua vô số vạn năm, nhưng mà vẫn có thể tự hành vận chuyển...
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, bên tai hắn đã vang lên một loạt âm thanh đổ vỡ tung tóe Hào quang tản đi, đêm tối ập đến, thiên địa nghịch chuyển. Lâm Nhất đang đi đột nhiên dừng lại, kế đó cả người hắn chìm vào bóng tối vô biên, vắng lặng. Tâm niệm vừa động, Huyền thiên thuẫn đã hiện ra, bao bọc cơ thể hắn. Một màn trước mắt làm hắn kinh ngạc không thôi. Đây là nơi nào...
Vô cùng lãnh tịch, khắp nơi đều là bóng tối. Dùng thần thức để dò xét thì phát hiện nơi này chẳng có bất cứ thứ gì. Vạn vật đều là hỗn độn, thiên địa biến mất không thấy gì nữa. Sự tĩnh mịch và cô quạnh chậm rãi xâm nhập vào cơ thể, mang đến cho người ta một cảm giác khó mà tiếp nhận được. Lâm Nhất không nhịn được mà run rẩy một cái, bàng hoảng khó tả. Hắn chợt nhớ đến tình hình lúc Càn Khôn túi vỡ vụn. Khu vực trước mắt hắn này không phải là hư không sao?
Giờ khắc này, Lâm Nhất không thể phân biệt được phương hướng, cũng có nơi để đặt chân. Lâm Nhất cứ như vậy, chẳng có một đích phiêu đãng trong hư không. Nhưng rất nhanh, hắn đã khôi phục lại tinh thần, chỉ là nỗi khiếp sợ vẫn khó mà tiêu được.
Đúng rồi! Nếu như truyền tống trận pháp bị đổ thì người trong trận pháp sẽ rơi vào khu vực nguy hiểm trong hư không. Mới vừa rồi xuất hiện âm thanh đổ vỡ tung tóe nhất định là vì lý do này. Nếu như không kịp thời quay lại chỉ sợ sẽ vĩnh viễn mất phương hướng trong bóng tối nơi này.
Trong lòng thầm đưa ra quyết định. Lâm Nhất vội vàng khua tay múa chân, vô cùng chật vật định trụ thân thể. Tu vi đã không còn bị áp chế nữa, nhưng mà hư không này lại không có trọng lực, khiến cho mọi việc có chút chật vật. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liều mạng chạy về. Mượn long linh tương trợ, thế đi của hắn càng lúc càng nhanh. Chỉ thấy một tai chớp màu xám tro vội vã lao đi.
Bay được một lúc lâu, Lâm Nhất chợt phát hiện phía trước có quang mang chớp động. Một vết nứt hư không sắp sửa biến mất. Không dám chần chờ nữa, hắn mãnh liệt huy động thiết quyền ra sức đánh tới.
“Rặc rặc rặc rặc” một tiếng nổ vang.Vết nứt kia một lần nữa vỡ rộng ra, Lâm Nhất nhanh chóng nhoài mình vào đó, thoát ra ngoài.
Còn chưa kịp kinh hỉ thì Lâm Nhất đã lại phải trợn mắt há hốc mồm. Một phiến hư không loạn lưu quét ngang đến, đủ loại cảnh tượng tùy ý luân chuyển thoáng hiện...
Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, râu dài phiêu đãng, ngạo nghễ lăng không, cười vang nói:
- Vì sao một mình ngồi ở nơi này?
Bên dưới cầu vồng, một bạch y cô nương tựa mình vào cột đình nhìn về xa xăm, dáng vẻ thuần khiết. Dung mạo của nàng xinh đẹp kinh người, thanh lệ tuyệt tràng. Nghe vậy thì nàng cũng cúi đầu, âm u thở dài nói:
- Thái Hư Trần Sơn này rời xa hỗn loạn, rất thích hợp để nuôi trồng linh dược...
- Ha ha! Không cần chỉ vì một câu của lệnh sư mà canh cánh trong lòng. Vẫn nên theo ta trở về đi...
Người đàn ông kia khí vũ hiên ngang, uy thế bức người, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa, ánh mắt tràn đầy dáng vẻ trìu mến.
Cô nương kia cảm thấy rất ấm áp, nhưng vẫn do dự nói ra:
- Sư phụ nói, một câu thành sấm, há có thể khinh thường...
- Thiên phiên địa phúc tam sinh kiếp, nhất triều sinh tử lạc Cửu Châu. Đãn hữu minh kính chiếu tuyền thủy, xuân thu thập niên tái tương phùng...
Nghe vị cô nương kia nói ra những lời này, người đàn ông không cho là đúng, chỉ vuốt râu cười cười, kế đó an ủi nói:
- Dù cho một câu của lệnh sư có thành sấm nhưng không phải hai câu sau đó là độ ách chi pháp sao?
- Đúng vậy...
Vị cô nương kia nhíu mày nghi hoặc. Đúng vào lúc này, người đàn ông kia vung tay áo, cười nói:
- Thiên Huyễn cung nghênh chủ nhân hồi phủ...
Bạch quang hiện lên, một cô nương dung mạo xinh đẹp bồng bềnh bước đến, nàng cười hì hì nói:
- Vân Nhai có đường chờ người đến, đúng là sau cơn mưa sẽ có cầu vòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.